Thầm kêu một tiếng không xong rồi, Bùi Thước chửi mình không não, chẳng phải Kỳ Du ghét nhất là có dây dưa không rõ ràng với nam nhân hay sao? Hơn nữa người nói câu kia lại là Thành Mân.
Bùi Thước liên tục khoát tay: "Làm sao có thể! Thật sự là thực lực sai biệt rất lớn ah, ha ha." Nói xong, cười như không cười trừng mắt nhìn Thành Mân, tên này chắc chắn là không có ý tốt, cố ý trêu chọc Kỳ Du?
Thành Mân nhìn thấy nổi bất an trong mắt Bùi Thước, cũng cười nhạt, thằng nhóc này chẳng lẽ là thật.. Đối với Kỳ Du để tâm như vậy? Thỉnh thoảng cười còn liếc nhìn phản ứng của Kỳ Du, thật sự là chướng mắt!
Mà lúc này Kỳ Du nghẹn một bụng hỏa, quả thực phổi cũng sắp bị chọc giận nổ tung. Tốt lắm, Bùi Thước, thông đồng với Thành Mân nhanh như vậy, cùng với thần tượng của mình kẻ xướng người họa, ăn ý đến trăm phần trăm? Vừa mới nãy ở phía trên dám động thủ động cước với mình, thoáng một phát đã vội vã vứt đi như vậy?
Sau khi kết thúc ghi hình, trong phòng nghỉ tại tòa nhà NTV, giờ phút này bầu không khí rất kỳ quái.
Sắc mặt Bùi Thước rất khó coi trừng mắt nhìn Thành Mân: "Vừa lúc nãy ở trong chương trình anh nói lời kia là cố ý?"
Thành Mân không quay đầu lại, dù bận sắc mặt vẫn ung dung hiện rõ trong gương: "Cố ý cái gì?"
"Anh bớt giả vờ lại đi!" Bùi Thước khó thở nói ra: "Cũng bởi vì Kỳ Du không chịu tiếp nhận anh, cho nên liền cố ý nhắm vào anh ấy?"
Nghe vậy sắc mặt Thành Mân đột nhiên thay đổi, vậy mà Kỳ Du lại nói chuyện này cho Bùi Thước? Quan hệ hai người bọn họ.. tốt như vậy sao?
"Đúng thì thế nào?" Đã bị nói toạc ra, Thành Mân cũng không muốn tiếp tục giả ngu nữa. "Cho dù Kỳ Du vì vậy mà rời khỏi Miracle, cũng không thể trở mặt với tôi."
Nhìn thấy bộ dạng thản nhiên chắc chắn kia Bùi Thước liền bốc hỏa, yêu thích một người không sai, nhưng vì cái gì giọng điệu của người này lại khiến mình cảm thấy chán ghét?
"Không trở mặt với anh chỉ là vì nhớ kỹ tình cảm lúc trước, anh như vậy.."
Thành Mân khoa trương mà cười ra tiếng: "Cậu ấy sẽ nhớ tình bạn cũ? Ha ha! Không trở mặt với tôi là vì không dám a, xem ra Kỳ Du cũng không kể tình hình thực tế cho cậu biết nha."
"Có ý gì?" Bùi Thước cau mày hỏi.
"Tại sao phải nói cho cậu biết?" Thành Mân cười nhạo. "Cậu quan tâm thì tự mình đến hỏi cậu ấy đi. Bất quá, nhìn cậu khẩn trương như vậy, chẳng lẽ cậu cũng thích Kỳ Du rồi?"
"Thích Kỳ Du" mấy chữ này giống như tiếng sấm liên tục đánh vào bên tai Bùi Thước, thật sự đánh trúng đáp án không muốn nghỉ tới ở tận sâu nhất trong lòng cậu.
Tựa như bị đâm vào chân đau, Bùi Thước ngoài mạnh trong yếu luôn phủ nhận: "Tôi làm sao có thể thích Kỳ Du! Tôi lại không phải là đồng tính luyến!"
Thành Mân cười từ chối cho ý kiến, đang muốn nói thêm gì đó, ngoài cửa phòng nghỉ bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Tiểu Đại.
"Kỳ ca anh đứng ở đây làm gì? Phòng nghỉ đóng cửa sao?"
"Không có." Kỳ Du lạnh lùng nói một câu, lập tức tiếng bước chân xa dần.
Kỳ Du.. Vừa mới nãy đã nghe thấy mình nói câu kia rồi? Bùi Thước không khỏi cảm thấy hoảng sợ, không hề nghĩ ngợi đã đuổi theo.
Thành Mân nhìn sắc mặt lúc này của Bùi Thước, càng thêm xác định tình cảm của cậu đối với Kỳ Du không đơn thuần. Hắn châm chọc nhếch miệng, tên ngu ngốc này thật sự dám thích Kỳ Du ah.
Bố trí trong đài truyền hình NTV Bùi Thước không quen, rẽ vào mấy cái ngoặt mới nhìn thấy bóng người Kỳ Du, anh đang đi vào thang máy.
Đang chuẩn bị nhấn nút xuống tầng trệt, Kỳ Du thấy cách đó không xa có thanh niên đang chạy về phía mình, thanh niên mang vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, hắn xem như không khí dời ánh mắt đi, quyết đoán nhấn nút đóng cửa thang máy lại.
Bà mẹ nó tôi có cừu oán với thang máy à? Bùi Thước nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại thì liền chửi thề ở trong lòng, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, cậu tiến lên, trực tiếp dùng cánh tay ngăn lại cửa thang máy đang đóng lại, mà cũng may lúc này thang máy rất nể tình, cửa chậm rì rì mở ra.
Nhưng mà không đợi Bùi Thước bước vào thang máy, liền bị âm thanh lạnh như băng từ đỉnh đầu truyền đến làm đóng băng tại chỗ.
"Không được vào."
Bùi Thước cố gắng bỏ qua sự khó chịu chợt lóe lên trong lòng, cố nở nụ cười rất khó xem: "Ha ha, thang máy này lớn như vậy, tôi.."
Kỳ Du mặt không biểu tình ngắt lời Bùi Thước, trong giọng nói không mang theo một tia vui đùa: "Tôi không muốn cùng đi chung thang máy với cậu."
"Vì, vì sao?" Bùi Thước cố chấp hỏi.
Kỳ Du mặc kệ cậu, dứt khoát vươn tay nhấn nút đóng cửa lại, Bùi Thước quýnh lên, dùng hai tay cố chặn lại hai bên cửa, la lên: "Vừa rồi ở trong chương trình chỉ là nói giỡn thôi! Vì hiệu quả của chương trình thôi, anh đừng xem là thật ah!"
Tuy là không phải là lời nói thật, nhưng tôi cũng đã giải thích với anh rồi, anh có thể nguôi giận được không? Bùi Thước nhìn Kỳ Du, cảm thấy tâm càng lúc càng lạnh đi.
"Hiệu quả chương trình" 'Đừng xem là thật' mấy chữ nện vào đầu Kỳ Du phát đau, mà trước mắt Bùi Thước phồng má một bộ dạng không thể chân thành hơn càng khiến hắn cảm thấy nóng nảy, lửa toàn thân không có chỗ phát tiết.
Kỳ Du cắn răng, quai cằm kéo căng ra, lại một lần nữa vươn tay nhấn nút đóng cửa lại. Mà lòng Bùi Thước cũng đã chán nản, hiểu rõ mình quá đáng ghét, ngượng ngùng thu tay lại, cúi đầu nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Ngón tay co lại run run đau đớn lại làm cho Kỳ Du nhịn không được nhỏ giọng mắng một câu, vừa mới nãy lúc nhấn nút đóng cửa đã dùng lực quá lớn, khoản nợ này đương nhiên sẽ tính trên người Bùi Thước.
Kỳ Du vừa nắm chặt ngón tay, vừa mắng Bùi Thước vô số lần trong lòng. Đừng xem là thật? Dám chiếm tiện nghi của tôi còn dám bảo tôi đừng xem là thật? Sao có thể thích Kỳ Du được chứ? Cậu đứng trước mặt thần tượng của cậu ngược lại rất thẳng thắn ah!
Kỳ Du càng nghĩ càng giận, lại không hiểu rõ vì sao mình lại nổi giận. Đi ngang qua phòng nghỉ nghe thấy Bùi Thước lớn tiếng phủ nhận thích mình, chỉ cảm thấy ngực tựa như bị thứ gì đó đâm xuống một nhát, loại cảm giác này làm hắn rất không thích.
Chẳng lẽ mình hi vọng tên đó thích mình? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền bị Kỳ Du không chút lưu tình gạt bỏ, nói đùa gì vậy! Có lẽ nói như thế này mới đúng: Tôi giúp cậu phẫu thuật, để cậu tiến vào Tinh Giang, giúp cậu diễn phim, cùng cậu nhắn tin nhàm chán, trong chương trình còn cho cậu chiếm tiện nghi.. Thế mà cậu dám không thích tôi?
Không biết cảm kích, vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế, các loại từ này hiện lên vù vù ở trong đầu Kỳ Du, tên baby chết tiệt, tốt nhất đừng để tôi thấy cậu lại gần!
Mà ngày hôm sau ghi hình ở ngoài trời, Bùi Thước quả nhiên không giống như thường ngày tới gần.
Trên xe buýt đi quay ngoại cảnh, Kỳ Du ngồi ở ghế sau, lạnh mắt nhìn một đám người ở phía trước. Bùi Thước trong đám người kia nhân duyên rất tốt, cười khẩy nói gì đó, chọc cho mọi người xung quanh cười ra tiếng.
Vậy mà còn có tâm tư kể chuyện cười? Lúc này không phải nên tới cầu mình tha thứ sao? Thật là ngốc chết đi được! Cậu mới là chuyện cười lớn nhất đấy! Kỳ Du đen mặt nhìn ngoài cửa sổ, trên đường đi đều sinh hờn dỗi.
Mà Bùi Thước đương nhiên cũng không dễ chịu chút nào, đùa giỡn cũng không yên lòng, mỗi lần vụng trộm ngắm nhìn Kỳ Du, đều nhìn thấy anh nhìn ra ngoài cửa sổ, gần như không có xoay mặt lại.
Đã phiền chán đến loại tình trạng này rồi sao? Ngày hôm qua hình ảnh Kỳ Du không chút lưu tình nhấn nút thang máy luôn lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu Bùi Thước, càng nghĩ lại càng suy sụp. Có lẽ lý do lão đại tức giận chắc chắn không phải là do nghe thấy lời mình nói ở phòng nghỉ, mà là biểu hiện chơi trò chơi của mình vào ngày hôm qua. Haiz, anh ấy thật sự đối với đồng tính luyến ái căm thù đến tận xương tủy ah.
Sau hai giờ trên xe buýt mỗi người đều có chuyện cần phải làm, tổ chương trình đến khu du lịch núi Nam Khê ở ngoại ô thành phố của Gia Nam. Núi Nam Khê tọa lạc ở phía Đông thành phố Gia Nam, cao hơn mét so với mặt biển, chân núi là nơi giao nhau của ba nhánh sông, quả nhiên là một mảnh đất phong cảnh như họa.
Nhưng tất cả mọi người không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp, mãi đến khi tổ chương trình ghi hình trận thách đấu giữa sườn núi. Cái gọi là trận thách đấu, chính là cầu treo bằng dây cáp ở các cửa khẩu, bình thường dùng để phục vụ cho du khách giải trí --- Đây là An Triệt nói như vậy.
Nhưng mà sau khi tới địa điểm, Bùi Thước lại một lần nữa nhận thức được An Triệt là người không đáng tin cậy.
So với chiều dài bình thường đến bên cửa khẩu cũng không sai biệt lắm.. Nhưng độ cao tương đương hai tầng lầu. Nhìn thang dây bị gió núi thổi phát ra tiếng C-K-Í-T.. T.. T, Bùi Thước yên lặng nuốt nước miếng.
Cũng giống như ngày hôm qua, trò chơi vẫn chia làm hai đội, chỉ là lần này từng đội lần lượt tham gia, đội nào qua cửa trong thời gian ngắn nhất thì chiến thắng.
Bởi vì ghi hình ngoại cảnh, cho nên không có diễn tập, khách quý và MC buộc dây cáp an toàn xong liền trực tiếp bắt đầu trò chơi.
Đội khách quý bắt đầu trước. Bùi Thước có chút sợ cao, nhưng qua một thời gian ngắn đã từ từ làm quen được, chỉ là tên khốn An Triệt kia thường cố ý làm mấy chuyện xấu, ở phía sau nhiều lần run run dây thừng, dẫn tới làm cho các cô nữ Ninh Huyên hô to gọi nhỏ.
Thật vất vả đi qua đoạn dây thừng, Bùi Thước dựa vào lan can nghỉ ngơi, chờ đạo diễn chỉ lệnh tiếp tục ghi hình đoạn sau, lại bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa có nhân viên công tác bối rối hô to: "Móc dây cáp của Kỳ Du hỏng rồi!"
Một tiếng này khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, Bùi Thước lo lắng chạy đến bên cạnh anh quay phim nói: "Đội của bọn họ không phải phải chờ đội của chúng tôi qua xong rồi mới bắt đầu sao?"
Anh quay phim lắc đầu: "Hình như đạo diễn nói không kịp tiến độ, nên để bọn họ đi theo ở phía sau, dù sao thắng thua cũng không phải là trọng điểm nha."
Bùi Thước kiễng chân quay đầu lại, xa xa trông thấy cửa thứ nhất trên cầu treo có một bóng người lẻ loi đứng đấy, tâm lập tức bị thắt chặt lại. Nhưng khi nghe thấy có nhân viên công tác nói 'Dây cap an toàn không có dư', rốt cuộc Bùi Thước đợi không nổi nữa.
Anh quay phim chỉ rút một điếu thuốc, khi ngẩng đầu lên, phát hiện trên màn hình không thấy bóng dáng Bùi Thước đâu.
Đường cap treo an toàn được thiết kế theo trình tự thẳng đến cửa khẩu, nói cách khác, buộc lên dây cáp an toàn là không thể đi ngược trở lại. Sau khi Bùi Thước phát hiện điểm này cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, dứt khoát tháo móc dây cap ra, run rẩy đi trở về.
Bên kia lúc Kỳ Du xanh mặt đứng trên dây xích tiến thối lưỡng nan, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Anh chờ đấy! Tôi sắp tới rồi!"
Câu nói này vừa ngốc vừa nhị.. Kỳ Du không thể tin ngẩng đầu lên, từ cầu bên kia người vừa cười ngây ngô đi về phía mình, vừa cẩn thận từng li từng tí đi tới đây, không phải là Bùi Thước thì còn ai vào đây?
Cậu tới đây làm gì? Còn ngại không đủ loạn sao? Dưới chân xích sắt bởi vì có thêm người đi tới nên bắt đầu lay động, Kỳ Du không thể không nắm chặt xích sắt trong tay, tức giận gần như muốn chửi ầm lên.
Song khi Bùi Thước chậm rãi tới gần, Kỳ Du tức giận chuẩn bị mắng mấy câu nhưng sao đó lại nói không nên lời.