Ngày đầu tiên Kỳ Du vào đoàn phim, cảnh quay đầu tiên chính là cảnh anh chính thức xuất hiện trong phim. Trước đây tạo hình của Kỳ Du luôn được bảo mật, bởi vậy Bùi Thước và rất nhiều fan đều vô cùng chờ mong tạo hình lần này.
Sau khi cậu quay xong cảnh của mình, Bùi Thước liền ngồi chờ Kỳ Du đến quay phim. Trên một cây cầu lớn nằm ở bờ sông, trên sông tràn ngập sương mù dày đặc, cầu lớn bắt ngang trên đó, mơ hồ khiến người ta có loại cảm giác quỷ dị không chân thực.
Bùi Thước nhìn kịch bản, biết cảnh sắp quay là cảnh Kỳ Du trong vai yêu quái Darwin trốn thoát từ phòng thí nghiệm, vượt sông đi tới trung tâm thành phố, gây nên nỗi sợ hãi trong phạm vi lớn.
"Chờ đã, thời tiết này.. Đợi chút nữa lão đại thật sự sẽ từ trong nước đi ra sao?" Bùi Thước nhìn dự báo thời tiết trong điện thoại, trên màn hình ghi '~ độ C' làm cậu rùng mình một cái.
Trong tay trợ lý Tiểu Đại của Kỳ Du cầm theo một cái túi lớn, bên trong chuẩn bị khăn lông lớn, bình sưởi ấm, nước nóng, thuốc cảm mạo, cô có chút rầu rĩ liếc nhìn Bùi Thước, biểu lộ rất rõ ràng chính là 'Đây không phải là chắc chắn rồi sao?'
Đang lúc Bùi Thước hưng phấn chờ đợi Kỳ Du hóa trang xong đi ra, bỗng nhiên trên bờ sông truyền đến âm thanh ồn ào. Bùi Thước ló đầu ra nhìn về phía dưới cầu, thấy xa xa có một đám người vây quanh ở đó, xung quanh đã lắp xong máy quay phim và đường ray.
"ahihi cái này là trực tiếp quay luôn hả? Đã nói xem trước tạo hình một chút cơ mà?" Bùi Thước vừa thầm mắng bị lừa bịp, vừa chạy đến dưới cầu.
Gió sông lạnh thấu xương, lúc Bùi Thước chạy đến bờ sông cảm thấy lạnh đi rất nhiều. Cậu có chút bận tâm bước nhanh hơn, chạy về phía Kỳ Du.
Nhưng mà cậu vẫn muộn một bước, Nhậm Thiên Dữ đã sắp xếp xong hết rồi, bảo Kỳ Du xuống nước vào chỗ chuẩn bị quay, khi Bùi Thước chạy tới chỉ nhìn thấy bóng lưng của Kỳ Du.
Nói cho chính xác hơn chính là lưng trần.
Bên trong sương mù mịt mờ, dáng người cao gầy của Kỳ Du hơi chìm vào trong nước, nước dần dần tràn qua quần của anh, lúc ngập đến eo Kỳ Du mới dừng lại, cho dù ở đây có mấy chục người nhân viên tới lui, Bùi Thước vẫn có loại cảm giác đây là cảnh mỹ nam đi tắm.
Cách bờ sông khoảng trăm mét, Bùi Thước vẫn không nhìn thấy rõ dáng dấp Kỳ Du để lưng trần ra sao, nhưng chuyện này tuyệt đối không trở ngại việc cậu ngầm tưởng tượng.
Nhà tạo hình đúng là mất tâm bệnh điên cuồng.. Bùi Thước nghĩ thầm.
Tấm bảng clapperboard của người thư ký dập xuống, cảnh trong phim của Kỳ Du chính thức quay.
Nhậm Thiên Dữ sắp xếp cảnh quay đầu tiên này bằng một ống kính dài. Kỳ Du diễn yêu quái Darwin lộ ra trên mặt nước sông, sau khi lên bờ tăng tốc chạy nhanh hơn hai ba trăm mét, sau đó trèo lên cầu vào đường lớn.
Trong đó, cảnh trèo lên cầu vào đường lớn sẽ do diễn viên thế thân chuyên nghiệp thực hiện, cảnh Kỳ Du cần phải hoàn thành chính là đi lên từ trong nước, sau đó chạy nhanh hơn hai trăm mét.
Nghe qua thì trông rất đơn giản, nhưng nếu như ở dưới thời tiết mười độ trở xuống này, thì tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng làm được.
Trên sông Giang Lưu yên tĩnh vang lên tiếng bọt nước rất rõ ràng, Kỳ Du lộ đầu ra từ trong nước rồi di chuyển rất nhanh lên trên bờ, hoàn toàn không nhìn thấy một chút động tác cứng đờ, mấy thợ quay phim ở bên bờ đều hơi kinh ngạc, diễn viên có ngoại hình bình hoa này thế mà lại hung hãn như vậy?
Mà sau khi lên tới bờ, Kỳ Du một giây cũng không chậm chạp bắt đầu chạy đi rất nhanh, động tác trôi chảy giống như vừa lúc nãy chưa từng tiếp xúc với nước sông lạnh thấu xương vậy.
Mà lúc này Bùi Thước mới thấy rõ tạo hình của Kỳ Du là dạng gì.
Tóc ban đầu của Kỳ Du dài đến vai được nhuộm thành màu đỏ sậm yêu dã, đuôi tóc có chút quắn tự nhiên, chạy lướt qua rất nhanh tựa như một ngọn lửa chói mắt.
Mà điều khiến mọi người kinh diễm không phải là dáng dấp đạt tiêu chuẩn để trần nửa người của Kỳ Du, mà là nhà tạo hình dùng màu thuốc đỏ thẫm vẽ ra những hình xăm phức tạp kia.
Bùi Thước không thấy rõ đó là hoa văn gì, nhưng lúc nhìn Kỳ Du chạy về phía trước, dáng người cao gầy cùng với đường cong cơ bắp xinh đẹp, phối hợp với những bức vẽ kia, yêu quái Darwin mỹ lệ ngang ngược được phát huy vô cùng tinh tế.
"Cắt!" Kỳ Du chạy qua địa điểm được chỉ định Nhậm Thiên Dữ liền hô cắt, Tiểu Đại lập tức đưa khăn lông lớn, trùm kín Kỳ Du lại.
Bùi Thước không đi xem máy giám thị chiếu lại, mà là không nhịn được vội vàng chạy về phía Kỳ Du. Vốn muốn đến gần để nhìn tạo hình nghịch thiên của lão đại một chút, nhưng đến trước mặt anh, lập tức cái gì cũng không đoái hoài tới nữa.
Bởi vì có hóa trang, cho nên Bùi Thước không nhìn ra được sắc mặt của Kỳ Du thế nào, nhưng cậu có thể trông thấy rất rõ bờ môi lạnh cóng đến phát tím của Kỳ Du.
"Anh, sao anh có thể chịu đựng được vậy?" Cả nửa ngày Bùi Thước cũng không nói ra được một câu hữu dụng, kỳ thật cậu biết, cho dù chịu không được thì Kỳ Du cũng sẽ kiên trì hoàn thành.
Kỳ Du nhìn bộ dáng gấp gáp của Bùi Thước, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mặt lại đông lạnh đến cứng đờ không thể biểu lộ ra cảm xúc. Thật lâu sau đó, chờ mình chậm rãi khôi phục lại tri giác, Kỳ Du mới liếc nhìn Bùi Thước, hời hợt nói: "Đâu có ốm yếu như vậy."
Nếu như không phải xung quanh đều là người, Bùi Thước quả thực hận không thể ôm lấy Kỳ Du để sưởi ấm, nhưng trước mắt cậu có thể làm cũng chỉ là giúp Kỳ Du cầm thật chặt khăn lông, lại giúp anh mặc áo khoác dày.
"Cậu muốn ghìm chết tôi à?" Đợi Kỳ Du từ từ ổn lại, thì lại khôi phục lại biểu lộ ngạo kiều như 'Loại chuyện nhỏ nhặt này có gì mà phải khẩn trương chứ'. "Tôi đi xem cảnh quay thế nào." Nói xong cậu quay người đi về phía Nhậm Thiên Dữ ở bên kia. Đi được mấy bước, cậu mới thầm rùng mình mấy cái.
Nhìn đoạn chiếu lại, Bùi Thước cảm thấy dù cho cậu không phải là fan của Kỳ Du, chỉ với quan điểm của người cùng nghề, cũng không thể không nói cảnh này anh hoàn thành vô cùng xuất sắc. Một chút vấn đề về chạy cũng không có phạm sai lầm, từ trong nước đến trên bờ, chạy một mạch mà hoàn thành.
Bùi Thước có thể tưởng tượng được, sau khi thêm phần xử lý hậu kỳ nữa, cảnh này lên màn ảnh rộng chắc chắn có thể được xem là một trong những điểm sáng của phim.
Hơn nữa còn có một chi tiết.
Kỳ Du chạy nhanh lên bờ sông là ngược hướng gió, người bình thường đều sẽ nheo mắt lại, mà trong ống kính quay được lại là thần thái hờ hững của Kỳ Du, đôi mắt xinh đẹp màu đỏ nhìn thẳng về phía trước, tựa như không bị ảnh hưởng chút nào, có thể để người khác cảm nhận được loại sức mạnh thiên bẩm của yêu quái Darwin.
Đây chính là sự chênh lệch giữa mình và lão đại đúng không? Bùi Thước sửng sờ nghĩ. Cậu vô ý thức quay đầu nhìn Kỳ Du, sau khi Kỳ Du lấy ra kính sát tròng màu đỏ, đáy mắt đã đỏ lên rất nhiều.
"Cảnh đầu đã qua." Nhậm Thiên Dữ hài lòng vỗ tay ra tiếng, lại xông qua bên kia hét lên với nhân viên công tác. "Chuẩn bị một chút, lập tức quay cảnh thứ hai."
Lúc này nhân viên hóa trang đều chạy tới hóa trang lại cho Kỳ Du, Bùi Thước vì sợ mình gây cản trở, vội vàng lui qua một bên, trước khi đi vẫn không quên nhét bình sưởi ấm vào trong tay Kỳ Du.
Sau khi Kỳ Du hóa trang lại xong khiến Bùi Thước có chút không thể nhìn thẳng, lúc đầu rõ ràng là thuộc về dạng mỹ nam thanh tú, nhưng bây giờ mang lên đôi mắt đỏ như máu, đôi mắt thâm sâu lướt qua, loại này xen lẫn vẻ đẹp sắc bén khiến người ta cảm thấy khi đối diện với đôi mắt kia, liền không tự chủ được mà mê muội.
Chuẩn bị bấm máy lần nữa, lúc Kỳ Du cởi áo khoác cùng với khăn lông trên người, lúc này Bùi Thước mới chú ý Kỳ Du mặc quần dài màu đen bó sát, sau khi từ trong nước đi ra ngoài vẫn chưa thay đổi, khó trách cầm túi chườm nóng mà Kỳ Du vẫn không thấy ấm.
Giờ phút này Bùi Thước đã triệt để mất đi hứng thú với chuyện tạo hình và quay phim của lão đại, toàn bộ chú ý của cậu đều là khi nào mới quay xong.
Đoàn làm phim mời võ thuật chỉ đạo và thế thân đều rất đáng tin cậy, diễn mấy phân cảnh cũng không NG quá nhiều lần, rất nhanh đã quay xong. Bùi Thước chờ Nhậm Thiên Dữ nói kết thúc công việc, lại mắt trợn tròn đợi được một câu khác.
"Thời gian còn sớm, vậy tiến hành quay cảnh tiếp theo luôn đi, Bùi Thước cậu đi chuẩn bị một chút." Nhậm Thiên Dữ nhẹ nhàng vứt lại một câu.
Chạy theo tiến độ cũng không cần phải như vậy chứ.. Bùi Thước khẩn trương lên, cảnh sau đó là cảnh cậu diễn vai Tô Duy chạy đuổi theo, để bắt yêu quái Darwin về phòng thí nghiệm.
Lời kịch không nhiều, cũng không có chỗ nào khó, nhưng nghĩ tới đây là lần đầu tiên mình chính thức đối diễn với lão đại, Bùi Thước vẫn cảm thấy áp lực như núi. Huống chi, cậu hi vọng mình tốt nhất có thể quay một lần liền qua, để Kỳ Du kết thúc công việc sớm một chút.
Nhưng mà không như mong muốn, ngay lần quay đầu tiên Bùi Thước liên tục mắc phải lỗi nhỏ, chỉ chạy cơ bản thôi mà cũng sai hai lần.
Thời điểm chuẩn bị lại, Bùi Thước nhìn lướt qua Kỳ Du đang đứng trong khu phế tích kia, tóc anh vẫn ẩm ướt, yên lặng đứng đó khiến Bùi Thước vừa nhìn thấy đã nôn nóng.
"Darwin, cùng tôi trở về." Bùi Thước bước từng bước một đi về phía trước, cẩn thận tới gần, nắm thật chặt kim gây mê loại nhỏ không dễ phát hiện ra.
Kỳ Du luôn có một vẻ mặt hờ hững lúc này trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một tia buông lỏng, hắn có chút mờ mịt nhìn Bùi Thước, giống như đang phân biệt đối phương là ai.
"Tôi là Tô Duy, cậu phải nhớ kỹ, Tô Duy." Cuối cùng Bùi Thước đi đến trước mặt Kỳ Du, nhìn chăm chú vào ánh mắt của đối phương.
Kỳ Du dần dần thu liễm tính công kích, sau đó hơi cúi đầu xuống, nhìn kỹ Bùi Thước, từ trong cổ họng mơ hồ phát ra một câu ngữ điệu kỳ quái 'Tô Duy'.
Bùi Thước gật đầu, tựa như trấn an vỗ lên cánh tay của đối phương, thừa cơ đâm kim gây mê. Mấy giây sau, thuốc gây mê phát huy hiệu quả, Kỳ Du rất nhanh đã ngã xuống, Bùi Thước vươn tay đỡ hắn, đi về phòng thí nghiệp bí mật để nhân viên xiềng xích hắn lại một lần nữa.
"Cắt!" Cuối cùng Nhậm Thiên Dữ cũng hô cắt, sau đó vươn tay ra tạo thành dấu 'ok', lúc này Bùi Thước mới thở dài một hơi, vội vàng đưa tay kéo Kỳ Du.
Cơ thể Kỳ Du lạnh buốt làm Bùi Thước áy náy muốn chết, đang lúc cậu xoắn xuýt cả nửa ngày, còn chưa kịp nói xin lỗi, bỗng nhiên nghe thấy Kỳ Du thấp giọng nói một câu.
"Hòa nhau." Kỳ Du thầm nói.
"A? Cái gì?" Bùi Thước không nghe rõ.
Kỳ Du lười nói với cậu lại lần thứ hai, ngẩng đầu lên nói: "Lạnh muốn chết, đi lấy nước nóng cho tôi."
Bùi Thước nghe vậy vội vàng đi tìm nước nóng và ly. Kỳ Du nhớ lại bộ dạng hận không thể mổ bụng tạ lỗi lúc nãy của cậu, nhịn không được nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Tên này chắc là đã quên lúc trước bị anh làm hại phải NG vài chục lần đến nỗi phát sốt rồi nhỉ? Cũng không biết đầu cậu ta dùng để nhớ cái gì nữa, Kỳ Du thầm mắng trong lòng.