Bởi vì có hy vọng ở tương lai, mỗi ngày trôi qua của Tịch Chiêu Nhiên đều rất vui vẻ. Buổi trưa y đều cùng Đàm Thiên Dương song song đi ra ngoài ăn cơm. Về phần ánh mắt của người khác nhìn bọn họ ra sao, y chưa từng nghĩ đến.
Đối với lời đồn đãi ở công ty, Đàm Thiên Dương càng không lưu tâm. Hắn mỗi ngày đều ăn cơm trưa cùng Tịch Chiêu Nhiên. Đối phương cao hứng muốn đi đâu ăn cơm hắn đều thuận theo. Đến chiều tan tầm, hắn cũng sẽ cùng y đi về nhà mà không có ý định che giấu nào.
Hôm nay hắn vừa cùng Tịch Chiêu Nhiên ăn cơm trưa xong. Liền nhận được điện thoại của La Uyển Y, thanh âm vô cùng kinh hoảng. Cô nói tiểu Tống Hàng đã mất tích.
Tịch Chiêu Nhiên thấy Đàm Thiên Dương nghiêm mặt cúp điện thoại, có chút lo lắng hỏi:”Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đàm Thiên Dương trầm mặc một hồi lâu mới quay đầu nói với y:”Tống Hàng ở nhà trẻ bị người bắt đi, anh đến đó xem thử. Em về trước đi, trên đường nhớ cẩn thận một chút.”
Tịch Chiêu Nhiên không thích mình bị tuỳ tiện bỏ lại như vậy, y liền lên tiếng:”Hay là chúng ta lái xe của em đến đó đi.”
Đàm Thiên Dương cũng không vướng mắc nhiều chuyện này. Dù sao trước tiên đi tìm Tống Hàng mới là chuyện quan trọng hơn hết. Hắn liền gật đầu, hai người nhanh chóng trở về công ty, lái xe đến nhà trẻ của tiểu Hàng.
Khi hai người lái xe đến, nơi đó đã vài cảnh sát tới tra xét. Theo máy ghi hình, Tiểu Tống Hàng bị thầy giáo của mình ôm đi ra ngoài, sau đó thì không quay về. Nếu không phải La Uyển Y cảm thấy thời tiết đã dần chuyển lạnh, giữa trưa cố ý vội vàng đến nhà trẻ đưa áo khoác cho tiểu Tống Hàng. Nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy con mình đâu. Thì có lẽ mọi người cũng không nghĩ đến một đứa trẻ mất tích như vậy. Người phụ trách ở nhà trẻ nói vị thầy giáo kia làm việc ở đây cũng khá lâu, trước kia cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
La Uyển Y đứng một bên hốc mắt đều đã đỏ, vẻ mặt cô lo lắng luống cuống, nhưng lại cố gắng không rơi lệ.
Đàm Thiên Dương sau khi biết toàn bộ mọi chuyện, liền vỗ vai cô nói, “Tôi sẽ mang tiểu Hàng trở về.” Lúc này nói lời an ủi nào cũng không thể xoa dịu được cô, tìm đứa nhỏ trở về mới là cách tốt nhất.
La Uyển Y miễn cưỡng gật đầu không nói gì.
Đàm Thiên Dương thấy cô bởi vì tiểu Hàng mất tích mà toàn thân mất đi khí lực. Căn bản không còn sức lực để nói thêm gì. Hắn cũng không lưu tâm, chỉ xoay người kéo Tịch Chiêu Nhiên qua một bên, thấp giọng nói:”Nhiên Nhiên, anh đi tìm người, em trở về đi làm đi.”
Tuy trong lòng Tịch Chiêu Nhiên không muốn cùng Đàm Thiên Dương tách ra. Nhưng y vẫn gật đầu nói:”Có chuyện gì thì gọi cho em.”
“Ừ.” Đàm Thiên Dương thấy y thuận theo lời hắn, liền đưa tay xoa đầu y, thấp giọng dặn dò. “Có thể buổi tối anh sẽ không về, em nhớ phải ăn cơm no, đừng để anh lo lắng.”
“Ừ, được.” Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn vẫn còn tâm tình lo lắng cho mình, trong lòng rất xúc động liền nói với hắn:”Em về trước, anh phải cẩn thận.”
“Ừ.” Đàm Thiên Dương gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên để lại xe cho Đàm Thiên Dương, còn y bắt một chiếc taxi trở về công ty.
Sau khi trở về, Tịch Chiêu Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng. Y sai A Nghĩa đi điều tra nhà trẻ của Tống Hàng. Chờ A Nghĩa rời khỏi, y lại gọi điện thoại cho Thiệu Đông Dương.
“Cái gì? Bọn buôn người ở thành phố A? Cậu hỏi cái này để làm gì?” Thiệu Đông Dương ở trong điện thoại hết sức kinh ngạc hỏi ngược lại y.
“Tống Hàng bị người ta bắt đi.” Tịch Chiêu Nhiên ngồi ở ghế sô-pha xoa mày. “Cậu giúp tôi tra xem ai là người ra tay làm việc này. Ở phương diện này cậu cũng khá rành mà.” Nói xong y thở dài, kỳ thật việc y để ý nhất chính là, chuyện Tống Hàng bị người bắt đi có lẽ không đơn giản. Dù sao bình thường bọn buôn người hay dụ dỗ những đứa trẻ ở trên đường, sau đó mới dẫn chúng đi. Nhưng cố ý đến nhà trẻ đem Tống Hàng bắt đi, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không bình thường.
Chỉ hy vọng chuyện này không có liên quan gì đến người của Tịch gia.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cậu cho người đi điều tra.” Thiệu Đông Dương trực tiếp đồng ý. “Nhưng mà đứa trẻ đó có quan hệ gì với cậu ah’?” Hắn đối với chuyện này khá tò mò. Phải biết, ngoại trừ chuyện của Đàm Thiên Dương, Tịch thiếu gia rất ít khi để ý đến những chuyện khác.
“Đứa trẻ đó là con của chiến hữu Thiên Dương.” Tịch Chiêu Nhiên cũng không giải thích nhiều. Y hiện giờ đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình trở nên rất buồn bực. Kỳ thật y rất thích tiểu Tống Hàng. Cậu nhóc con ấy dường như cũng rất thích y. Thế nhưng bởi vì vụ tai nạn lúc trước, nên y vẫn luôn lo lắng Đàm Thiên Dương sẽ biết được chân tướng sự việc rồi rời khỏi y. Mà lần này cậu bé ấy lại mất tích. Tịch Chiêu Nhiên bắt đầu lo lắng, không biết chuyện này có liên quan đến gia đình mình hay không. Nếu thật sự có liên quan, như vậy nếu một ngày Đàm Thiên Dương biết hết tất cả mọi chuyện, y sẽ lấy gì để vãn hồi lại hết thảy đây?
“Ah’ thì ra là thế.” Thiệu Đông Dương cười cười, thì ra vẫn là chuyện liên quan đến Đàm Thiên Dương. Khó trách Tịch thiếu gia để bụng như vậy. Làm cho hắn lúc nãy còn tự hỏi, ai lại có khả năng khiến cho y bỏ công sức như vậy?
“Việc này cậu tốn nhiều tâm tư rồi.” Tịch Chiêu Nhiên nói.
“Ok, một đứa trẻ ah’, phải tìm được càng sớm càng tốt.” Thiệu Đông Dương sảng khoái đáp ứng.
Tịch Chiêu Nhiên cúp điện thoại, cả buổi chiều y đều không nhận được tin tức của Đàm Thiên Dương. Thẳng đến tối y một mình về nhà mới nhận được điện thoại của hắn.
“Thiên Dương…”
“Nhiên Nhiên, em chưa ngủ sao?” Thanh âm hữu lực trầm ổn của Đàm Thiên Dương trong điện thoại làm cho người ta có cảm giác an tâm.
“Vẫn chưa, anh có tìm được người?” Tịch Chiêu Nhiên cầm điện thoại, tựa người lên ghế sô-pha, nhỏ giọng nói chuyện cùng hắn.
“Sắp tìm được rồi, em đừng lo lắng.” Đàm Thiên Dương cúi đầu, thanh âm truyền ra từ microphone giống như hắn đang thì thầm bên tai y. “Buổi tối em ăn cơm có ngon không?”
“Ân, có.” Tịch Chiêu Nhiên cười cười, đem điện thoại gắt gao dán bên tai. Như vậy giống như hắn đang ở bên cạnh y.
“Vậy thì tốt.” Thanh âm của Đàm thiên Dương rõ ràng rất vừa lòng, hắn lại nói.:”Buổi tối nhớ đóng chặt cửa sổ, phải đắp chăn kĩ đừng để bị lạnh. Ngày mai anh sẽ về, ở nhà đợi anh.”
“Vâng.” Tịch Chiêu Nhiên cười gật đầu, sau đó nói tạm biệt với hắn. Sau khi cúp điện thoại, y ngồi ngẩn người trong phòng khách.
Có lẽ bởi vì ngôi nhà nguyên bản tràn ngập ấm ấp đột nhiên thiếu đi thân ảnh cao lớn của Đàm Thiên Dương đi tới đi lui thu dọn đồ đạc. Cho nên khiến cho y bắt đầu dần dần cảm thấy bất an. Cảm giác không yên tâm này làm cho tâm tình của y càng ngày càng bồn chồn.
Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, không để cho cảm xúc trong lòng tiếp tục ảnh hưởng đến mình. Y cầm remote mở TV, tuỳ ý để thanh âm TV tràn ngập trong phòng khách. Nhưng thanh âm nề nếp phát ra kia không có chút tình cảm nào. Lại càng khiến cho ngôi nhà hiện rõ sự trống trãi. Tịch Chiêu Nhiên ngồi một hồi lâu, cảm thấy thật sự không chịu được nữa, liền đứng lên tắt TV. Y đi vào trong phòng tắm rửa mặt, sau đó ngã người lên chiếc giường đôi.
Nếu hai người cùng nằm trên chiếc giường đôi, nhất định sẽ cảm thấy ấm áp cùng thân mật. Nhưng nếu chỉ có một người ngủ trên đó, thì cảm giác cô đơn liền theo bốn phương tám hướng xông đến. Gắt gao bao chặt lấy, làm cho người ta không cách nào trốn thoát.
Không có cái ôm ấp áp của Đàm Thiên Dương, Tịch Chiêu Nhiên đem chăn quấn chặt lấy người mình, cuộn tròn trên giường. Hai mắt Tịch Chiêu Nhiên mở lớn đến mười hai giờ đêm. Y đem chăn trùm lên đầu, ngửi mùi hương mà Đàm Thiên Dương lưu lại trên chăn, hai mắt lúc này mới nhắm lại chậm rãi chìm vào giấy ngủ. Nhưng y lại ngủ không an giấc, mơ mơ màng màng nằm mơ thấy rất nhiều ác mộng khác nhau.
Một chốc lại là hình ảnh của tiểu Tống Hàng bị người bắt nhốt vào trong một căn phòng nhỏ, bé bất lực khóc. Một chốc lại là những hình ảnh của Đàm Thiên Dương một mình mạo hiểm. Thẳng cho đến cuối cùng y giống như ẩn vào trong mộng, như thể là một người đứng xem. Y nhìn thấy một họng súng đen xuất hiện ngay phía sau Đàm Thiên Dương. Nhưng hắn lại không kịp đề phòng…
“Thiên Dương ——!” Tịch Chiêu Nhiên kinh hô một tiếng từ trên giường ngồi dậy. Trong căn phòng tối tăm y không ngừng thở dốc, trái tim đập kịch liệt trong g ngực. Một hồi lâu cũng không thể nào thoát ra khỏi nỗi sợ hãi này.
“Thiên Dương…” Y ngồi ở đầu giường, đem chăn gắt gao ôm vào lòng. Thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên cố chấp gọi tên Đàm Thiên Dương. Tựa như đang hy vọng hắn sẽ đột nhiên mở cửa trở về. Hay đột nhiên gọi điện thoại cho y, làm cho y có thể ngủ ngon mà không cần lo lắng.
Nhưng sự thật vẫn luôn tàn khốc như vậy, gian phòng ngủ tối đen vẫn chỉ có một mình y. Cửa nhà cũng không có một chút dấu hiệu bị người mở ra. Di động cũng đồng dạng tối như mực nằm ở trên tủ đầu giường.
Những hình ảnh trong cơn ác mộng vẫn cố chấp lưu lại trong đầu Tịch Chiêu Nhiên. Làm cho y rốt cuộc không thể nào ngủ được. Lo lắng cùng hoảng sợ chiếm cứ suy nghĩ của y.
Ngồi ở đầu giường, Tịch Chiêu Nhiên muốn chủ động gọi điện thoại cho Đàm Thiên Dương. Nhưng y lại sợ hắn đang trong tình thế nguy ngập, bị tiếng điện thoại reo khiến cho phân tâm rồi bị thương. Y chỉ có thể ôm chăn chờ bầu trời bên ngoài dần sáng. Mới đứng dậy mặc quần áo, gương mặt không biểu tình mà ra khỏi nhà.
Buổi sáng, A Nghĩa đưa cho y tư liệu về nhà trẻ của tiểu Hàng. Còn thêm một tập hồ sơ thông tin về người thầy giáo mất tích cùng bé. Thế nhưng xem đi xem lại, y cũng không tra ra được vấn đề nào. Nhưng không bao lâu Thiệu Đông Dương đã mang tới một chút tin tức về tiểu Hàng cho y.
Trái tim của Tịch Chiêu Nhiên càng ngày càng trầm. Chuyện y mơ hồ lo lắng trong lòng dường như dần được sáng tỏ. Mà kết quả đó y lại không bao giờ muốn nhìn thấy.
Đàm Thiên Dương cho đến trưa vẫn không gọi điện thoại. Mà hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên đã nhẫn nại đến cực hạn. Y rốt cuộc bất chấp tất cả dứt khoát gọi điện thoại cho Đàm Thiên Dương. Nhưng điện thoại của hắn lại tắt máy.
Tịch Chiêu Nhiên không cách nào áp chế khủng hoảng đang không ngừng lan khắp thân thể mình. Tựa hồ như toàn bộ hoảng sợ cùng lo lắng đời này của y đều ở thời khắc này xông ra, đem cả người y bao phủ.
Y cảm thấy đầu mình choáng váng, gần như khiến cho y không đứng vững được.
Ngày hôm qua y không nên ngoan ngoãn nghe lời hắn đi về nhà. Y hẳn là nên ở cùng Đàm Thiên Dương! Như vậy cho dù có thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ trong giờ phút này nhất định ở cùng nhau! Mà không phải để cho y một mình ở đây gánh vát hết cảm giác tuyệt vọng có thể mất đi Đàm Thiên Dương.
Không! Thiên Dương nhất định không có việc gì! Y sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì!
Tịch Chiêu Nhiên cố chịu đựng cảm giác choáng váng. Y đi đến bàn làm việc miễn cưỡng gọi điện thoại cho cục cảnh sát.
Điện thoại rất nhanh được người nhận. Sau một lượt chuyển giao cùng quen biết của Tịch Chiêu Nhiên. Vị cảnh sát phụ trách vụ án này đưa cho y một địa chỉ. Hắn nói trước đó nghi ngờ bọn bắt cóc giấu đứa trẻ ở đây. Nhưng khi cảnh sát đến đó lại không tìm được người. Nếu bạn của y tự tra xét chuyện này, có lẽ cũng từng đến đó.
Tịch Chiêu Nhiên chờ hắn nói xong liền cúp điện thoại. Y vốn định tự mình lái xe đến địa chỉ kia. Nhưng Thiệu Đông Dương ngay lúc này lại chạy xe đến. Nghe Tịch Chiêu Nhiên nói xong, hắn liền lo lắng nói muốn đi cùng.
Thiệu Đông Dương lái xe tới đây, Hoắc Húc vẫn đi theo hắn. Cho nên người lái xe hiện giờ là Hoắc Húc.
Toàn bộ suy nghĩ của Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ đều đặt ở trên người Đàm Thiên Dương. Y không nói nhiều liền leo lên xe.
Địa chỉ kia nằm ở vùng ngoại ô thành phố A, là một chỗ trong khu chung cư bỏ hoang.
Hoắc Húc dựa theo địa chỉ Tịch Chiêu Nhiên nói, đem xe trực tiếp chạy đến tầng dưới —— Nơi này đã lâu không có ai ở, toà cao ốc đa phần đều đã đổ nát loang lổ. Tầng dưới cỏ dại mọc thành từng bụi.
Hoắc Húc vừa đến dưới lầu liền nhíu mày, đưa tay ngăn cản Tịch Chiêu Nhiên đang muốn trực tiếp xông vào cửa chính.
“Để cho tôi vào.” Tịch Chiêu Nhiên đẩy tay hắn ra, nghĩ muốn trực tiếp xông vào trong. Hoắc Húc lắc đầu ý bảo y đừng nhúc nhích. Hắn tiến tới gần, nhẹ nhàng đưa tay đẩy ra cánh cửa đã tróc sơn.
Cánh cửa chậm rãi mở ra trước mắt hai người. Bên trong xuất hiện một hình ảnh, khiến cho cả người Tịch Chiêu Nhiên rơi xuống vực sâu.
Y nhìn thấy, người đêm qua vẫn còn ôn nhu dặn dò y phải ăn cơm ngủ ngon. Giờ phút này cả người lại dính đầy máu, nằm trong một vũng máu đỏ tươi. Cánh tay phải hướng ra bên ngoài, bàn tay vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại Nokia lỗi thời…
Tịch Chiêu Nhiên mở miệng, y rất muốn nhìn rõ mặt người kia. Muốn xác nhận xem người đó có phải là người yêu lâu nay ở cùng y hay không. Nhưng nước mắt lại làm cho hai mắt Tịch Chiêu Nhiên mơ hồ. Khiến cho y không nhìn rõ gì, chỉ nhìn thấy bóng dáng của một người cao lớn. Đã từng nói muốn thay y gánh vát mọi thứ trên cuộc đời này…
Bọn họ không phải đã hứa vĩnh viễn ở cùng nhau một chỗ sao? Vì cái gì… hắn lại đi trước? Vì sao không đợi y đến..
“…Thiên Dương…” Hai mắt mơ hồ, y cố chấp nhìn chằm chằm hình bóng của Đàm Thiên Dương. Bước chân vô thức đi tới gần hắn…
“…Thiên Dương, anh phải chờ em..” Y đột nhiên mỉm cười thật tươi. Hai giọt nước mắt không hề báo trước rơi xuống. Gương mặt tuấn mỹ như mưa bụi mông lung rơi trên cánh hoa đào.
Như vậy cũng tốt, nếu bọn họ cùng chết thì có thể vĩnh viễn ở bên nhau..
Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ chỉ có một ý niệm này trong đầu. Gương mặt y mang theo ý cười. Giống như nụ cười ban đầu y thu hút lực chú ý của Đàm Thiên Dương. Tịch Chiêu Nhiên cười vô cùng ôn nhu đi về phía hắn, y muốn đến bên cạnh hắn, vĩnh viễn ở cùng hắn.
Hoắc Húc đứng ở phía trước đột nhiên đưa tay ngăn cản y, hơn nữa còn dùng sức kéo y về phía sau.
Tịch Chiêu Nhiên không kịp tránh né. Nhưng tầm mắt của y vẫn sững sờ nhìn xác của Đàm Thiên Dương nằm trên mặt đất, một chút cũng không muốn dời đi. Bên trong căn phòng lúc này bỗng bốc lên một quả cầu lửa lớn. Khói đen ngay sau đó liền lập tức xông tới, cản trở tầm mắt của Tịch Chiêu Nhiên đang nhìn về phía Đàm Thiên Dương. Một tiếng nổ mạnh xuyên thấu qua tầng mây.
“Xảy ra chuyện gì?” Thiệu Đông Dương vẫn đứng chờ ở bên cạnh xe đột nhiên nghe thấy tiếng nổ mạnh. Hắn liền vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Húc đẩy Tịch Chiêu Nhiên ra khỏi phạm vi phát nổ, miễn cưỡng tránh đi những mảnh vở tung toé. Nhưng bởi vì đứng quá gần vị trí phát nổ, nên hai người không tránh khỏi bị thương.
Tịch Chiêu Nhiên cơ hồ dùng sức lực lớn nhất đời này của mình. Lấy một tay đẩy Hoắc Húc văng xa mấy thướt. Y đứng dậy ngây ngốc nhìn xác chết đã cháy đen một mảnh của Đàm Thiên Dương ở đó. Làn khói đen bốc lên bao trùm cả căn phòng, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
“A a a ——!” Tịch Chiêu Nhiên té ngã trên mặt đất. Điên cuồng hét lên trước cánh cửa dày đặt khói đen. Tiếp đó, y cơ hồ như muốn chạy vào bên trong căn phòng đang không ngừng bị lửa thiêu đốt kia.
“Tiểu Nhiên!” Thiệu Đông Dương vội vàng chạy tới giữ chặt lấy y. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên đã nổi cơn điên làm sao hắn có thể kéo được. Hắn cơ hồ bị Tịch Chiêu Nhiên đẩy ngã trên mặt đất văng xa hơn mười thước. Hoắc Húc ngay lập tức vội vàng chạy đến kéo Tịch Chiêu Nhiên lại.
“Thiên Dương! Thiên Dương!” Tịch Chiêu Nhiên hai mắt đỏ bừng, trên mặt cùng quần áo dính đầy đất cát cùng tro bụi. Khuôn mặt vặn vẹo cùng tuyệt vọng của y bị làn khói đặc xông đến biến đen. Mái tóc bị ngọn lửa nóng thiêu đốt thành một khối. Cả người chật vật không chịu nổi, không còn hình tượng quý công tử tao nhã ngày xưa.
Dù có Hoắc Húc hỗ trợ, nhưng Thiệu Đông Dương phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể đem người ấn trên mặt đất.
“Thiên Dương!” Bị ấn trên mặt đất, Tịch Chiêu Nhiên vẫn cố sức giãy dụa, nghĩ muốn bò về phía cánh cửa. Thậm chí bởi vì cảm thấy có người có ý đồ ngăn cản, y liền quay đầu dùng răng cắn.
Tay Thiệu Đông Dương đặt trên vai Tịch Chiêu Nhiên liền bị cắn. Hắn đau đến độ không ngừng mắng “con mẹ nó” trong lòng. Biết Tịch Chiêu Nhiên dùng hết sức lực tàn nhẫn để cắn hắn. Nhưng hắn không thể buông tay —— Trong căn phòng kia đến tột cùng có cái gì không ai biết. Không chừng còn thêm một trận phát nổ thứ hai thì sao?
Hoắc Húc thấy Thiệu Đông Dương bị Tịch Chiêu Nhiên cắn chảy đầy máu. Liền dứt khoát đưa tay đánh Tịch Chiêu Nhiên ngất xỉu —— Nếu còn để cho y cắn như vậy, tay Thiệu Đông Dương nhất định sẽ bị phế.
Thấy người kia đã hôn mê, Thiệu Đông Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Đem tay mình rời khỏi người y. Hợp lực với Hoắc Húc đem người bị ngất mang vào trong xe. Lúc này hắn mới hỏi Hoắc Húc:”Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Húc nhìn hắn hồi đáp:”Thi thể của Đàm tiên sinh ở bên trong cánh cửa kia.”
“!!!” Vẻ mặt Thiệu Đông Dương vô cùng khiếp sợ nhìn hắn, trong nháy mắt cơ hồ nghĩ hắn nói giỡn!
Nhưng biểu tình trên gương mặt của Hoắc Húc vẫn như thường ngày, không hề biến đổi. Làm cho hắn không thể không tin chuyện này là thật.
“Anh.. anh nói là Đàm Thiên Dương?” Cho dù hắn biết người này sẽ không nói đùa với mình. Nhưng Thiệu Đông Dương vẫn khó có thể nhìn nhận chuyện này là thật. Nếu thật là như vậy, tiểu Nhiên sẽ làm sao ah’?
Hắn nhớ tới biểu tình phát cuồng của y lúc nãy. Đáy lòng hung hăng trầm xuống. Thiệu Đông Dương cơ hồ có thể đoán trước được, nếu Đàm Thiên Dương thật sự đã chết. Như vậy Tịch Chiêu Nhiên sẽ biến thành phế nhân…
Hoắc Húc gọi điện thoại sai người đến thu thập hiện trường. Sau đó mới lái xe đem hai người đến bệnh viện —— Thiệu Đông Dương bị người cắn bị thương. Nhưng hắn vẫn kiên trì chờ người đến hiện trường dập tắt lửa. Hắn muốn chính mắt mình xác nhận người kia có phải là Đàm Thiên Dương hay không. Chỉ tiếc thi thể bị cháy đen đã hoàn toàn biến dạng. Tạm thời chỉ có thể dựa theo thân hình và quần áo chưa bị cháy hết, cùng chiếc điện thoại di động Nokia lỗi thời trên cánh tay cổ thi thể để xác nhận. Nhưng có thể nói người kia có ít nhất chín phần giống với Đàm Thiên Dương. Hơn nữa, một điều tối trọng yếu, Đàm Thiên Dương xuất thân là bộ đội đặc chủng. Nếu muốn cướp đồ vật trên tay hắn khi hắn còn sống, là một chuyện hoàn hoàn không có khả năng, cho nên…
Thiệu Đông Dương ngồi ở trong bệnh viện, dùng bàn tay không bị thương sờ lên mặt mình. Hắn cuối cùng chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên bản giám định DNA.
Tịch Chiêu Nhiên vẫn đang hôn mê, tro bụi trên mặt cũng đã được lau sạch. Gương mặt y trắng như tờ giấy, không có một chút biểu tình. Tựa như khuôn mặt của một người chết.
Trong lúc phát nổ, Hoắc Húc đem người đẩy mạnh ra phía sau. Còn bản thân đưa lưng về phía cánh cửa, cho nên lưng hắn bị bỏng một khoảng lớn. Thiệu Đông Dương trong lòng rối bời, không kiên nhẫn thúc giục người kia đi xử lý miệng vết thương. Hắn cũng ở bệnh viện đem vết thương mình băng bó lại. Bác sĩ trước khi rời đi còn cố ý dặn dò Hoắc Húc phải đem hắn đi chích ngừa uốn ván.
Tịch Chiêu Nhiên sau khi tỉnh lại cũng đã là buổi tối. Thiệu Đông Dương thấy y mở mắt. Đôi mắt hoa đào nguyên bản luôn mang theo ý cười hiện giờ lại giống như ao tù nước đọng, hoàn toàn trống rỗng. Cho dù đã mở mắt ra nhưng y vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Thiệu Đông Dương nhìn y biến thành như vậy trong lòng vô cùng khó chịu. Bọn họ hơn mười tuổi đã quen biết nhau. Cùng nhau trải qua những năm tháng thống khổ nhất trong cuộc đời. Đối với đối phương như người thân chân chính của mình. Trong một năm nay, Tịch Chiêu Nhiên quen biết và yêu Đàm Thiên Dương. Hắn nhìn bọn họ từng bước một đến bên nhau. Nhìn nụ cười cứng ngắc trên mặt Tịch Chiêu Nhiên càng ngày càng sinh động… lại hạnh phúc như vậy. Hắn tuy ngoài miệng chưa từng nói ra, nhưng trong lòng hâm mộ Tịch Chiêu Nhiên muốn chết. Đồng thời cũng hy vọng y có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy. Để hắn có thể cho mình một niềm tin, tin tưởng thế giới này cũng không tàn khốc như vậy…
“Tiểu Nhiên.” Thiệu Đông Dương vươn tay quơ quơ trước mặt y, cố gắng mỉm cười khuyên nhủ.:”Cậu đừng như vậy ah’, có lẽ bên trong chuyện này có hiểu lầm gì đó.” Thiệu Đông Dương cũng không dám trực tiếp nói cho y biết chuyện hắn đã sai người đi làm giám định DNA cho cổ thi thể kia. Hắn sợ hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Nhưng không nghĩ đến, Tịch Chiêu Nhiên lại nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Biểu tình trên mặt thật trầm tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười. Thanh âm y nhàn nhạt nói:”Đông Dương, Hoắc Húc là một người tốt ah’.”
Thiệu Đông Dương sửng sốt, không biết vì sao y lại đột nhiên nói đến chuyện này. Nhưng vẻ mặt tình tĩnh của y không hiểu sao làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Hắn có chút khó chịu hỏi:”Tiểu Nhiên, cậu có ý gì ah’?”
“Đông Dương, đừng bỏ lỡ, cậu sẽ hối hận.” Tịch Chiêu Nhiên thản nhiên nhìn hắn nói. Sau đó dời tầm mắt mình về phía cửa sổ, y nhìn khoảng không ở bên ngoài. Bầu trời đêm tối đen một mảnh. Ở thành phố này ngay cả sao cũng không nhìn thấy.
Thiệu Đông Dương rốt cuộc hiểu được ý của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa giận khó có thể diễn tả. Lời này là sao ah’? Để lại di ngôn cho hắn sao?
Thiệu Đông Dương muốn phát hoả với y một chút. Nhưng nhìn ánh mắt tựa hồ không còn chút lưu luyến nào với thế giới này của y. Hắn căn bản không thể nổi giận được, chỉ có thể đem muộn phiền đó chịu đựng ở trong lòng.
Cửa phòng bệnh bị người rõ. Thiệu Đông Dương đi mở cửa, nhìn người đến là Hoắc Húc. Hắn liền nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ. Nơi này là lầu một, hơn nữa bên ngoài lại có tường cao bao xung quanh. Tịch Chiêu Nhiên tạm thời hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Hắn tự hỏi một chút liền đẩy cửa đi ra ngoài. Hoắc Húc thấy Thiệu Đông Dương đứng ở trước cửa, liền nhìn hắn không nói lời nào. Thiệu Đông Dương hiểu được ý của Hoắc Húc, hắn chủ động đi ra ngoài.
“Thế nào? Có kết quả không?” Đứng ở chỗ hút thuốc bên dưới cầu thang, Thiệu Đông Dương không nhịn được lấy ra một điếu thuốc đưa đến miệng, trên mặt là một mảnh phiền muộn.
Hoắc Húc nhìn Thiệu Đông Dương, sau đó đưa tư liệu trên tay mình cho hắn.
Thiệu Đông Dương hít sâu một hơi thuốc lá. Sau đó nhả ra một làn khói. Dường như đã chuẩn bị tốt tình thần trong lòng, hắn tiếp nhận tập tài liệu kia.
Đúng như hắn dự đoán, đó là bản giám định DNA của Đàm Thiên Dương. Thế nhưng kết quả ghi ở trên lại khiến cho trái tim hắn chìm sâu dưới đáy vực.
Người kia ,% là Đàm Thiên Dương.
※
Hai người họ đi không lâu, cửa phòng bệnh bị mở ra. Một người khó tưởng tượng có thể xuất hiện ở đây bất ngờ đi vào trong phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn bầu trời tối đen ở bên ngoài cửa sổ không nhúc nhích. Người kia cũng không thèm để ý, bước chân thong thả vòng qua giường, đứng ở trước mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Chắn đi tầm nhìn của y về phía cánh cửa sổ.
Một hồi lâu, Tịch Chiêu Nhiên mới kịp phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người vừa đến.
“Cậu chủ, đã lâu không gặp.” Người kia cười vô cùng đẹp mắt, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Hơn hai mươi năm cơ hồ như hình với bóng.
“A Trung…” Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn, không có cảm xúc gì gọi tên của hắn.