Chưa kịp hiểu gì đã ôm lấy một 'Bao tải' trĩu nặng, lại còn nóng hầm hầm. Kỳ Du rất tức, mặt baby cậu thật thông minh, đây là nhắm chuẩn ngực mình mà ngã xuống đi!
Giọng của Kỳ Du vô cùng có lực xuyên thấu, trong hành lang tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về bên kia, Ồ! Nhất ca của Tinh Giang không hổ danh là 'Nam thẳng cong nhất', vậy mà ở bên ngoài công khai ôm ôm ấp ấp một thiếu niên!
Cảm nhận được ánh mắt tò mò ở xung quanh, Kỳ Du hận không thể ném Bùi Thước xuống đất, nhưng thanh niên trong ngực nóng hổi làm anh không thể nào buông tay ra được.
Được rồi, Kỳ Du cắn răng nghiến lợi nhận thua, thật giống như kéo bao tải mà kéo Bùi Thước ra bên ngoài, chờ cậu tỉnh lại, sẽ cho cậu biết tay!
Khi Bùi Thước mở mắt ra thì đã là ban đêm, sau khi tỉnh lại cậu vẫn còn cảm thấy mê man, ở trong mộng rất dài kia, mình nhận được vai trong , sau đó nói cho lão đại biết, lão đại hình như cũng rất cao hứng, tiếp đó.. Nói sẽ tặng cậu một nụ hôn, sau đó mình liền ôm lão đại..
Thật sự là cái gì cùng cái gì a, Bùi Thước theo thói quen đưa ánh mắt nhìn về phía cuối giường có ảnh poster của Kỳ Du dán ở trên tường, vừa cười mình không có tiền đồ, cho dù là mơ, chuyện này cũng quá mức rồi.
"Cười cái gì?"
"Không có gì." Bùi Thước thuận mồm đáp lại, sau đó liền giật nảy mình quay đầu nhìn, lập tức kinh ngạc đến ngây người. "Anh, sao anh ở đây?"
Lão đại thế mà ở trong phòng mình? Trời ạ, mình nằm mơ sẽ không phải là thật chứ?
Kỳ Du mặt đen cười lạnh: "Cậu lại giả mất trí nhớ với tôi thử xem." Ngay trước mặt nhiều người như vậy mà ngã vào ngực của anh, nếu gia hỏa này thật sự dám nói không nhớ.. Kỳ Du liền nghiến răng.
Bùi Thước rùng mình một cái, liều mạng nhớ lại, sau khi mình thử vai thành công quá mức hưng phấn, chóng mặt đi ra, còn lại sau đó thật sự không nhớ rõ lắm, chỉ là, nhìn vẻ mặt này của lão đại, nếu mình nói không nhớ chắc chắn sẽ bị lăng trì nhỉ?
Thấy Bùi Thước vẫn là bộ dạng mờ mịt, Kỳ Du quả thực giận vô cùng. Anh đi đến gần Bùi Thước đang ngồi trên giường, rồi nắm lấy vai Bùi Thước kéo cậu đứng lên, dùng sức nhấn cậu vào ngực của mình.
"Giúp cậu nhớ lại một chút, nhớ lại chưa!"
Bùi Thước vừa hạ sốt, cả người còn chưa thanh tĩnh lắm, thình lình bị Kỳ Du kéo, không kiềm chế được mặt đỏ bừng.
Lão đại.. Chủ động ôm mình? Đầu óc Bùi Thước lập tức dừng hoạt động, hoàn toàn không nghe thấy Kỳ Du vừa mới nói cái gì.
Thấy Bùi Thước không nói tiếng nào dựa vào ngực mình, Kỳ Du chợt cảm thấy bị lừa, giận đùng đùng đẩy Bùi Thước ra, tức giận nói: "Còn giả vờ! Cậu cố ý lừa tôi?"
Bị Kỳ Du thét lên, một chút ảo tưởng đẹp của Bùi Thước liền bay đi mất, lập tức không biết nói gì. Lão đại, rõ ràng là anh kéo tôi qua nha!
"Nói chuyện!"
"Ah.. Thật xin lỗi."
Thấy vẻ mặt thành khẩn của Bùi Thước, Kỳ Du buồn bực, ai muốn nghe cậu xin lỗi!
Hai người đều không nói chuyện, đầu óc Bùi Thước tỉnh táo lại càng nghĩ càng không chắc, lời Kỳ Du vừa mới nói là có ý gì? Chẳng lẽ.. sau khi thử vai thành công vì quá vui vẻ cho nên mình đã làm gì với anh ấy rồi?
Chột dạ giương mắt nhìn Kỳ Du, Bùi Thước nói: "Tôi, sau khi tôi thử vai xong, có phải là đã ôm anh.."
"Không giả vờ mất trí nhớ nữa?" Kỳ Du hừ một tiếng cắt ngang lời Bùi Thước, dùng khóe mắt liếc xéo cậu. "Muốn chiếm tiện nghi thì cứ việc nói thẳng, đừng ra vẻ với tôi!"
Bùi Thước cảm thấy tâm càng ngày càng nặng, nói như vậy, nội dung trong giấc mơ không phải là giả? Mình thật sự ôm anh?
Cậu không dám ngẩng đầu nhìn Kỳ Du, thấp giọng nói: "Tôi thật sự không cố ý.." Càng nói càng không có sức, nhìn bộ dạng Kỳ Du nhìn mình, cho thấy là đã biết được tâm tư không nên có của mình?
Phản ứng của Bùi Thước ngược lại làm Kỳ Du sửng sờ một chút, gia hỏa này làm cái gì vậy? Người để cho cậu ôm hai lần là anh đi! Cậu bày vẻ mặt đau khổ là có ý gì!
"Cái gì mà cậu không cố ý! Cậu chính là cố ý!" Bị Bùi Thước mở miệng một tiếng là 'Thật xin lỗi', 'Không phải cố ý' làm cho tâm phiền ý loạn, Kỳ Du nổi giận, tên này thừa nhận thích mình thì sẽ chết sao!
Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu, Kỳ Du liền giật mình, vậy mà mình lại chờ mong.. Gia hỏa này có thích mình hay không?
Bùi Thước bị sắc mặt lạnh lùng của Kỳ Du làm cho uể oải vô cùng. Kỳ Du phản cảm thân mật với người cùng giới, mà bộ dạng này của mình được xem như là chạm vào điều cấm kỵ của anh? Sau này có lẽ ngay cả làm bạn cũng không làm được rồi?
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên nghe thấy Kỳ Du lạnh lùng nói: "Dám làm không dám thừa nhận, cậu so với Thành Mân càng làm tôi chán ghét."
Lời Kỳ Du vừa ra khỏi miệng liền hối hận, nhưng cũng không thể thu trở lại. Muốn trách thì trách chính cậu! Trước đó ở trước mặt anh mở miệng một tiếng là thích Thành Mân, anh so với Thành Mân giỏi hơn gấp trăm lần, còn đối tốt với cậu như vậy, vậy mà cậu ôm anh một chút liền bày ra vẻ mặt hối hận tựa như hận không thể lấy cái chết tạ tội?
Thế mà chán ghét tới mức muốn so sánh với Thành Mân? Bùi Thước cảm thấy lòng mình lạnh xuống, lúc đầu quyết định đánh chết cũng không nói không biết làm sao liền buột miệng nói ra: "Thật xin lỗi, tôi không biết tôi thích anh sẽ làm anh chán ghét như thế.."
Giọng cậu hơi khàn khàn nói ra từ 'Thích' lọt vào lỗ tai Kỳ Du, Kỳ Du cảm thấy trong nháy mắt lòng mình tựa như bị một bàn tay dùng sức bóp chặt lại, mấy giây sau mới lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang cười. Bất quá.. Nghe Bùi Thước nói phía sau, Kỳ Du cảm thấy có chút không đúng.
Anh cau mày ngắt ngang lời nói sa sút tinh thần của mặt baby: "Cái gì chán ghét?"
Bùi Thước miễn cưỡng cười cười, cố gắng bình tĩnh như không có việc gì nói: "Chính là.. Tôi biết anh chán ghét đồng tính luyến ái, tôi thích anh nhất định sẽ làm anh cảm thấy rất chán ghét, sau này tôi sẽ khống chế mình, sẽ không mang đến phiền phức cho anh."
Kỳ Du nhếch môi, muốn đáp lại nhưng không biết nên nói như thế nào, nhìn thanh niên ở trước mặt cười so với khóc còn khó coi hơn càng làm anh cảm thấy không thoải mái, dứt khoát bóp mặt của đối phương: "Này, nhìn tôi."
"?" Bùi Thước mờ mịt nhìn Kỳ Du, mặt bị bóp đau như thế, chắc là không phải trong mơ rồi.
"Cậu thích tôi."
Lời này không phải là câu hỏi, giọng điệu chắc chắn bá đạo nhưng lại phù hợp với phong cách của lão đại. Bùi Thước kinh ngạc nhìn Kỳ Du chằm chằm, đèn ngủ trong phòng bật lên, vẻ đẹp sắc bén của Kỳ Du nhu hòa không ít. Bọn họ cách nhau gần như vậy, gần đến nỗi nốt ruồi nhạt màu trên môi Kỳ Du, Bùi Thước cũng thấy rất rõ.
Dưới khoảng cách gần thế này, dường như có thể nhìn thấy được đôi mắt đen nhánh của Kỳ Du không hề chớp nhìn mình chằm chằm, Bùi Thước cảm thấy cho dù sẽ bị chán ghét, thì mình cũng không thể không thừa nhận là mình thích Kỳ Du.
"Đúng, tôi thích anh."
Lời vừa ra khỏi miệng, tay Kỳ Du đang bóp mặt cậu buông ra, Bùi Thước còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy sau ót mình bị giữ lấy, sau đó trên môi liền truyền đến cảm xúc mềm mại.
Mình.. và.. lão đại.. hôn môi?
Chuyện này làm đầu óc Bùi Thước lập tức liền ngừng hoạt động, cả người đều ngốc đến ngây người.
Bên kia Kỳ Du cũng không biết mình bị gì nữa, lúc thấy tên này dùng biểu cảm đập nồi dìm thuyền nói ra câu 'Tôi thích anh', lời đắc ý trêu chọc đang chuẩn bị trong đầu không biết làm sao lại quên hết, đầu óc nóng lên liền hôn cậu.
Bất quá.. Gia hỏa này là xảy ra chuyện gì? Không đợi được sự đáp lại nhiệt liệt như trong dự liệu, Kỳ Du bất mãn tăng mạnh lực giữ đầu Bùi Thước, càng dùng sức hôn cánh môi của đôi phương, nhưng Bùi Thước vẫn là dáng vẻ bị cắt điện, sát phong cảnh mà mở to mắt nhìn sửng sờ.
Không thể nhịn được nữa Kỳ Du bấm ngón tay, gõ mạnh lên trán Bùi Thước: "Cậu ngốc à?"
Xuống tay tuyệt đối không nhẹ, Bùi Thước đau đến giật mình, do dự nhìn Kỳ Du, không chắc lắm anh có ý gì.
Mặt Kỳ Du trầm xuống: "Không nguyện ý? Xùy, lại không phải tôi miễn cưỡng.."
Lời còn chưa nói hết Kỳ Du đã cảm thấy cổ mình bị kéo xuống, thanh niên có khuôn mặt baby nóng bỏng nhào tới, hôn lên bờ môi anh, bởi vì vừa mới hạ sốt đổ ra mồ hôi, cả người đều nóng hổi, giống như bánh báo vừa mới ra nồi, ôm vô cùng dễ chịu.
Trong ngực động tác của bánh bao lớn vụng về hôn lên bờ môi anh, động tác cẩn thận tái diễn lại nhiều lần đóng dấu trên môi anh, chưa được một lát Kỳ Du đã mất kiên nhẫn.
Thình lình bị Kỳ Du đẩy ra, Bùi Thước thở hồng hộc lại không hiểu gì, đây là, sẽ không phải là hối hận rồi đi? Cậu cẩn thận từng li từng tí nhìn Kỳ Du, môi mỏng của đối phương bị mình hôn lên hiện ra oánh nhuận thủy quang, nốt ruột nhạt trên môi.. Nghĩ đến mình vừa mới hôn lên nốt ruồi kia, Bùi Thước không nhịn được liền nhộn nhạo.
Kỳ Du không đếm xỉa tới vẻ mặt đang trầm tư của Bùi Thước, anh không kiên nhẫn nắm cầm của Bùi Thước, mạnh mẽ hôn lên một cái. Chỉ là không chỉ có hôn, Kỳ Du còn cắn Bùi Thước đến phát đau, bờ môi vừa mở ra đầu lưỡi Kỳ Du liền tiến vào.
Sững sờ chưa đến một giây, sau đó Bùi Thước liền lập tức kích động, không chút do dự hôn đáp lại, động tác lấy lòng làm Kỳ Du muốn cười, nhưng lại không nỡ buông gia hỏa này ra.
Càng hôn càng sâu, Bùi Thước chỉ cảm giác mình sắp thở không nổi nữa, không được, phải nói từ lúc Kỳ Du hôn lại một khắc kia cậu đã hoàn toàn mất đi khống chế. Nghĩ đến người cùng mình đang hôn môi là Kỳ Du, Bùi Thước liền cảm thấy thỏa mãn có thể lập tức chết đi.
Trong chốc lát đi qua, bỗng nhiên Kỳ Du đẩy Bùi Thước ra. Bùi Thước bất thình lình bị đánh gãy, vô ý thức bất mãn phát ra một tiếng 'a', nhưng rất nhanh cậu ý thức được mình có bao nhiêu mất mặt, vội vàng điều hòa lại hô hấp, ngượng ngùng nhìn Kỳ Du.
Cũng không biết có phải là do ánh đèn hay không, sắc mặt Kỳ Du đỏ lên, lông mi đen nhánh rủ xuống bởi vì thở mà nhẹ nhàng run rẩy, hình ảnh đẹp đẽ trước mắt.. Trực tiếp làm Bùi Thước đánh mất sức chống cự, ngây ngốc tiến tới muốn tiếp tục hôn lên, lại bị Kỳ Du đẩy ra lần nữa.
Gia hỏa này mới cho chút ánh nắng liền xán lạn a! Kỳ Du cắn răng trừng mắt nhìn vẻ mặt thất vọng của thanh niên khi bị mình đẩy ra, không cho phép dùng vẻ mặt này nhìn tôi, lại hôn nữa.. Phản ứng sinh lý của anh sẽ không giấu được. Đáng ghét, trên môi của gia hỏa này có thuốc độc hả!
Bị Kỳ Du trừng mắt một cái, Bùi Thước liền lập tức thu liễm. Hình như vừa nãy.. Mình có chút quá nóng vội?
Hai người đều thở hổn hển, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại. Bùi Thước nhìn Kỳ Du chau mày trên mặt tựa như đang viết chữ ảo não, trong lòng nhất thời 'Lộp bộp' một chút, chẳng lẽ lão đại đang hối hận?
"Anh, anh thích tôi không?" Vì Bùi Thước nói không có lực, cơ hồ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
Kỳ Du tức giận nói: "Cậu cứ nói xem!"
Lòng Bùi Thước hơi nhấc lên một chút, vui vẻ nói: ".. Thích?"
Kỳ Du nhìn đôi mắt đen sáng lóng lánh của Bùi Thước, niềm hy vọng tràn ngập trong ánh mắt đó. Kỳ Du không biết bắt đầu từ khi nào, lòng anh đã bị ánh mắt đó khóa chặt lại.
"Thích cái con khỉ!" Kỳ Du không cam lòng bắt lấy mặt Bùi Thước, lại nhấn đầu cầu vùi vào ngực mình. "Là chán ghét mới đúng, cậu ít tơ tưởng lại bản thân mình đi!"
Chán ghét cậu cười ngốc như vậy, nhưng dù sao cũng làm anh cảm thấy vui vẻ; chán ghét cậu làm nhiều chuyện muốn ăn đòn như vậy, nhưng lại làm anh không thể nào không tha thứ được; chán ghét cậu dùng vẻ mặt ngốc nghếch như vậy nói thích anh, vậy mà làm anh suýt chút nữa đã nói với cậu rằng, anh cũng như vậy.
Bùi Thước muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Kỳ Du, nhưng lực tay của lão đại không phải người bình thường có thể tránh thoát. Cậu đành phải dùng tư thế vặn vẹo đem đầu ra khỏi ngực Kỳ Du, đây nhất định là khẩu thị tâm phi.
Chờ Bùi Thước được buông ra, lúc nhìn qua Kỳ Du, đối phương đã sớm bày ra vẻ mặt hững hờ.
"Không phải cậu mới hạ sốt sao? Sao trên người còn nóng như vậy?" Kỳ Du nhíu mày. "Làm cả người tôi đều là mồ hôi."
Bùi Thước ngập ngừng nói: "Hay, hay là anh đi tắm?"
Kỳ Du gật đầu, Bùi Thước đang muốn xuống giường tìm quần áo cho anh, chợt nhớ tới cái gì vỗ đầu một cái: "Vòi sen ở phòng tắm lớn bị hư rồi, hay là anh đến phòng An Triệt tắm đỡ đi?"
Kỳ Du bất mãn: "Hư thì không biết tìm người sửa sao? Tắm rửa còn phiền phức như vậy. Lúc phân ký túc xá vì sao không chọn phòng có phòng tắm!"
Xem ra phong cách nói chuyện không có đạo lý lại bắt đầu rồi, Bùi Thước trong lòng tự nhủ tôi cũng không đoán trước được anh sẽ tới đây tắm rửa. Bùi Thước vừa nghĩ vừa tìm quần áo và đồ lót chưa mặc của mình đưa cho Kỳ Du. Vốn cho rằng sẽ bị mắng, không nghĩ tới lão đại nhận lấy không nói gì.
Nhưng Bùi Thước không có chú ý, khi nhìn đến số đo trên đồ lót, vẻ mặt cao lãnh của lão đại giật giật một cái.