Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên chỉ mặc mỗi áo T-shirt đi ra ngoài. Cũng không nói gì thêm, lẳng lặng cầm quần áo của mình vòng qua người y đi vào phòng tắm.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không có phản ứng, cảm thấy có chút không thú vị. Trong nhà Đàm Thiên Dương cũng không có TV để giải trí. Y đành dời bước chân đi vào phòng ngủ, nhìn chiếc giường lớn vừa mới mua ngày hôm nay được đặt ở trong phòng. Y lại nghiêng đầu nhìn chiếc giường thiết được dựng trên tường. Đôi môi xinh đẹp gợi lên một nụ cười, y nghiêng người ngã lên giường.
Giường.. thật là một thứ tốt ah’.
Không chỉ có khả năng liên kết tình cảm giữ con người. Còn có thể ở trên đó tạo ra những thế hệ mới. Bao nhiêu con người được sinh ra ở trên giường. Cũng có rất nhiều con người nằm ở trên này trải qua con đường cuối cùng của sinh mệnh. Có thể nói, hơn hai phần ba cuộc đời của mỗi con người đều có quan hệ không rõ ràng với chiếc giường.
Và phần lớn thời gian, những người có thể cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, đều có quan hệ vô cùng thân mật. Cũng vì lý do đó nên Tịch Chiêu Nhiên mới kiên quyết muốn mua một chiếc giường lớn.
Đàm Thiên Dương dường như ở trong phòng tắm khá lâu. Tịch Chiêu Nhiên chờ đến sắp ngủ gục mới thấy hắn mặc quần áo mềm mại đi đến. Đàm Thiên Dương nguyên bản không thích mặc quần áo đi ngủ. Nhưng vì trong nhà có người lạ, không mặc thì không tốt.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi dựa trên giường chờ hắn. Hai chân thẳng tắp bắt chéo nhau để ở trên ra giường màu đen. Màu sắc của lan da dưới ngọn đèn hoàn toàn tương phản với chiếc giường lớn, khiến cho người ta phải loá mắt. Tịch Chiêu Nhiên thấy Đàm Thiên Dương đi vào phòng liền hướng về phía hắn mỉm cười.
Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, xoay người mở ngăn tủ quần áo, ôm ra một cái chăn bông đặt bên cạnh y nói: “Buổi tối trời lạnh, đắp chăn đi.”
Tịch Chiêu Nhiên: “…” Y có điểm nói không nên lời. Có điều y cũng biết, tính hướng của người đàn ông này cũng giống như thắt lưng hữu lực và đôi chân dài của hắn. Chỉ có thẳng và thẳng. Muốn bẻ cong một thẳng nam, yêu cầu cần có một chút kỹ thuật và kế hoạch. Chỉ dựa vào lớp vỏ bọc bên ngoài, cơ bản không có bao nhiêu tác dụng.
“Ngủ đi.” Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên không nói chuyện, nghĩ rằng y cảm thấy mệt. Hắn liền bò lên giường, để đầu nằm lên gối.
“Chờ một chút.” Tịch Chiêu Nhiên nghiêng người, dùng tay trái không bị thường đỡ lấy đầu, từ trên cao nhìn xuống.
Đàm Thiên Dương nghiêng đầu, chờ y nói.
“Anh còn chưa nói với tôi, khi tôi gặp tai nạn xe vì sao anh lại đúng lúc ở đó.” Tịch Chiêu Nhiên hỏi.
Đàm Thiên Dương im lặng một chút rồi mở miệng trả lời: “Tôi giúp một người bạn giao hàng.”
“Bạn?”
“Ừ.” Đàm Thiên Dương gật đầu.
“Có thể nói cho tôi biết bạn của anh là ai không? Anh không thấy sự việc rất trùng hợp sao?” Tịch Chiêu Nhiên nói.
Giọng nói Đàm Thiên Dương vô cùng bình thản đáp: “Người đó mở một siêu thị mini, sẽ không có liên quan gì đến tai nạn của cậu.”
“Tôi không có ý đó.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, y nói những lời này không phải vì muốn nghe giải thích: “Tôi chỉ muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện thôi.”
Đàm Thiên Dương gật đầu cũng không nói thêm gì.
“Quan hệ của hai người tốt lắm sao? Hay là anh giúp giao hàng để có thêm thu nhập?” Tịch Chiêu Nhiên lại hỏi.
Đàm Thiên Dương nghe câu hỏi của y xong. Trong lòng tự hỏi một chút hắn và người phụ nữ họ Tống có quan hệ như thế nào. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra một mối quan hệ hợp lý.
Bạn? Vẫn là nên nói vợ của bạn.
“Giúp đỡ mà thôi.” Nghĩ không ra mối quan hệ hợp lý, Đàm Thiên Dương cũng không muốn nghĩ nữa, tuỳ ý trả lời y một câu.
“Oh’, vậy người kia là bạn bè của anh, người đó ra sao? Nam hay nữ?”
Đàm Thiên Dương nghiêng đầu nhìn y một cái, không có cảm xúc trả lời: “Nữ.”
“Nữ.. mở một siêu thị mini..” Tịch Chiêu Nhiên vẫn quan sát vẻ mặt của hắn, đột nhiên nói, “Không phải là tình nhân linh gì của anh chứ?”
“Đừng nói lung tung, người ta đã có con rồi.” Đàm Thiên Dương mày cau lại, hiển nhiên rất mất hứng vì cách nói của y.
Tịch Chiêu Nhiên cắn môi, thầm nghĩ, có con rồi thì liên quan gì với điều này chứ!
“Mau ngủ đi.” Đàm Thiên Dương đưa tay tắt đèn, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Tịch Chiêu Nhiên cũng không nói gì nữa. Chỉ mở to hai mắt trong bóng đêm, biểu tình cứng ngắc cũng dần được bóng tối che khuất.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Đàm Thiên Dương liền mở mắt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thân thể mệt mỏi ở bên cạnh, thấy Tịch Chiêu Nhiên đang co người nằm trong góc hắn khẽ nhíu mày. Lấy tay kéo cái chăn đắp lên người y rồi mới đi ra ngoài làm bữa sáng.
Chờ khi Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại, trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng vô cùng phong phú. Cháo thịt nạc, canh trứng còn có thêm bánh quẩy, bánh bao linh mua từ bên ngoài.
“Nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm.” Đàm Thiên Dương thấy y đứng ở trước cửa phòng ngủ, tóc vừa ngủ dậy có chút rối, áo T-shirt bị lệch qua một bên, nghiêng nghiêng nằm trên thân thể y.
Tịch Chiêu Nhiên nghe theo lời hắn đi vào phòng tắm. Nhưng y lại nhanh chóng phóng ra ngoài.
Đàm Thiên Dương nhìn quý công tử đột nhiên hoàn toàn mất đi dáng vẻ tao nhã, có chút không hiểu rõ.
“Anh.. anh.. anh.. anh giặt quần lót của tôi sao?” Tịch Chiêu Nhiên cầm quần lót trong tay, trên mặt mang theo bi phẫn chỉ vào hắn.
Đàm Thiên Dương không hiểu rõ ý của y, nhưng vẫn gật đầu. Tối hôm qua sau khi hắn tắm rửa xong, liền thuận tay đem quần áo của hai người giặt sạch, phơi khô ở ban công. Quần áo được phơi khô qua ngày thứ hai có thể trực tiếp mặc. Đây là thói quan của hắn từ trước tới nay.
“…” Hai tay Tịch Chiêu Nhiên run rẩy, nửa ngày cũng không biết nên nói gì. Nhưng rất nhanh liền xoay người chui vào phòng tắm. Đồng thời cũng nặng nề mà đóng cửa lại.
Thành thật mà nói, mặc dù y dám vì mục đích của mình mà trực tiếp xuất ra chiêu “không mặc quần” đứng trước mặt người kia. Nhưng quần lót là thứ riêng tư cá nhân thuộc về y, lại bị một người đàn ông khác dùng tay chà xát giặt sạch. Nghĩ đến liền khiến y đỏ mặt.
Chiếc quần lót màu trắng mang theo hương thơm của xà phòng. Trắng như mới, hoàn toàn có thể tưởng tượng được khi người đàn ông kia dùng tay chà xát, giặt sạch đã cẩn thận như thế nào…
“Mau ra đây ăn cái gì đi.” Đàm Thiên Dương gõ gõ cửa.
Tịch Chiêu Nhiên cầm quần lót của mình cắn răng. Trời ơi! Như vậy làm sao y còn dám mặc vào ah’. Vừa nghĩ tới quần lót mình bị một người đàn ông hết “chà xát” rồi tới “vắt khô”. Nếu y còn trực tiếp mặc cái quần này dán sát ở vị trí kia… đây không phải là đang gián tiếp…
Cả người y đều run lên..
Đàm Thiên Dương đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn không biết mình đã chạm vào nơi nào đó của đối phương.
Tịch Chiêu Nhiên ở trong phòng tắm một hồi, cuối cùng vẫn lê bước chầm chậm đi ra. Về phần y có mặc cái quần lót kia hay không cũng chỉ có mình y biết…
Đàm Thiên Dương đã xin nghĩ phép một ngày. Hôm nay hiển nhiên không thể xin nghĩ nữa, hắn ăn xong bữa sáng rồi liền thay quần áo đi làm.
Trước khi Đàm Thiên Dương rời khỏi nhà đã để lại chìa khoá cho y. Phòng ngừa lúc y ra ngoài lại không thể quay về.
Không thể quay về ah’…
Tịch Chiêu Nhiên nắm chiếc chìa khoá bằng kim loại còn mang theo hơi ấm cơ thể. Bàn tay vô thức siết chặt.
Đàm Thiên Dương đi không lâu, y cũng rời khỏi nhà của hắn. Đương nhiên y cũng mang theo chiếc chìa khoá kia.
Tịch Chiêu Nhiên đến văn phòng một chuyến. A Nghĩa vẫn đang ở đó gọi điện thoại. Hắn nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên đi đến vội vàng đứng lên. Dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ánh mắt lại quét qua cánh tay được băng bó của y thì ngay lập tức khẩn trương. Chí ít, vẻ mặt của hắn vẫn ôn hoà, chỉ có thanh âm mang theo sự căng thẳng, “Cậu chủ, cậu đi đâu mà lâu như vậy? Bị thương ở tay có nặng không? Ông chủ và bà chủ thật lo lắng cho cậu.”
Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi trả lời hắn từng vấn đề một: “Tôi đi đến nhà bạn, tay bị gãy xương, bọn họ không phái người đi tìm tôi sao?”
A Nghĩa nghe xong lời của y, sắc mặt rõ ràng có chút do dự. Tịch Chiêu Nhiên híp mắt, trong lòng đại khái đã hiểu được trong nhà đã xảy ra những chuyện gì. Khoé môi chậm rãi cong lên, ánh mắt băng lãnh mang theo sự châm chọc.
A Nghĩa thấy nụ cười của y trên trán hơi toát ra mồ hôi lạnh, liền giải thích: “Ông chủ có ra lệnh cho tôi đi tìm. Sau đó bà chủ cùng ông chủ nói vài câu. A Trung đã chết nên ông chủ đã dặn dò chú Tần lo tang lễ cho hắn. Chỉ là cảnh sát hiện giờ vẫn còn giữ thi thể.”
“Oh? Bọn họ đã cãi nhau chuyện gì vậy? Lễ tang khi nào được tổ chức? Cảnh sát bên kia nói như thế nào?” Tịch Chiêu Nhiên nhếch khoé môi hỏi.
“Chỉ nói mấy câu mà thôi.” A Nghĩa rõ ràng đối với chuyện cha mẹ của Tịch Chiêu Nghiên không muốn giải thích nhiều. Ngược lại giải thích sang chuyện khác, “Cảnh sát nói ba ngày sau mới có thể nhận lại thi thể. Lễ tang cũng đã định vào ba ngày tới.”
“Ha hả, A Trung chính là con của chú Tần. Chú Tần đi theo cha của tôi nhiều năm như vậy. Từ trên xuống dưới đều biết ông ấy. Ông ấy chỉ cần ra mặt nói một câu ai dám không nghe?” Tịch Chiêu Nhiên cười nói.
A Nghĩa cúi đầu không dám nhiều lời.
“Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Tôi muốn ra bên ngoài ở một thời gian, nói với ông nội đừng phái người tìm tôi. Nói với mẹ tôi, chuyện của thiên kim nhà họ Đường tôi đã giải quyết ổn thoả. Nói với chú Tần, tôi sẽ đến tang lễ. Nói với cha tôi…” Tịch Chiêu Nhiên mím môi, không tiếp tục nói nữa mà đẩy cửa đi ra ngoài ban công.
A Nghĩa ở phía sau nghe được lời của y, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tịch Chiêu Nhiên cùng cha mình đã chiến tranh lạnh từ lâu. Lần này vì chuyện của thiên kim nhà họ Đường, mâu thuẫn giữa hai người khẳng định sẽ thăng cấp. Y hiện tại không trở về nhà mới chính là lựa chọn sáng suốt. Nhưng… Aizzz…
Tịch Chiêu Nhiên hiển nhiên sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của A Nghĩa. Y thu dọn một ít đồ để trong văn phòng —— Bởi vì nguyên nhân nào đó ở gia đình. Tịch Chiêu Nhiên dường như đều thường ở lại trong văn phòng. Cho nên rất nhiều đồ dùng hằng ngày của y đều ở đây. —— Dự định ở nhà của Đàm Thiên Dương một khoảng thời gian. Nếu Đàm Thiên Dương đã cho mình bước vào nhà hắn, như vậy mình sẽ không khách khí ah’!