Trong phòng bệnh hai người nghe thấy tiếng đẩy cửa của Bùi Thước, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn xem. Dưới hai ánh mắt nhìn soi mói, Bùi Thước xấu hổ đứng đơ tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.
"Cậu đến làm gì vậy?" Tâm tình Kỳ Du hình như không tốt lắm, giọng điệu cũng vô cùng không khách khí.
Bùi Thước vừa thầm mắng tại sao mình lại vội vàng chạy đến trước họng súng, vừa cười ngượng ha ha nói: "Ách, tôi đến.. để xin lỗi đấy."
"Xin lỗi?" Kỳ Du nhướng mi, tựa như là hoàn toàn không rõ Bùi Thước đang nói gì.
"Đúng vậy, ngày hôm qua hại anh đụng đầu là tôi không tốt, nhưng tôi thật không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, sớm biết như vậy đêm qua nên để anh đến bệnh viện kiểm tra."
Bùi Thước nói xong, cúi đầu chờ xử lý, nhưng một hồi lâu đều không có người nói chuyện, cậu thấp thỏm không yên ngẩng đầu, phát hiện Kỳ Du đang dùng biểu lộ kỳ lạ đánh giá mình, hơn nữa sắc mặt của Thành Mân cũng tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu.
"Có ý gì? Tối hôm qua đầu cậu bị đụng?" Thành Mân cau mày hỏi Kỳ Du.
Kỳ Du khôi phục lại vẻ mặt không biểu tình, thản nhiên nói: "Không có gì. Cũng không sai biệt lắm anh có thể đi rồi?"
Thấy Kỳ Du tỏ thái độ không muốn nhiều lời, Thành Mân có chút thất lạc gật đầu, đứng dậy rời đi. Trước khi mở cửa phòng bệnh, hắn do dự một chút, trầm giọng nói: "Thật sự rất xin lỗi."
Kỳ Du cũng không nhìn hắn, dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Dù xin lỗi thế nào cũng không làm được chuyện gì cả."
Thành Mân đi rồi, phòng bệnh lập tức yên tĩnh, nhìn thấy Kỳ Du nhắm mắt lại dựa trên giường, thấy sắc mặt hơi mỏi mệt, lại liên tưởng đến đoạn đối thoại y hệt như phim truyền hình mà hai người vừa mới nói, Bùi Thước lập tức có loại cảm giác 'Vừa nãy hình như đã phá vỡ chút gì đó'.
Kỳ Du nhớ tới Bùi Thước vẫn còn đây, liền mở mắt ra, trông thấy biểu lộ muốn nói lại thôi của cậu, lập tức cảm thấy lòng buồn bực.
"Cậu đừng suy nghĩ những thứ không đâu cho tôi!" Kỳ Du trừng mắt Bùi Thước, mặc dù đang mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, nhưng khí chất bưu hãn kia cũng không hề bị ảnh hưởng.
Bùi Thước phản xạ có điều kiện đứng thẳng người lên, thề thốt phủ nhận: "Tôi không có!"
Kỳ Du hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên ra hiệu cho Bùi Thước ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh.
Bùi Thước ngồi xuống có chút bất an nói: "Ngày hôm qua tôi thực sự không phải cố ý đâu!" Vừa nãy ở trước mặt Thành Mân không chịu thừa nhận anh bị đụng đầu là do cậu làm hại, có lẽ là vì giữ mặt mũi, Bùi Thước áy náy cúi đầu, không đành lòng nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Kỳ Du. Nhưng còn chưa kịp đợi cậu nói tiếp lời xin lỗi, thì đã nghe thấy Kỳ Du cười một tiếng.
Cái này.. Hình như cũng không giống cười lạnh hay cười nhạo đâu?
Bùi Thước nghi ngờ mình nghe lầm, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy Kỳ Du vô cùng hứng thú nhìn mình, nửa ngày sau khóe miệng mới nhếch lên, tựa như ghét bỏ cười nói: "Rốt cuộc là cậu ngốc đến mức nào vậy?"
"Hả?" Bùi Thước không hiểu.
Kỳ Du không kiên nhẫn: "Hả cái gì mà hả, nói cậu ngốc thật là chính xác. Cậu không có hại tôi nằm viện, vậy mà lại trì độn chạy tới đây xin lỗi?"
Ồ? Lời này ý là.. Không phải vì ngày hôm qua đụng đầu?
"Không phải do tôi à.." Bùi Thước tựa như trút được gánh nặng lầm bầm vài tiếng, Kỳ Du nghe vậy lập tức sắc mặt chuyển sang lạnh băng.
"Không phải do cậu, cậu có thể vui vẻ rồi hả?" Kỳ Du nhếch môi, vẻ mặt không ngại nhìn chằm chằm vào Bùi Thước.
Bùi Thước quả thực muốn quỳ lại với logic của lão đại, lão đại anh có thể nói đạo lý được không? Tôi không có vui vẻ.. Được rồi tôi xác thực có chút vui vẻ, nhưng tuyệt đối không phải có ý hả hê đâu!
Dưới ánh nhìn soi mói cao áp này, Bùi Thước rất không có tiền đồ mà chịu thua: "Không phải không phải đâu, cái đó, anh muốn ăn trái cây không? Tôi gọt một trái cho anh nha?"
Kỳ Du lạnh lùng nói: "Cậu thấy nơi này có trái cây à?"
Bùi Thước có chút há hốc mồm nhìn về phía tủ đầu giường trống không, đậu xanh không khoa học ah! Lúc nãy Thành Mân tới thăm bệnh nhân cũng không mang theo một chút trái cây sao? Phải nghiêm túc phê bình!
Từ mình đào hố Bùi Thước đành phải đi xuống lầu mua, lúc cầm theo một túi trái cây trở về thì phát hiện thang máy lại bị hư, vì vậy đành phải đau khổ mà đi thang bộ.
Phòng VIP của Kỳ Du ở tầng mười hai, lúc Bùi Thước thở hồng hộc đi lên vừa vặn gặp phải cô y tá, hình như có chút quen mặt.
Cô y tá nhận ra Bùi Thước trước, vui vẻ gọi: "Ai nha Tiểu Bùi! Cậu lại đến bệnh viện sao? Là tới thăm Kỳ ca à?"
Lúc này Bùi Thước mới nhớ ra là cô y tá đã chăm sóc mình lúc mình nằm viện, liền cười gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy cậu nhanh nhanh đi an ủi kỳ ca thật tốt, nói cho anh ấy biết vẫn còn chúng tôi ủng hộ anh!"
Bùi Thước bị vẻ mặt trịnh trọng của cô y tá chọc cho bật cười, trong lòng tự nhủ cũng không phải là bệnh nan y, các người đâu cần đến mức đó chứ.
Bên này cô y tá vẫn còn đang thao thao bất tuyệt: "Thật sự là hơi quá đáng! Miracle bị loại người này thích thật đúng là xui xẻo mà!"
".. À? Loại người như vậy?" Bùi Thước hơi sửng sốt, đề tài này đi về hướng nào rồi hả?
Cô y tá tưởng Bùi Thước đang hỏi là người nào, vì vậy lòng đầy căm phẫn mà đưa di động sang: "Này, chính là người này!"
Bùi Thước nghi hoặc nhìn, lập tức bị tiêu đề to lớn ở đầu trang tin tức dọa sợ đến ngây người: Một màn nguy hiểm! Toàn bộ quá trình Thiên Vương Kỳ Du bị fans của Miracle đánh bị thương!
Đó là một video, Bùi Thước nhấn vào, có lẽ là do Fans tự quay lại nên hình ảnh mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể trông thấy Kỳ Du đang đứng ở giữa sân khấu bỗng nhiên bị cái gì đó đập trúng, cả người té ngã, hiện trường lập tức vang lên tiếng la hoảng sợ.
"Đây là?" Bùi Thước trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn sang cô y tá.
Cô y tá ngoài ý muốn nói: "Cậu không biết sao? Chiều hôm nay Kỳ ca tham gia sự kiện quảng cáo sản phẩm mới ở thành phố Tinh Nhã, cả thành phố Tinh Nhã đều dồn về muốn nổ tung, sau đó hoạt động tiến hành được một nửa thì có người từ lầu hai ném toàn bộ album của Miracle phiên bản số lượng có hạn xuống, chính là nhắm vào Kỳ ca đấy!"
Bùi Thước chỉ cảm thấy trong lòng hoảng sợ, cậu luôn biết rõ Kỳ Du tách ra hoạt động riêng mang trên người áp lực rất lớn, nhưng không nghĩ tới anh ấy phải đối mặt không chỉ là áp lực vô hình, mà còn phải đề phòng fans cực đoan nguy hiểm tập kích.
Miễn cưỡng cười với cô y tá, Bùi Thước liên tục cam đoan mình sẽ thay cô an ủi Kỳ ca của mấy cô thật tốt, sau đó đi về hướng phòng của Kỳ Du.
Đẩy cửa ra, Bùi Thước phát hiện Kỳ Du không có ngồi trên giường, mà là dựa vào ghế sa lon ngồi đưa lưng về phía cậu chơi ipad, đeo tai nghe, cho nên không nghe thấy tiếng cậu mở cửa.
Bùi Thước muốn đùa với Kỳ Du một chút, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay đi qua, lúc đang muốn vỗ vai dọa anh, vươn tay ra lại dừng lại.
Trên màn hình ipad đang phát video mà An Triệt đã từng cho Bùi Thước xem, đó là buổi trình diễn của Miracle, chất lượng video rất tốt, xung quanh bốn phía là một làn biển xanh lấp lánh, năm người nam sinh sáng lấp lánh đứng ở trung tâm.
Màn ảnh chuyển về hướng năm người, đứng ở giữa là Kỳ Du, trong video Kỳ Du đổ mồ hôi ướt nhẹp, đôi mắt lóe sáng tựa như có chứa ngọn lửa.
Lúc này thần sắc của Kỳ Du trong trẻo nhưng lạnh lùng, bỗng nhiên hướng về phía xa xa thính phòng nở nụ cười, biển xanh xung quanh bỗng chốc sôi trào, Bùi Thước không nghe thấy âm thanh, nhưng có thể tưởng tượng được tiếng gào thét của các cô gái vào lúc đó có bao nhiêu điên cuồng.
Trên sân khấu Kỳ Du lại cười cười, đưa tay dứt khoát tháo tai nghe xuống, có chút hơi nghiêng để nghe âm thanh của fans hâm mộ, qua vài giây thì nhẹ nhàng nở nụ cười rồi hơi gật đầu, khóe môi hơi động, trên màn hình hiện ra lời nói của anh.
"Tôi đã nghe thấy rồi, các bạn nói yêu thích tôi ủng hộ tôi, tôi cũng nghe thấy hết rồi. Tôi sẽ nhớ kỹ lời này, cám ơn các bạn."
Bùi Thước không nghe được âm thanh, chỉ nhìn thấy Kỳ Du cầm nắm đấm gõ nhẹ vào ngực mình, sắc mặt vô cùng nghiêm túc chiếu lên trên màn hình lớn, lời hứa cam đoan nghiêm túc như vậy không thể không khiến cho người khác động dung.
Bây giờ nhìn lại video này.. Kỳ Du sẽ có cảm nhận gì đây? Những Fans đã từng hô to rằng 'Vĩnh viễn thích anh', lại cầm album của chính mình ném vào mình, khoảng khắc ấy anh đang suy nghĩ gì?
Nhìn thấy Kỳ Du tua lại nhiều lần xem đoạn này trên ipad, không hiểu sao Bùi Thước lại cảm thấy suy sụp. Thật ra cậu rất muốn an ủi Kỳ Du, nhưng vấn đề là với tính tình của Kỳ Du, anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ suy sụp đâu.
Còn chưa kịp phản ứng, Bùi Thước liền trông thấy Kỳ Du ngồi trên ghế sa lon động đậy, vươn tay tắt ipad đi. Bùi Thước còn chưa kịp di chuyển, Kỳ Du đã quay đầu lại, thình lình gặp Bùi Thước đứng ở đằng sau mình, lập tức liền phát hỏa.
"Cậu lén lén lút lút đứng ở phía sau tôi làm gì vậy?"
Cái này, bộ dạng vênh váo này, uổng công lúc nãy tôi còn tưởng rằng anh ta đang đau thương đấy, Bùi Thước im lặng.
Cậu giơ túi trong tay lên: "Mua trái cây về rồi."
"Sao lại chậm như vậy?"
".. Thang máy bị hư." Bùi Thước không kể chuyện cậu đã gặp phải cô y tá cho Kỳ Du nghe.
Nghe vậy Kỳ Du cười nhạo nhìn Bùi Thước, lộ ra dáng vẻ có chút hả hê cười nói: "Đúng là cậu có thể chất đặc biệt, thang máy gặp cậu liền bị hư."
"..."
Chẳng phải tối hôm qua chỉ bị có một lần hôm nay lại thêm một lần thôi sao? Đậu xanh là tôi làm anh bị thương à?
Bùi Thước giận mà không dám nói gì lấy quả táo ra, đang chuẩn bị gọt, bỗng nhiên vị đại gia ngồi trên ghế sa lon kia gọi lại: "Tôi không muốn ăn táo."
Bùi Thước để quả táo lại, lấy lê ra: "Trái này thì sao?"
"Không thích vị lê."
"Thế quả đào?"
"Quả đào mùa này khó ăn lắm."
"Ách, vậy cam thì sao?"
"Quá chua."
"Còn lựu?"
"Hạt nhiều như thế sao có thể cho người ăn được!"
Bùi Thước không thể nhịn được nữa mà buông tay: "Chỉ có mấy quả này thôi, dù anh không muốn ăn.."
Lời còn chưa nói hết đã bị Kỳ Du chậm rãi cắt ngang: "À. Vậy thì ăn quả táo đi."
Bùi Thước hoàn toàn sắp bị nội thương rồi, được rồi, xem như vì đầu anh bị đụng bị thương, tôi nhịn!
Tựa như cảm nhận được oán khí ngút trời của Bùi Thước, vỏ quả táo kia nơm nớp lo sợ vẫn không bị gãy. Sau khi Bùi Thước gọt xong quả táo liền đưa tới, Kỳ Du tựa vào ghế sa lon ngẩn ngơ ăn táo.
Qua vài giây sau, Bùi Thước nhìn không được tay của Kỳ Du dính nước táo, rút mấy tờ khăn giấy đưa qua: "Lau đi."
Kỳ Du nghi hoặc nhìn qua, không hiểu Bùi Thước đang nói gì.
Bùi Thước hiếm khi nhìn thấy rõ góc nghiêng của Kỳ Du, bộ dạng hơi nhướng mắt thiếu đi vài phần mạnh mẽ của ngày thường, lông mi vừa dày vừa mềm che ở phía trên, thoạt nhìn có chút mờ mịt không rõ.
Bị Kỳ Du nhìn như vậy, đầu óc Bùi Thước lập tức có chút chập mạch, vô ý thức cầm khăn giấy giúp Kỳ Du lau sạch.
Sau khi giúp Kỳ Du lau sạch tay, Bùi Thước mới kịp phản ứng bản thân mình đã làm chuyện gì, và hiển nhiên Kỳ Du cũng kịp phản ứng, mạnh mẽ rút tay lại, hung hăng cắn quả táo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Thước nói: "Cậu đây là có ý tứ gì?"
Bùi Thước nghĩ đến lúc nãy mình giúp Kỳ Du lau tay, lúc chạm vào bàn tay ấm áp kia, không biết có phải là bởi vì chột dạ hay không, mặt của cậu chậm rãi đỏ lên, đứng ngốc ở đằng kia lúng túng nói không ra lời.
"Tôi đã nói qua với cậu rồi, không nên tin những tin đồn loạn thất bát tao kia của truyền thông, không được đoán mò."
Âm thanh lạnh lẽo khiến cho Bùi Thước sững sờ, không biết vì sao trong lòng có chút không thoải mái, nghĩ thầm lời nói này đã khiến tự tôn bị tổn thương, tôi cũng không có xem anh thành người thế nào.
"Uhm." Bùi Thước rầu rĩ đáp lại một câu.
Kỳ Du thấy bộ dạng này của Bùi Thước lập tức vô cùng khó chịu, rõ ràng vừa rồi bỗng nhiên cậu làm một hành động rất kỳ quái, tôi nhắc nhở cậu một câu, vậy mà cậu còn bày sắc mặt với tôi! Vốn trên mặt có thịt, hiện tại mặt lại phồng lên như bánh bao có bao nhiêu ngốc a!
Hai người lâm vào trầm mặc quỷ dị, hơn nửa ngày, Bùi Thước nhịn không được mở miệng hỏi: "Anh.. Anh có thể đừng nghĩ tôi có ý gì với anh có được không? Vừa rồi tôi chỉ là có lòng tốt.."
"Tôi cũng chỉ là nhắc nhở cậu mà thôi." Kỳ Du lạnh lùng cắt ngang lời nói của cậu. "Bởi vì có vết xe đổ."
"Vết xe đổ?" Bùi Thước hiếm khi nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ là đang nói chuyện của anh ta và Thành Mân?
Dường như nhìn rõ được nghi vấn của Bùi Thước, Kỳ Du thoải mái gật đầu: "Đúng vậy, chính là Thành Mân."
Bùi Thước ngạc nhiên há miệng, cằm cũng sắp rơi xuống rồi, An Triệt cậu quả nhiên là tên gia hỏa không đáng tin cậy! Không phải nói Kỳ Du là thẳng sao, người ta cũng đã tự thừa nhận chính mình và Thành Mân có một chân rồi kìa!