Nó sống trên đời này cũng được năm rồi chứ có ít ỏi gì đâu, mà chưa từng đi xe hơi một lần nào, đi xe bò với xe đạp thì có, chứ xe hơi thì không. Ở dưới quê làm gì moi đâu ra cái xe hơi cho nó ngồi? Chỉ có khi lâu lâu mấy cô chú đi làm trên thành phố về mới thấy, tụi nhỏ xúm lại hồ hởi, sờ sờ chiếc xe, nghĩ được ngồi trong xe chắc sướng lắm. Nhưng bây giờ thì nó biết rồi, chẳng sung sướng gì như tụi nhỏ nghĩ. Nó đi xe hơi không được quen, cảm thấy trong người cực kì khó chịu. Mỗi lần đến trạm dừng chân là coi như lần nào nó cũng ói, mặt xanh, môi trắng bệch, nhức đầu, trông nó khốn khổ ghê lắm, nhưng dù sao nó cũng phải ráng mà chịu đựng. May là cô Hương biết trước được nó bị say xe nên mua vài lần thuốc sẵn cho nó, uống vào cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng cũng không tiêu giảm gì nhiều.
Sáu tiếng đồng hồ ngồi trên xe là sáu tiếng vô cùng dài đối với cuộc đời nó, nó còn tưởng là sáu năm không ấy, đi qua biết bao nhiêu con đường, dừng chân biết bao nhiêu trạm, cuối cùng nó cũng tới được bến xe.
Xuống xe, nó như được bay lên thiên đàng, hít thở không khí trong lành nó thấy khỏe hơn gấp bội thay vì cứ hít hơi máy lạnh trên xe, mùi khó chịu ghê lắm. Cô Hương kêu một chú chạy xe ôm chở nó với cô lại nhà người chị họ. Cô Hương bấm chuông, một lúc sau thì có người ra mở cửa, mời nó với cô vào nhà. Nó theo cô Hương bước vào, mắt chăm chú quan sát những họa tiết trên tường, bộ ghế, chậu hoa...Cái gì nó cũng thấy lạ và hay!
""Chị Hoa, em đưa con bé lên này! An, lại đây con!
Nó đi lại phía cô Hương, người phụ nữ tên Hoa nhìn nó một lúc rồi mỉm cười hiền hậu.
""Con bé xinh quá! Con tên đầy đủ là gì?""
""Dạ, Nguyễn Nguyệt An ạ!""
""Tên con đẹp lắm, ai đặt cho con?""
""Bà ngoại con đặt cho con""
Nhắc đến bà, mắt nó lại đo đỏ, cô Hoa hiểu rõ nên cũng hơi e thẹn nhìn nó. Nó gặp cô Hoa lần đầu mà thấy cô thân thương quá chừng! Chắc tại cô hay cười, lại hiền, giọng nói lại nhỏ nhẹ, chẳng lẽ gia đình nhà cô ai cũng như thế hết?
""Thôi, em cũng phải về, việc ở nhà còn đang chất đống. An, ở đây sống tốt nha con, khi nào có nhớ cô thì mượn điện thoại cô Hoa gọi về cho cô, chị chăm sóc con bé hộ em!""
Cô Hoa nói rồi quay bước đi ra cửa, chắc cô cũng đau lòng lắm, cô xem nó như con ruột mà, nó nhìn theo bóng cô mà mắt rưng rưng, nếu cô Hương còn ở lại chắc cũng sẽ khóc luôn mất. Đợi cô Hương đi khuất, cô Hoa mới quay sang nhìn nó:
""Con đi đường xa chắc mệt, con đi tắm đi, để cô kêu dì Thu làm đồ ăn cho con, chắc một lúc nữa chồng với con cô về, khi nào nấu xong cô kêu. Phòng con ở tầng trên, kế bên phòng con trai cô, trên đấy cũng có cả nhà vệ sinh và nhà tắm, con cứ xem như là ờ nhà, đừng ngại, rồi từ từ con cũng sẽ quen thôi""
""Dạ""
Nó nói rồi ôm ba lô đi lên phòng. Mở cửa phòng bước vào, nó nhìn xung quanh, đặt ba lô lên bàn rồi tiến lại phía chiếc giường, nằm xuống thử xem thế nào.
""Giường gì mà mềm quá thế này?""
Nó ngồi bật dậy, nhúng lên nhúng xuống, quả thật là rất mềm, dưới quê nó toàn ngủ giường trải chiếu nên thấy lạ cũng phải. Nó bắt đầu thấy thích cái trò này, quyết định đứng hẳn trên giường, nhảy nhảy trên đấy. Nhảy một hồi đến chán, nó mới sực nhớ đến lời cô Hoa, lấy đồ đi vào nhà tắm.
Nó dáo dát tìm kiếm cái thùng đựng nước mà chẳng thấy đâu chỉ thấy có cái gì đó giống cái ""ráo múc nước"" ở trên tường. Nó với tay lấy, sờ sờ nắn nắn, mà chẳng biết đó là cái gì, sử dụng ra sao. Nhìn một hồi nó mới thấy cái khóa nước, liền vặn mạnh một cái...""Ào"", nước tuôn xuống xối xả, nó vội vàng khóa vòi lại, sau một lúc vật vã trong phòng tắm, cuối cùng nó cũng tắm xong mà bình yên vô sự bước ra.
Định đi xuống lầu thì trong đầu nó lóe ra một chút tò mò, nó nhìn sang phòng bên cạnh, bà nó dặn là không được động vào đồ của người khác nhưng bây giờ nó chỉ vào xem thế nào thôi mà, chắc là không sao nhỉ? Vật lộn với lí trí một lúc, cuối cùng bản thân nó cũng chiến thắng, nó khẽ mở cửa tiến vào bên trong. Nhìn mọi thứ trong phòng nó lại thấy bất ngờ, phòng con trai mà ngăn nắp sạch sẽ lắm, nó còn tưởng sẽ giống như cái ổ gà, ai dè...Đang mải mê ngắm nhìn, nó chợt giật mình khi tiếng nói dưới nhà vọng lên:
""Thưa mẹ con mới về!""
Nó quay ngoắc ra cửa, hình như là con của cô Hoa. Tiếng chân bước đi trên cầu thang ngày càng gần hơn, nếu nó mà bị bắt gặp là chết chắc, biết giải thích làm sao với người ra giờ, hay là ""tại mình tò mò không biết phòng bạn ra sao nên vào xem"" rồi nở một nụ cười thật tươi chăng? Hay là nó liều chạy nhanh ra khỏi phòng, cái đấy bị tóm nhanh hơn là cái chắc. Tim nó đập thình thịch, trách cái tính tò mò hại cái thân, nó nên nghe lời bà mới phải. Nếu bây giờ nó trốn trong tủ quần áo được không? Xin lỗi đi, tủ quần áo chật kín rồi. Không thì chui xuống gầm giường như trong mấy bộ phim nó xem trên ti vi? Lỗ chui vào gầm giường không to đủ để nó chui vào!
""Cạch"", tiếng cửa phòng mở. Cậu con trai bước vào với vẻ mặt mệt mỏi, tiện tay quăng thẳng cái ba lô lên giường, xui thay trúng ngay vào đầu nó, kêu một cái rõ đau. Trước đó vài phút, vì rối trí quá nên nó chẳng biết phải làm thế nào, nhanh chân leo lên giường trùm chăn kín mít lại.
Nó nhớ người xưa có câu: ""Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất"", nhưng cái cách mà nó trốn thì đúng là quá khờ rồi, chơi trò rủi may thì đúng hơn, chắc tại quá mệt nên cậu con trai mới không để ý tới, xem như lần này nó may.
Cậu con trai mệt mỏi thả người xuống giường...
""Ôi mẹ ơi, cái gì thế này!""
Tiếng hét của cậu làm nó giật mình, buộc miệng nó hét theo, sau vài phút xác định được hoàn cảnh và chuyện gì đang xảy ra, cậu con trai mới hoàn hồn, nó cũng kịp lấy lại bình tĩnh.
""Cậu là ai thế, sao lại vào phòng tớ?""
""Tớ...mẹ cậu...vì...mò...nên...xin lỗi""
Cậu nhìn nó khó hiểu, nó nói tiếng gì mà cậu chẳng hiểu cái gì hết trơn, chắc tại nó run quá nên miệng cứ lắp bắp.
""Bình tĩnh bình tĩnh, nói rõ tớ nghe xem nào""
""Chuyện là mẹ cậu kêu tớ đi lên phòng tắm...lúc tớ định đi xuống lầu...thì tò mò không biết phòng cậu ra sao...nên...""
Nghe nó nói lần hai, cuối cùng cậu cũng hiểu. Giọng cậu quả quyết:
""Nói tóm lại là vì cậu tò mò về phòng tớ nên vào xem rồi bị bắt quả tang? Cậu là con bé mà mẹ tớ đã nói?""
Nó gật gật đầu tỏ vẻ là cậu đã nói đúng, thà nhận tội để nó được khoan hồng, còn hơn là bị đuổi ra khỏi nhà vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác (nó nghĩ thế).
""Cậu tên gì?""
""An!""
Nghe nó nói xong, tự nhiên cậu nhoẻn miệng cười. Nó thấy sự nguy hiểm càng cận kề, cứ thế miệng nó liên tục xin lỗi mong là cậu ta sẽ không mách lại với cô Hoa.
""Cậu đang mua chuộc tớ?""
""À ừ...mà không phải!""
Nó lúng túng cả lên, nếu cứ tiếp tục thế nào nó cũng nói bậy nói bạ cho mà coi, cũng may là tiếng cô Hoa dưới nhà kêu tụi nó xuống ăn cơm nên nó mới được cứu. Xuống tới phòng ăn, nó thấy một người đàn ông nữa đang ngồi, chắc là chồng của cô Hoa.
""An, Nam! Hai đứa lại đây! Đây là chồng của cô, cha của Khánh Nam, con gọi chú là chú Phong được rồi""
""Dạ con chào chú""
""Ừ, cháu ngoan quá, Nam đừng có mà dọa nạt con bé An nhé""
Vừa nói chú Phong liếc một tia nhìn qua Khánh Nam, đủ để Khánh Nam hiểu cha mình muốn nói gì. Nam là con người rất tinh nghịch, qua màn đối thoại lúc nãy với nó cũng đủ biết Khánh Nam nghịch tới cỡ nào, từ nay nó phải cẩn thận mới được.
""Không biết ai dọa ai à cha ơi!""
Dù khó hiểu trước câu nói của Nam nhưng chú Phong vẫn không nói gì. Mọi người ngồi vào bàn, nó ngồi kế Nam. Nó nhìn dĩa đồ ăn rồi hơi lưỡng lự. Ở dưới quê chỉ cần có một chén cơm và một đôi đũa là xong, đâu giống trên đây.
Dĩa này, nĩa này, muỗng này, phức tạp ghê, nó biết sử dụng làm sao đâu. Mắt nó liếc liếc sang Nam, thấy Nam bắt đầu dẻ thịt, nó cũng làm theo. Một tay cầm nĩa, một tay cầm muỗng, bắt chước giống hệt Khánh Nam, động tác y hệt, nhưng khác cái kết quả, Nam dẻ được miếng thịt còn nó thì cũng dẻ được đấy, có khi còn lợi hại hơn nhiều. Miếng thịt bay một cái ""vèo"" đáp xuống mặt bàn, mọi người dừng tay, nhìn chằm chằm vào nó, lúc này nó muốn chui xuống gầm bàn mất thôi, xấu hổ chết được! Nó giơ mắt nhìn cô Hoa, miệng nói nho nhỏ:
""Con chưa từng dùng nĩa ạ""
""Không sao đâu con""-Cô Hoa nói rồi quay sang nói với dì giúp việc-""Thu, lấy cho con bé miếng thịt khác đi""
Nghe thấy lời cô Hoa, dì Thu đi vào bếp một lúc rồi đem ra cho nó một miếng thịt khác, Nam quay sang nói nhỏ với nó:
""Thật sự là An chưa bao giờ dùng nĩa?""
""Thật, ở dưới quê An chỉ toàn dùng đũa, muỗng hoặc tay thôi""
Nghe xong câu trả lời của nó, Nam liền kéo dĩa đồ ăn của nó lại trước mặt rồi từ từ dẻ thịt ra giúp nó. Đúng là dân thành phố có khác, dẻ thịt cũng chuyên nghiệp thật, nó nhìn Nam mà lòng bái phục, nó đâu biết đây là việc bình thường ai mà chẳng làm được, chỉ là sự hiểu biết của nó hạn hẹp quá thôi!
""Nếu Nam không dẻ giúp An thì chắc dì Thu phải vào bếp thêm mấy lần nữa""
Nó biết rõ là Nam đang trêu nó nhưng chẳng nói. Ăn cơm xong một cách ngon lành, trong lòng nó khen tới tấp tài nấu ăn của dì Thu, ngon không tả được, toàn mấy món sang sang mà nó chưa từng ăn lần nào không hà. Theo thối quen cũ, nó dọn dẹp bát đĩa định đem vào bếp thì cô Hoa đã ngăn lại.
""Con không cần làm đâu, một chút nữa dì Thu sẽ dọn dẹp rồi rửa luôn, con cứ để đấy đi""
Nó ngoan ngoãn làm theo lời cô Hoa, để lại bát dĩa trên bàn, chỉ nghĩ là sao người thành phố sướng quá, chỉ cần mướn người giúp việc là công việc nhà sẽ xong ngay, chắc là vì họ phải đi làm cả ngày, cần có người dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc con cái của họ.
Đợi cho mọi người ra khỏi bếp hết, nó mới tiến lại chỗ dì Thu đang rửa chén.
""Dì cho con phụ với""
Bất ngờ trước câu nói của nó, dì Thu chỉ nhìn nó mỉm cười rồi lắc đầu từ chối.
""Thôi, để gì làm được rồi, bà chủ mà thấy là la dì đó""
Lại một lần nữa nó bị từ chối nên đành từ bỏ ý định rửa chén, thất vọng bước ra khỏi bếp. Làm việc riết quen nên nó thấy không thoải mái chút nào khi cứ rảnh rỗi không có việc làm như thế, nói đúng hơn là không được làm. Vừa bước ra khỏi bếp, nó đã đụng mặt với Khánh Nam, nhìn nhìn nó một hồi, Nam ra hiệu cho nó ra phòng khách ""ngồi nói chuyện"".
Nó ngồi đối diện với Khánh Nam, tim cứ đập thình thịch, kì này nó chết chắc rồi, chết chắc thật rồi, chắc chắn nó sẽ bị hỏi tội vì tự ý vào phòng người khác cho coi, mong là hình phạt không nặng đến nỗi nó bị đuổi ra khỏi nhà. Mắt Nam nhìn thẳng vào nó, nó bất động, lắng nghe lời phán quyết:
""Dưới quê An tụi con nít có thường đi thả diều ngoài đồng không? Có thường đi bắt cá ở dưới mương không?""
Èo, câu hỏi chẳng ăn nhập gì với những gì nó nghĩ trong đầu, chẳng lẽ Nam chỉ hỏi vậy thôi sao? Không hỏi gì nữa?
""Có!""
""Thấy chưa! Y như những gì Nam nghĩ mà""
Khánh Nam cười thích thú, mắt sáng lên, nó như nghệt mặt ra, rốt cuộc là sao đây hỡi trời. Ôi thần linh ơi! Dưới ánh mắt tò mò của nó, Khánh Nam mới mở lời giải thích:
""Chẳng qua là Nam thắc mắc thôi, khi nào rảnh tụi mình về quê An chơi nhá, tại Nam cũng chưa từng được về quê lần nào""
Về quê nó chơi? Nghe thấy mà nó mừng muốn khóc, nó được về quê chơi đấy, liền gật đầu lia lịa, không có việc gì mà nó phải từ chối một cơ hội như thế cả.
""Nam, cho An hỏi tí nhé...?""
""An hỏi gì?""
""Chuyện là An mới lên ở nhà Nam mới có hai tiếng à. Sao thấy Nam có vẻ thân thiện thế? An cứ nghĩ là Nam sẽ la toán lên một mực không chấp nhận chuyện An ở nhà Nam không chứ, người thành phố người ta cởi mở thế hả Nam?""
Dù có hơi ngại nhưng nó vẫn hỏi, quả thật là nó mới từ dưới quê lên, nhưng nó lại không có gì là quá ngại ngùng với gia đình cô Hoa, vốn dĩ nó là một cô bé lanh lợi cộng thêm gia đình cô Hoa luôn ân cần với nó nên hòa nhập vào cuộc sống mới cũng không quá khó khăn. Khánh Nam chỉ nhìn nó cười cười một lúc rồi mới trả lời:
""Vậy theo An thì tại sao?""
""An không biết!""
""Thì Nam cũng không biết. Lần đầu gặp An là Nam "kết" An rồi!""