Buổi tối về đến nhà, Tịch Chiêu Nhiên nói chuyện đi ngâm suối nước nóng với Đàm Thiên Dương. Đàm Thiên Dương nghĩ y có chuyện khác muốn làm ở đó, nên không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Tịch Chiêu Nhiên chuẩn bị xe hơi riêng, rồi để Đàm Thiên Dương làm tài xế. Còn mình ngồi ở ghế phó lái.
Khi ngồi ở ghế phó lái, Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên nhớ tới lần mình từ thành phố T trở về. Lúc đó A Trung lái xe, còn y ngồi ở phía sau. Hiện giờ suy nghĩ lại lúc ở thành phố T, người cùng y bước lên xe tuyệt đối là A Trung thật. Nhưng khi Đàm Thiên Dương cứu y lại nói, người ngồi ở ghế lái xe quả thật đã chết. Nhưng lần trước y lại tận mắt nhìn thấy A Trung. Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì?
“Không thoải mái sao?” Đàm Thiên Dương đeo dây an toàn. Thấy sắc mặt Tịch Chiêu Nhiên ngồi ở bên cạnh rất kém, liền quan tâm hỏi y một câu.
“Không.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, cố nở một nụ cười miễn cưỡng.
Đàm Thiên Dương nhìn dáng vẻ của y liền biết có chuyện. Nhưng hắn không phải là người nói nhiều, cũng sẽ không hỏi nhiều. Chỉ đem thức uống nóng mà hắn vừa mua lúc nãy đưa cho y. Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu nói không muốn uống. Đàm Thiên Dương hiếm khi kiên quyết, đem thức uống đặt trong tay y. Đụng đến ngón tay lạnh như băng, chân mày hắn liền cau lại. Nhịn không được đem hai tay y nắm chặt chà xát.
“Mặc quần áo ít quá.” Đàm Thiên Dương vừa chà xát tay cho y vừa nhíu mày nói.
Tịch Chiêu Nhiên nghiêng đầu chăm chú nhìn gương mặt chuyên tâm của hắn. Tuy rằng đang cau mày nhưng vẻ mặt lại không có biểu tình nào khác. Thế nhưng lại vô cùng đẹp trai, dường như khiến cho người ta nhìn cả đời cũng không biết chán.
Y miễn cưỡng đem tầm mắt mình dời đi, nhìn sang ly thức uống nóng mà hắn vừa đưa cho y. “Là đặt biệt mua cho tôi sao?”
“Ừ.”
“Cảm ơn ah’.” Tịch Chiêu Nhiên cong khoé môi, nụ cười lần này trở nên chân thật đến động lòng người. Không phải là nụ cười tao nhã thường ngày. Cũng không phải mị hoặc câu nhân.
Khi Đàm Thiên Dương ngẩng đầu lại đúng lúc nhìn thấy nụ cười của y. Nhất thời lại cảm thấy mình có chút sững sờ. Nụ cười khiến cho người ta động lòng kia, làm cho hắn không cách nào dời được tầm mắt.
“Đừng khách khí.” Hắn lắc đầu, rồi ngồi thẳng người khởi động xe.
Khu suối nước nóng mà Tịch Chiêu Nhiên chọn cách khá xa nội thành. Xe hai người sau khi rời đi nội thành, còn phải chạy thêm một đoạn trên đường quốc lộ. Đến gần giữa trưa bọn họ mới có thể đến nơi. Cả hai nghĩ ngơi một lát thì cũng tới giờ ăn cơm trưa.
Khu suối nước nóng này cũng không phải là nơi đặt biệt sa hoa. Không giống những nơi xa xỉ mà chỉ có người giàu mới có thể đến. Vì không muốn làm cho Đàm Thiên Dương cảm thấy không được tự nhiên. Nên y đã chọn một nơi có chất lượng trung bình trong mắt mình. Mặc dù là vậy, nhưng nơi này vẫn rất thu hút những vị khách thuộc tầng lớp giàu có hơn người bình thường rất nhiều.
Đàm Thiên Dương là một người làm việc rất tận tâm. Khi cùng Tịch Chiêu Nhiên đi ra ngoài một mình, hắn cơ bản một tấc cũng không rời y. Trên người lúc nào cũng cảnh giác cao độ. Tịch Chiêu Nhiên cũng chú ý tới điểm này. Y lúc đầu còn hy vọng Đàm Thiên Dương có thể đặt toàn bộ sự chú ý lên người mình một chút. Chứ không phải là những người xa lạ ở chung quanh. Nhưng y không tìm được lý do mở miệng, giải pháp tốt nhất chỉ đành bỏ mặc mọi thứ.
Khu suối nước nóng ở vùng ngoại ô này còn đặc biệt cho du khách thuê phòng ở qua đêm. Tịch Chiêu Nhiên trước đó đã đặt một phòng, bọn họ chỉ ngủ ở đây một đêm, cuối tuần sẽ lái xe về nhà. Vì vậy y đã cố ý đặt một gian phòng dành cho hai người. Tuy rằng khi ở nhà, cả hai vẫn ngủ cùng nhau trên một chiếc giường. Nhưng trong hoàn cảnh xa lạ như thế này chung quy cũng có thể tuỳ hứng một chút. Ví dụ như, y sẽ nói giường lạ không ngủ được, muốn Đàm Thiên Dương ngủ chung với mình.
Tịch công tử không ngừng bàn tính mưu đồ ở trong lòng.
Hai người sau khi ăn xong cơm trưa, thì ở trong phòng nghĩ ngơi chốc lát. Tịch Chiêu Nhiên quyết định muốn thử cái nơi nóng bỏng lãng mạn, cùng khói trắng mờ ảo lượn lờ khắp ôn tuyền mà Thiệu Đông Dương đã nói đến tột cùng có hiệu quả như thế nào. Nhưng chờ đến khi Tịch Chiêu Nhiên cởi sạch hết quần áo, y mới nhớ đến chuyện mình đã quên mang bao khử trùng quấn lại tay phải. Vì vậy y đành để Đàm Thiên Dương đi lấy giúp. Còn mình quấn khăn tắm đi một mình đến khu ngâm nước nóng dành cho hai người.
“Yo! Đây không phải là Tịch thiếu gia của chúng ta ah’? Sao lại cô đơn đi một mình ở đây vậy chứ? Phó ca không đi cùng với cậu sao?” Phía sau truyền tới thành âm chói tai của một tên mập khiến cho người ta nghe xong liền nổi hết da gà.
Tịch Chiêu Nhiên vừa nghe thấy thanh âm này liền nhíu mày lại. Y quay đầu nhìn người vừa đi tới, trên mặt một lần nữa lại treo lên nụ cười tao nhã, nói với người nọ: “Lỗ công tử cũng tới nơi này ngâm suối nước nóng sao?” Y lại ngẩng đầu nhìn lướt qua hai tên vệ sĩ đi theo phía sau hắn. “Sao Lỗ công tử chỉ dẫn theo hai vệ sĩ tới đây vậy? Không mang vài mỹ nhân đến chơi cùng?”
“Mỹ nhân sao?” Lỗ công tử ra vẻ khoa trương nhìn thoáng qua chung quanh. Cuối cùng đem tầm mắt đặt trên người Tịch Chiêu Nhiên. “Trước mắt không phải đã có một người sao? Tịch thiếu gia chính là mỹ nhân nổi tiếng nhất ở thành phố A ah’. Những người đi theo tôi làm sao có thể bằng một phần mười cậu chứ. Nếu không thì làm sao Phó ca xem cậu như bảo bối như vậy?”
“Lỗ công tử quá khen.” Tịch Chiêu Nhiên trong lòng cảm thấy không kiên nhẫn. Nhưng bởi vì thân phận là một quý công tử. Nên trên mặt y vẫn phải lộ ra nét tươi cười ứng phó hắn. Hoàn cảnh này khiến cho y đối với người này càng thiếu kiên nhẫn. Y mang Đam Thiên Dương tới đây là để hẹn hò, phát triển tình cảm. Chứ không phải đến đây cùng với bọn người quái dị này cãi cọ.
“Vậy sao, vậy sao.” Lỗ công tử cười ha ha. Sau một lúc lâu hắn lại làm bộ như vô cùng thân thiết dựa sát lại gần, thần thần bí bí nói với y rằng: “Nghe thủ hạ của Phó ca nói, tâm trạng dạo này của Phó ca không được tốt cho lắm. Có phải là do Tịch thiếu gia cậu không hầu hạ tốt cho hắn đúng không?”
“Lỗ Dụ Khiêm!” Nét tươi cười trên mặt Tịch Chiêu Nhiên dần trầm xuống, ánh mắt phát lạnh nhìn chằm chằm hắn.
“Thôi nào.” Lỗ công tử dường như không hề nhìn đến gương mặt sắc lạnh của y. Còn đưa tay vỗ vai Tịch Chiêu Nhiên, thậm chí còn không biết xấu hổ sờ loạn một phen trên đầu vai mượt mà của y. “Tức giận cái gì nha, Phó ca không cần cậu, cậu vẫn có thể tới tìm tôi mà.”
Tịch Chiêu Nhiên lạnh lùng nghiêm mặt hất tay hắn ra. Trong lòng suy xét nên trực tiếp giết chết tên này, hay là ném hắn cho đám chó săn của Thiệu Đông Dương đang nuôi xé xác.
Cánh tay của Lộ Dụ Khiên bị y hất trúng phải chiếc tủ thiết bên cạnh. “Phanh” một tiếng, thanh âm kia vang lên dường như kích thích tới hắn. Nụ cười trên mặt hắn cũng nhạt dần, lời nói cũng trở nên vô cùng chói tai, “Mày còn đắc ý cái gì chứ Tịch Chiêu Nhiên? Mày bất quá cũng chỉ là một món đồ chơi bị người ta vứt đi. Là một đứa con hoang ngay cả cha mày cũng không thừa nhận…”
“Phụt!” Lỗ Dụ Khiêm chưa nói hết lời đã bị người đá một cước trúng bụng. Tốc độ nhanh đến mức ngay cả hai tên vệ sĩ của hắn cũng không kịp phản ứng.
Lỗ Dụ Khiêm bị đá một cước đến xay xẩm mặt mày. Thân thể ngã về phía sau được tên vệ sĩ đỡ lấy. Hắn sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhất thời không có phản ứng.
Đàm Thiên Dương nhìn hắn một cái, trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng hàn khí lạnh lẽo toả ra xung quanh hắn dường như có thể đem người ta đông cứng.
“Thiên Dương?” Tịch Chiêu Nhiên vẫn là người đầu tiên hồi phục thần. Ban đầu vì lời nói của Lỗ Dụ Khiêm khiến cho y bốc lên lửa giận. Nhưng cũng bởi vì cú đá cắt ngang này của Đàm Thiên Dương mà sự tức giận đó hoàn toàn bị đá bay.
Đàm Thiên Dương thu hồi tầm mắt, đem áo khoác lên bả vai trần của y. Cũng thuận thế đem người ôm lấy, ghé vào lỗ tai y thấp giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười với hắn.
Đàm Thiên Dương gật đầu, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc với hành động vừa rồi của mình. Hắn không phải là một người dễ xúc động. Nhưng khi hắn nghe được lời nói vô cùng chói tai từ miệng tên kia. Thì trong lòng không thể kiềm nén lửa giận, khiến cho hắn không chút do dự ra tay.
“Chúng ta đi ngăm suối nước nóng đi.” Tịch Chiêu Nhiên kéo góc áo của hắn. Y không muốn tiếp tục bị mấy kẻ này phá hỏng tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên của mình.
“Được.” Đàm Thiên Dương gật đầu, hai tay vẫn ôm lấy bờ vai y không buông. Cứ như vậy ôm y trực tiếp xoay người.
Khoé mắt của Đàm Thiên Dương một chốc lại một chốc quét lên người bên cạnh. Tịch Chiêu Nhiên cao một mét tám cũng không tính là nhỏ. Nhưng Đàm Thiên Dương lại cảm thấy quý công tử này rất gầy yếu. Dường như chỉ cần một cánh tay của hắn là có thể đem người kia hoàn toàn ôm vào trong lòng…
Hiệu quả của suối nước nóng đúng thật là không tồi. Hai người lười nhác ngâm mình trong hồ nước ấm. Hơi nóng mờ ảo lượn lờ vây xung quanh bên người.
“Kẻ vừa rồi thật ra là bạn hồi nhỏ của tôi.” Tịch Chiêu Nhiên dựa sát vào chỗ rẽ của hồ nước. Như vậy vừa khéo có thể đặt cánh tay phải của y lên thành hồ, không bị bọt nước văng trúng.
“Ah’.” Đàm Thiên Dương phát ra một thanh âm vô nghĩa. Có điều cho dù nghe được câu nói đó của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cũng không muốn giải thích hành động vừa rồi của mình. Hắn cảm thất không cần thiết, hơn nữa cho dù sự việc kia có xảy ra thêm một lần nữa. Hắn cũng sẽ làm như vậy, đá tên kia một cước.
“Đều là thế gia công tử, tuổi lại xấp xỉ nhau. Cho nên từ nhỏ liền quen biết, khi đó chúng tôi vẫn còn rất nhỏ. Thời điểm ban đầu còn có thể cùng nhau đùa giỡn. Nhưng sau khi lớn lên, chúng tôi cũng dần bất hoà.” Tịch Chiêu Nhiên dùng tay trái mình lay động ra một gợn nước. Nhìn từng gợn nước nhỏ, ánh mắt y cũng trở nên trống rỗng mờ mịt.
Lần này Đàm Thiên Dương không lên tiếng trả lời. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên lại đột nhiên rất muốn nói chuyện. Có lẽ là vì hành động bảo hộ theo bản năng, ra tay ngăn cản tên kia nói những lời chói tai vừa nãy của Đàm Thiên Dương. Khiến cho y đột nhiên có mong muốn nói ra. Có lẽ đã rất nhiều năm, y đã không có sự yên tĩnh như thế này để cùng người khác trò chuyện.
“Sau đó còn lại cũng chỉ là sự phòng bị dành cho đối phương.” Y tựa người vào bên cạnh hồ. Lẳng lặng nói ra chuyện xảy ra vào năm đó. Thời thơ ấu vui vẻ, thời thiếu niên đắc ý. Tuổi mười tám bàng hoàng cùng bất lực…
Đợi cho đến khi ánh mặt trời lặn về phía tây. Tịch Chiêu Nhiên đã tựa vào bên cạnh hồ ngủ. Hai má bị hơi nóng bốc lên biến thành màu phấn hồng trông giống như quả đào. Khiến cho Đàm Thiên Dương có loại xúc động muốn đưa tay lên sờ mặt y. Có điều cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, dù sao làm như vậy quả thật không bình thường cho lắm.
Hắn khẽ thở dài một hơi, đứng dậy bế y ra khỏi hồ. Lấy áo khoác để ở chỗ ngồi bao lấy y rồi đi về phía phòng tắm hoa sen.
Thân thể của Tịch Chiêu Nhiên rất nhẹ. Chí ít, đối với Đàm Thiên Dương là rất nhẹ. Hắn dùng hai tay ôm lấy y không tốn chút sức lực nào.
Vẫn là rất gầy ah’, hắn đem người nọ đặt dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, rồi cầm vòi phun nước lên thân thể y. Nhìn xương quai xanh của y lộ ra rõ ràng. Trong lòng hắn nghĩ sẽ nấu thêm món gì để người nọ có thêm chút thịt.