Đàm Thiên Dương tìm được một ít thức ăn nhẹ ở nhà bếp. Nghĩ có thể mang đến cho Tịch Chiêu Nhiên ăn cùng với cơm. Đem thức ăn đã chuẩn bị đặt trên khay, hắn mới có chút vừa lòng bưng ra ngoài.
Hiện giờ đã hơn chín giờ tối, có không ít người đến phòng ăn sáng rực này để ăn khuya.
Thế nhưng Đàm Thiên Dương bưng khay nhìn một vòng phòng ăn cũng không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Có mấy du khách nghĩ hắn là nhân viên phục vụ, còn gọi hắn mang cơm đến. Đàm Thiên Dương thuận tay đem khay cơm đặt trên bàn, xoay người rời khỏi.
Tịch Chiêu Nhiên sau khi tỉnh lại, phát hiện tay chân mình bị trói ra đằng sau. Ngay cả cánh tay phải bị thương cũng bị trói một bên. Trong lòng y lập tức trầm xuống.
Y ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đang đắc ý dạt dào của Lỗ Dụ Khiên. Khoé mắt cũng quét qua căn phòng có đầy đường ống dẫn nước. Chỗ này không có cửa sổ, hẳn đây là tầng hầm.
Trong phòng ngoại trừ y và Lỗ Dụ Khiêm, cũng không có kẻ thứ ba.
“Không nghĩ đến chúng ta nhanh như vậy lại gặp nhau, phải không Chiêu Nhiên thiếu gia?”
“Oh.” Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy người mình không dùng lực được. Thân thể còn bị trói chặt, một khoảng trống giãy dụa cũng không có, nên liền lười biếng lên tiếng. Y cười như không cười nhìn hắn.”Không biết Lỗ công tử làm như vậy với tôi là ý gì đây?”
“Ý gì?” Lỗ Dụ Khiên đi đến gần y. Hắn giờ phúc này hưng phấn đến mức muốn bay lên trời. Hơn mười năm, cái người hắn vẫn luôn dõi theo, chán ghét hơn mười năm rốt cuộc cũng rơi vào trong tay hắn. Hắn làm sao không hứng phấn cơ chứ? Hắn thậm chí còn cảm thấy tế bào toàn thân mình đang vui sướng đến mức phải khiêu vũ. Ăn mừng thắng lợi của bản thân.
“Cậu có biết tôi ghét cậu bao nhiêu không?” Mặt mày Lỗ Dụ Khiêm hớn hở nói, bởi vì hưng phấn quá độ mà con ngươi trừng lớn, khiến người ta khiếp sợ.
“Ghét bao nhiêu?” Tịch Chiêu Nhiên lười biếng hỏi.
“Ghét đến mức chỉ cần cậu sống thêm một phút, một giây trên thế giới này càng khiến cho tôi cảm thấy ghét cậu!”
“Vậy ah’?” Tịch Chiêu Nhiên nhếch khoé môi, nụ cười trên mặt càng rõ rệt. Y nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc trước mặt mình. Mỉm cười nói: “Vậy thì thật cảm ơn cậu đã nhớ thương tôi như vậy ah’, Lỗ Công Tử. Tôi đúng là cảm thấy mình thật vinh hạnh.”
“Đừng có lộ vẻ mặt này với tôi!” Lộ Dụ Khiêm nắm chặt cằm y, “Cậu từ nhỏ chính là kẻ như vậy. Từ nhỏ đã như vậy nên khiến cho người ta chán ghét. Mỗi lần nghĩ đến việc cậu chỉ cần nở nụ cười này là có thể có được bất luận thứ gì. Đáng tiếc, cái tôi ghét nhất chính là nụ cười này của cậu. Thật muốn biết khi cậu bị người ta đặt ở dưới thân thao đến tiện. Thì còn có thể cười đến thích ý như vậy không!”
“Tôi rất ngạc nhiên ah’.” Tịch Chiêu Nhiên không để ý đến lời nói ác ý cùng thô tục của Lỗ Dụ Khiêm. Chỉ nhìn sâu vào ánh mắt của hắn, “Nếu cậu ghét tôi lâu như vậy, vì sao hiện giờ mới bắt tôi tới đây?”
Lỗ Dụ Khiên nghe xong câu hỏi của y, sắc mặt liền thay đổi. Nếu như hỏi kẻ hắn không động được ở thành phố A này là ai, e rằng cũng chỉ có người của Phó gia. Bọn họ chính là ông vua của thế giới ngầm. Không những tự do dưới luật pháp, mà bên ngoài cũng rất nguy hiểm. Trước kia cho dù Tịch Chiêu Nhiên không được nhà họ Tịch coi trọng. Nhưng y lại được Phó Vân Thiên bảo hộ rất khá. Khiến cho hắn không thể động đến một đầu ngón tay của y. Chỉ có thể ở sau lưng lấy người khác ra trút giận!
Tịch Chiêu Nhiên nhìn sắc mặt đổi tới đôi lui của hắn, nâng lên gương mặt tươi cười nói: “Là bởi vì Phó ca đi?”
Lỗ Dụ Khiêm mím môi, không nói gì.
“Hả hả.” Tịch Chiêu Nhiên thấp giọng bật cười, “Cậu cảm thấy tôi và Phó ca cãi nhau trở mặt, sau đó liền thừa cơ hội này trả thù tôi?”
“Đúng thì thế nào?” Lỗ Dụ Khiêm bị y nói trúng thẹn quá thành giận. Hắn nắm lấy áo y rồi xé rách, cột y vào một ống dẫn nước lớn. “Không có hắn bảo hộ, Tịch thiếu gia cậu cũng chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi!”
“Vậy sao?” Tịch Chiêu Nhiên vẫn cười đến mức lười biếng. Giống như tất cả mọi thứ đang phải đối mặt hiện giờ không có liên quan gì đến y, mà là chuyện của người khác. Ánh mắt y nhìn về phía kẻ đang đứng trước mặt. Nhưng lại không đem thân ảnh của hắn in vào đáy mắt.
Lỗ Dụ Khiêm mặt đối mặt với y, thứ hắn ghét nhất trên đời này chính là biểu tình kia. Trong lòng giống như bị hàng trăm hàng nghìn cái móng vuốt xé rách trái tim. Khó chịu đến mức khiến cho hắn muốn giết người!
Thế nhưng hắn phải giày vò người này thật tốt. Nhiều năm nhẫn nhịn như vậy, hiện giờ nhịn thêm một chốc cũng không quan trọng gì!
Nhớ trong túi áo có thứ gì đó, hắn lại nhịn không được nở nụ cười.
—— Lấy thứ này đi đùa bỡn với một người như Tịch Chiêu Nhiên. Chẳng những có thể làm cho cậu hả giận. Mà còn có thể cho cậu thưởng thức được mỹ sắc.
Đây chính là lời nói của kẻ kia. Hắn kích động đến nỗi có chút không thể khống chế mà run rẫy tay chân.
Hắn vừa kích động lấy thứ kia từ trong túi áo ra. Vừa không thể không gật đầu thừa nhận, Tịch Chiêu Nhiên chính là một đại mỹ nhân, chuyện này không ai mà không biết. Đem một người đàn ông bình thường luôn tao nhã thanh cao như vậy đặt ở dưới thân, tuỳ tiện giày vò. Nghe y kêu khóc cầu xin tha thứ. Chỉ sợ không có bất cứ người đàn ông nào có khả năng từ chối được.
“Tịch thiếu gia, cậu có biết đây là thứ gì không?” Hắn đem bình thuỷ từ trong túi áo lấy ra, rồi quơ quơ trước mặt Tịch Chiêu Nhiên. Trên mặt nhịn không được đắc ý.
Tịch Chiêu Nhiên lười biếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bình thuỷ kia. Chỉ là một chiếc bình nhỏ bằng ngón tay cái. Hẳn là sử dụng ống tiêm để rút thứ chất lỏng kia ra. Không cần nghĩ cũng biết thứ này không phải là thứ tốt lành gì.
Tịch Chiêu Nhiên trong lòng dần trầm xuống, nhưng không nói gì.
“Thứ này có thể làm cho cậu thích đến chết đó, ha hả… Phó ca gì đó có phải làm cho cậu thật thích không? Cậu yên tâm đi, tôi sẽ làm cho cậu càng thích hơn.” Lỗ Dụ Khiêm dát sát lại gần mặt Tịch Chiêu Nhiên, chóp mũi gần như dán trên mặt y.
Khi nhìn một người ở cự ly gần, thì khuôn mặt của người đó sẽ luôn bị biến dạng trong mắt đối phương.
Kỳ thật bộ dạng của Lỗ Dụ Khiêm không tồi, ít nhất khuôn mặt của hắn cũng hoàn toàn đủ tiêu chuẩn nằm trong top đầu của các quý công tử. Chỉ tiếc nụ cười hạ lưu hiện giờ tổ hợp với gương mặt biến dạng này của hắn, ngay lập tức trở nên xấu xí không chịu nổi.
Lộ Dụ Khiên nhìn người trước mặt rốt cuộc không còn nụ cười làm người ta chán ghét. Nhưng đôi mắt đó vẫn rất bình tĩnh. Ghê tởm nhìn qua ống tiêm đặt trên chiếc bàn gần đó. Lỗ Dụ Khiêm xé mở plastic đóng gói, đưa tay cầm lấy bình thuỷ chuẩn bị đâm một lổ, dùng ống tiêm rút chất lỏng trong suốt đó ra ngoài.
Ống tiêm trong suốt làm cho Lỗ Dụ Khiêm càng ngày càng hưng phấn, biểu tình trên mặt càng thêm vặn vẹo biến dạng.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn chất lỏng một chút lại một chút bơm vào trong ống tiêm. Đột nhiên nhớ đến chuyện nhiều năm trước. Hình ảnh y và Thiệu Đông Dương trốn trong một căn phòng ở hộp đêm để tiêm ma tuý. Nhớ khi ấy, bởi vì thứ thuốc mang đến cảm giác sung sướng ngắn ngủi và giải thoát đó khiến cho y lộ ra biểu tình sảng khoái. Trong lòng không khỏi tự giễu, y thật sự không nghĩ đến, mình còn có cơ hội tiêm thứ đó vào người một lần nữa. Rồi chẳng nhận được gì trong góc phòng tối u ám.
“Đừng gấp, tôi sẽ khiến cho cậu sảng khoái.” Lỗ Dụ Khiêm cười hắc hắc, hai tay bởi vì kích động mà run rẫy. Rốt cuộc cũng rút ra toàn bộ chất lỏng trong bình thuỷ . Hắn cầm lấy ống tiêm, nụ cười vặn vẹo đi đến gần Tịch Chiêu Nhiên.
“Lỗ Dụ Khiêm!” Tịch Chiêu Nhiên cảm nhận được cây kim đang cắm vào trong thân thể mình. Sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, “Ngươi sẽ hối hận.” Y chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, giống như một lời nguyền rủa.
“A, ha hả…” Lộ Dụ Khiêm hớn hở nhìn ống tiêm đã trống rỗng, hắn cười một hồi lâu. Sau đó thuận tay ném sang một bên, ống tim bằng thuỷ rơi xuống mặt đất “xoảng” một tiếng rồi vỡ nát. “Cho dù có hối hận thì tôi cũng phải thượng cậu trước đã rồi nói sau.” Hắn tiến đến gần chiếc cổ trắng tuyết của Tịch Chiêu Nhiên hít một hơi. “Ân, thật là thơm ah’! Không hổ là người thường bị thao. Biết nói sao để lấy lòng đàn ông rồi chứ?”
Tịch Chiêu Nhiên không có ý định giẫy dụa. Đồng dạng là đàn ông, y biết nếu như mình giãy dụa, không những bị dây thừng ma sát khiến thân thể đau nhức. Mà còn kích thích thêm dục vọng xấu xa của đàn ông.
Cổ đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn. Ngay sau đó lại truyền đến cảm xúc ướt át. Hơi thở trở nên gấp gáp toàn bộ đều thổi vào lỗ tai y.
Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được nhắm mắt lại, trong lòng bốc lên từng trận buồn nôn, muốn ói.
Lỗ Dụ Khiêm một bên vừa liếm vừa cắn cổ Tịch Chiêu Nhiên. Một bên liếc mắt quan sát phản ứng của y. Hai tay cũng không nhịn được sờ lên thắt lưng y.
Tịch Chiêu Nhiên vừa cắn răng nhẫn nại, vừa chịu đựng cảm giác khó chịu từ ngực truyền đến. Một phần còn lại suy nghĩ, sau khi rời khỏi đây sẽ trả thù hắn như thế nào. Vẫn là đem tên này ném cho đám chó săn của Thiệu Đông Dương đi. Dù sao cũng nên đem thời gian sống sót còn lại của hắn cống hiến một chút giá trị cho thế giới này.
“Tại sao không nói gì?” Lỗ Dụ Khiêm vừa xé quần áo y, vừa giống như đang cùng y nói chuyện phím thường ngày.
Tịch Chiêu Nhiên mở mắt ra, ban đầu chỉ mở hờ mắt. Nhưng khi nhìn ra phía sau, y lập tức mở lớn đôi mắt. Khuôn mặt tuấn mỹ cũng dần hiện lên nét vui sướng.
Cuối cùng đã đến ah’, có điều thời gian vừa khít.
Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười ở trong lòng.
Lỗ Dụ Khiêm ban đầu vẫn luôn quan sát sắc mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Hiện giờ nhìn thấy sắc mặt này của y lập tức cảm thấy không đúng. Nhưng hắn chưa kịp quay đầu, một lực đạo mang theo tiếng gió “ồ ồ” đã bay thẳng đến đầu hắn. Hoàn toàn không có thời gian tránh né, trong nháy mắt hắn bị một gậy đánh đến đầu óc choáng váng. Mông cũng đặt xuống mặt đất.
Chờ hắn vất vả ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông mặt không biểu tình đứng ở trước mặt. Hai chân thẳng tắp hữu lực, thân thể cường tráng cao như một tháp sắt. Trong tay hắn đang cầm một con dao lớn bằng thép. Cả người tràn ngập lãnh khí khiến cho tầng hầm âm u này xuống gần đến mười độ. Giống như một la sát đoạt tính mạng của người khác.
Đầu óc choáng váng của Lỗ Dụ Khiên vẫn chưa biến mất. Cảm giác áp bách cường liệt của người đứng trước mặt càng khiến cho hắn rùng mình.
“Nếu để tôi thấy cậu một lần nữa..” Đàm Thiên Dương mặt không biểu lộ cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống Lỗ Dụ Khiêm. Hắn cầm con dao thép, dùng sức cắm xuống ngay trước mặt Lỗ Dụ Khiêm. “Phanh” một tiếng, nền xi-măng vững chắc của sàn nhà bị con dao thép lạnh lẽo cắm xuống gần cm. Phần thân còn dư lại trên sàn nhà vì tốc độ cùng lực đạo ném xuống mà rung động, vang lên mấy tiếng “ô ô”. Vài mẩu vụn xi-măng bắn ra, kèm theo đó là một thanh âm lãnh khốc như dao nhọn của Đàm Thiên Dương, “..nhất định sẽ trực tiếp giết chết cậu!”
Lỗ Dụ Khiêm rốt cuộc cũng vì con dao thép cắm gần hai chân mình mà hồi phục lại thần. Thân thể hắn run rẩy nói không ra lời. Mông đặt trên mặt đất nhanh chóng chảy ra chất lỏng màu vàng.
Đàm Thiên Dương không hề quan tâm đến Lỗ Dụ Khiêm. Hắn quay đầu nhìn về phía Tịch Chiêu Nhiên còn bị trói. Động tác nhanh chóng cởi trói cho y.
“Anh đến thật chậm ah’.” Thân thể Tịch Chiêu Nhiên bởi vì không còn bị dây thừng trói buộc mà vô lực ngã xuống.
Đàm Thiên Dương vội vàng vươn tay ôm lấy y. Trước đó hắn chỉ nhìn thấy trên người Tịch Chiêu Nhiên không có thương tích gì. Cho nên hắn cũng không quá lo lắng. Nhưng hiện giờ nhìn thấy cánh tay phải của y bị kẻ kia trói lại. Đáy mắt ngay lập tức loé lên một tia sắc bén.
Tịch Chiêu Nhiên vô thức phát ra một tiếng rên rĩ. Toàn thân không có nửa điểm khí lực. Thân thể cũng chậm rãi nóng lên, y “ngô” một tiếng. Cảm giác thứ thuốc mà Lỗ Dụ Khiêm vừa tiêm cho y lúc nãy dường như đã phác tác.
“Cậu làm sao vậy?” Đàm Thiên Dương nhìn hai má y dần dần hồng lên, lo lắng hỏi.
“Hắn tiêm thuốc cho tôi.” Thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên bởi vì hiệu lực của thuốc mà trở nên khàn khàn vô lực.
“Cái gì?” Đàm Thiên Dương trong lòng kinh ngạc một chút, vội hỏi: “Thuốc gì?”
“Đừng hỏi, mau dẫn tôi rời khỏi nơi này.” Cánh tay của Tịch Chiêu Nhiên vô lực đẩy hắn một chút. Cả người không thể khống chế mà dựa sát vào hắn.
Đàm Thiên Dương thấy hỏi không được gì. Cũng không dám trì hoãn. Đem người nọ ôm vào trong lòng rồi bước ra ngoài.
Về phần kẻ bị đánh đến tê liệt não đang ngồi phịch dưới sàn nhà. Cũng không ai rãnh rỗi đến liếc nhìn hắn một cái.
Toàn thân Tịch Chiêu Nhiên đều dựa vào g ngực rộng lớn cùng ấm áp của Đàm Thiên Dương. Thân thể y bị đôi tay hữu lực của hắn giam cầm. Cảm thấy thân người mình càng lúc càng nóng hơn.