Hiển nhiên Kỳ Du không có ý muốn nói cho Bùi Thước biết chuyện đã xảy ra lúc ở Miracle. Khi Bùi Thước còn đang nghi ngờ, anh đã nhanh chóng mặc áo khoác, đội mũ.
"Đi thôi." Kỳ Du vừa đội mũ che đi mái tóc màu đỏ dễ gây chú ý, vừa kéo cửa đi ra ngoài.
Bùi Thước vội vàng thu dọn một chút đồ vật, đeo túi xách lên đuổi theo.
"Ah? Chúng ta không về khách sạn hả?" Bùi Thước nhìn hướng đi không đúng, có chút kỳ quái hỏi.
Kỳ Du không trả lời, chỉ đút tay vào túi, nâng bước chân dài đi về phía trước, Bùi Thước đành phải nhắm mắt đuổi theo sau.
Kết thúc công việc rất sớm, lúc này mới hơn bốn giờ chiều, hai người đi khoảng hai mươi phút, đi tới trạm xe buýt, vừa vặn có một xe buýt đang mở cửa, thấy Kỳ Du đi lên, Bùi Thước cũng vội vàng lên xe theo.
Luống cuống tay chân lấy ra tiền lẻ, Bùi Thước ngồi xuống bên cạnh Kỳ Du, lúc này mới kịp hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Kỳ Du lấy điện thoại ra cấm tai nghe vào, cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Không biết."
"Không biết là có ý gì.."
Kỳ Du đeo tai nghe lên, có chút bất mãn liếc nhìn Bùi Thước: "Cậu rất muốn về khách sạn đợi?"
Được rồi, Bùi Thước thức thời ngậm miệng.
Chỉ một lát sau Bùi Thước lại buồn chán, điện thoại hết pin không thể nghe nhạc hoặc chơi đùa được, cậu đành nhìn xung quanh giết thời gian.
Bởi vì còn đang ở vùng ngoại thành, đường ở bên ngoài cửa sổ có chút hoang vu, không có gì để nhìn, chỉ là người bên cạnh ngồi bên cửa sổ lại làm cho Bùi Thước có chút không thể dời đi ánh mắt.
Trong ngày mùa đông ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính xe, ánh sáng ấm áp chiếu vào trên người Kỳ Du. Tia sáng chiếu vào nhưng mặt bên sống mũi kia lại khuất ánh sáng, làm cho đường nét gương mặt mạnh mẽ trở nên nhu hòa không ít. Bởi vì vành nón kéo xuống rất thấp, Bùi Thước nhìn không rõ lắm vẻ mặt của Kỳ Du, nhưng vô ý thức cảm thấy chắc là anh đang thư giản.
Kỳ Du dựa đầu vào thành ghế nghe nhạc cho dù đang nhắm mắt phơi nắng, cũng có thể cảm giác được người bên cạnh đang nhìn mình chăm chú.
Vừa im lặng vừa bất đắc dĩ mở mắt ra, Kỳ Du tháo tai nghe bên phải xuống, đưa cho Bùi Thước: "Nghe nhạc, đừng nhìn tôi nữa."
"Ờ ờ." Bùi Thước không nghĩ tới Kỳ Du nguyện ý chia sẻ tai nghe với mình, rất vui vẻ đeo lên.
Trong tai nghe là một giọng nữ rất dễ nghe, dùng giọng điệu lười biếng hát ra một ca khúc. Bùi Thước học theo dáng vẻ của Kỳ Du nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi.
Đây là bài hát tiếng Anh, giai điệu có chút đơn giản, lại ngoài ý muốn nghe rất êm tai. Lấy trình độ tiếng anh nửa biết nửa không của Bùi Thước, thế mà cũng có thể nghe hiểu được nửa câu, một câu ca từ.
Will you still love me, when I am no longer young and beautiful? Giọng nữ hơi khàn khàn chậm rãi, hát lại câu này rất nhiều lần.
Bùi Thước yên lặng mở to mắt, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào người bên cạnh, nhìn thế nào cũng làm người ta cảm thấy đẹp mắt không thôi.
I will, cậu thầm nói ở trong lòng.
Xe buýt đi vào thành phố Lạc Thường thì đã hơn sáu giờ, Kỳ Du nhìn bên ngoài cửa sổ một chút, thuận miệng hỏi Bùi Thước: "Đi đâu?"
"Đâu cũng được." Bùi Thước vẫn còn có chút chóng mặt, cậu vừa mới dựa vào người Kỳ Du ngủ, dường như còn mơ một giấc mơ không tệ.
"Tôi thấy trên học tịch của cậu không phải có ghi là người ở Lạc Thường sao? Vậy thì cậu muốn đi đâu?"
Bùi Thước liền sửng sốt, mình là người Lạc Thường? Cậu không có xem kỹ hồ sơ của Bùi Thước lúc trước, bởi vậy hoàn toàn không có một chút chuẩn bị.
Đợi nửa ngày không thấy Bùi Thước trả lời, Kỳ Du có chút kỳ quái nghiêng đầu đi, lại nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt muốn nói lại thôi của Bùi Thước.
Chuyện gì xảy ra? Kỳ Du hơi nhíu lông mày, mình vừa mới nói gì không đúng à?
Mà trong lòng Bùi Thước cũng đang bất ổn, nếu như lát nữa Kỳ Du muốn truy hỏi, mình phải bịa thế nào cho tốt đây? Nói thật là không thể nào.. Chí ít hiện tại là không thể.
Sắc trời dần dần tối xuống, hai người ở dãy hàng cuối xe buýt đang mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi lâu, bầu không khí có chút cổ quái.
Một lát sau, khi Bùi Thước muốn nhắm mặt nói liều một câu gì đó, thì bỗng nhiên Kỳ Du mở miệng nói.
"Thật xin lỗi.." Giọng Kỳ Du có chút thấp, làm Bùi Thước nghi ngờ mình đã nghe lầm, đây là tình huống gì?
Kỳ Du nhìn Bùi Thước, ánh đèn ngoài cửa sổ xe chiếu vào trong mắt cậu, trong ánh mắt kia lại mang theo vài tia ảo não.
"Vừa nãy tôi quên cậu lớn lên ở cô nhi viện, thật xin lỗi."
Lúc này Bùi Thước mới hậu tri hậu giác 'A' một tiếng, trong lòng thoáng thở dài một hơi. Cậu cười ngốc vài tiếng. "Không sao, không sao."
Kỳ thật cuộc đời trước kia của cậu so với chuyện của Bùi thước cũng không kém nhau bao nhiêu, lúc còn nhỏ ba mẹ đã không còn, không có ấn tượng gì, bởi vậy lúc nhắc đến cũng không thấy đau lòng, chỉ là cảm thấy có chút không hoàn mỹ.
Chỉ là Kỳ Du là người sẽ vì loại chuyện này mà nói xin lỗi với mình.
Sau khi xuống xe Kỳ Du lại khôi phục dáng vẻ bình thường, làm cho Bùi Thước đi theo phía sau cũng bắt đầu hoài nghi vừa rồi ánh mắt áy náy của anh có phải là ảo giác của mình hay không.
Chỗ bọn họ xuống xe là trung tâm thành phố Lạc Thường, cảnh đêm rất đẹp, Bùi Thước trông thấy song tử tháp cao nhất của thành phố Lạc Thường cách đó không xa, không khỏi thấy hứng thú: "Chúng ta đi lên xem một chút đi?"
Kỳ Du vừa nắm chặt khăn quàng cổ, vừa trách nói: "Chẳng lẽ Gia Nam không có tòa nhà cao à, tại sao phải đặc biệt chạy tới Lạc Thường xem?"
Bất quá nói tới nói lui, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Bùi Thước, Kỳ Du vẫn đi theo chân Bùi Thước đến song tử tháp bên kia.
Sau khi đưa vé vào cửa hai người đi thang máy đến tầng cao nhất, mới ra cửa thủy tinh, gió lạnh thổi tới làm Bùi Thước hắt hơi một cái.
"Thật sự không biết cậu nghĩ thế nào, đêm hôm khuya khoắt nhất định phải chạy tới đây hóng gió." Kỳ Du rất không tình nguyện đi theo Bùi Thước đi ra, lại không kiên nhẫn kéo Bùi Thước lại gần, kéo khóa áo khoác của cậu lên đến trên cùng.
"Đây không phải là nơi cao nhất của Lạc Thường sao, dù sao chúng ta tới chỗ này cũng coi như là nhìn thấy toàn cảnh ở Lạc Thường." Bùi Thước nói vài câu.
"Ngụy biện cái gì." Kỳ Du mặc kệ cậu, đi thẳng tới rào chắn cách đó không xa, lượn quanh một vòng, cảm giác cả người đứng trong gió sắp bị đông cứng.
"Được chưa? Đi xuống đi." Kỳ Du không kiên nhẫn thúc giục, trong lòng tự nhủ sớm biết vậy tuyệt đối sẽ không nghe theo quyết định của tên này.
Ai ngờ Bùi Thước bị đông cứng đến run lẩy bẩy nói: "Lại, chờ thêm một chút."
Lúc Kỳ Du chuẩn bị không để ý tới Bùi Thước đang động kinh, định kéo cậu đi xuống dưới, bỗng nhiên nghe thấy Bùi Thước hưng phấn kêu lên: "Đến rồi!"
Đến cái gì? Kỳ Du đang nghi hoặc, bỗng nhiên trên mặt mát lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, trong bầu trời đêm từng hạt tuyết chậm rãi rơi xuống.
Kỳ Du không biết nên mắng Bùi Thước cái gì nữa, hai thằng đàn ông chạy đến nơi cao nhất của thành phố để ngắm tuyết là hành vi hiếm thấy như thế nào chứ.
Nhưng tư duy của Bùi Thước hoàn toàn không cùng cấp bậc với Kỳ Du, cậu có chút đắc ý nói: "Vừa nghĩ ra, hình như hôm nay dự báo thời tiết có nói là sẽ có tuyết rơi, cho nên.. hắt xì!"
Không biết tại sao không thể nói ra được lời trách mắng, Kỳ Du buồn bực ờ một tiếng, tháo khăn quàng cổ của mình xuống, choàng qua loa trên cổ của Bùi Thước.
"Không được cởi xuống." Kỳ Du không kiên nhẫn ngăn lại động tác của Bùi Thước, lại lôi cậu đến quan cảnh đài bên kia. "Muốn ngắm thì ngắm nhanh lên, ngắm đủ rồi thì đi. Thật sự là phục cậu.."
Trên khăn quàng cổ còn mang theo hơi ấm của Kỳ Du, Bùi Thước cảm thấy cả người mình từ bên trong đến bên ngoài đều ấm lên, cậu nhìn quanh bốn phía, tầng cao nhất trừ hai người bọn họ ra không có bất kỳ du khách nào khác, thế là nhịn không được dựa sát vào, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Kỳ Du.
Kỳ Du không tình nguyện nghĩ đến tên này đang làm gì vậy, lại bởi vì lạnh mà ôm lấy Bùi Thước, hôn trả lại. Hai người dính vào nhau hôn môi sưởi ấm, cùng với bông tuyết không ngừng bay xuống trên mặt lạnh buốt tạo thành chênh lệch rõ ràng.
Sau khi tách ra Bùi Thước còn có chút lâng lâng, mà Kỳ Du thì quay mặt qua chỗ khác, thúc giục nói: "Hài lòng chưa? Cậu định ở chỗ này bao lâu nữa?"
Bùi Thước vội vàng lấy điện thoại ra, mở ra ống kính trước: "Chụp tấm hình liền đi."
Kỳ Du quả thực bị phiền không chịu được, nhưng nhìn mũi Bùi Thước đỏ lên, nhếch môi cười với mình thì sửng sốt không thể cự tuyệt. Anh đoạt lấy điện thoại của Bùi Thước, giơ lên, lúc Bùi Thước còn chưa kịp chuẩn bị xong đã chụp một tấm, sau đó trả lại điện thoại cho Bùi Thước.
"Đi thôi."
Bùi Thước vội vàng đuổi theo, trong thang máy cậu mới kịp nhìn tới tấm hình vừa mới chụp.
Trên tấm ảnh cậu và Kỳ Du đứng rất gần, Kỳ Du hơi nghiêng mặt, góc độ tốt lại thêm tướng mạo vốn nghịch thiên, thấy thế nào cũng thuận mắt, chỉ là mình ở bên cạnh có bao nhiêu ngu ngốc thì có bấy nhiêu, nụ cười ngốc đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng.
"Chỉ chụp một tấm này a." Bùi Thước có chút ủ rũ. "Tốt xấu gì cũng chụp nhiều thêm mấy tấm để còn chọn lựa một chút.."
Kỳ Du nói trúng tim đen: "Có gì mà chọn lựa, chụp một trăm tấm thì cậu vẫn sẽ cười ngốc như vậy."
Bùi Thước không phục: "Làm sao có thể.."
"Tự cậu nói xem cậu trong tấm hình này không phải là như vậy sao." Kỳ Du khinh thường nhíu mày. "Trên weibo cho dù là chụp với người khác hay là tự chụp, miệng đều nhếch sang hai bên tai. Cậu không biết cười mỉm sao?"
Nhưng lần này Bùi Thước hoàn toàn không bị Kỳ Du đả kích, đôi mắt cậu sáng lên, bắt lấy trọng điểm: "Weibo? Anh có chú ý đến weibo của tôi sao?"
Kỳ Du tự biết mình lỡ lời, sờ mũi, vội ho lên một tiếng không trả lời lại.
Lúc nói chuyện hai người đi ra khỏi song tử tháp, bởi vì là khu trung tâm, xung quanh cũng không có quán ăn, hai người đi qua mấy đầu đường mới tìm được một quán Mạch thúc thúc.
Nhưng khi chọn món, hai người đều mắt trợn tròn.
Kỳ Du, Bùi Thước (trăm miệng một lời) : "Anh/cậu có mang túi tiền không?"
Thu hút lấy ánh nhìn khác thường ở xung quanh, Kỳ Du kéo mũ thấp xuống rồi kéo Bùi Thước đến góc khuất bên cạnh: "Chuyện gì xảy ra? Vừa nãy không phải cậu còn mua vé vào cửa song tử tháp cho tôi ư?"
Bùi Thước buồn tẻ đáp: "Ách.. Đó là mấy chục đồng cuối cùng trong túi của tôi.. Tôi cho rằng trong túi xách đang quải của anh có ví tiền.."
"Ví tiền của tôi đang ở chỗ Tiểu Đại." Kỳ Du cảm thấy mình tức giận đến nội thương. "Cậu đi theo tôi ra ngoài cũng không biết cầm theo ví tiền?"
"..."
Bình thường đi quay phim cậu luôn để tiền ở khách sạn, ai mà biết được anh lại hào hứng nói đi là đi? Trong lòng Bùi Thước âm thầm trách móc.
Cuối cùng Bùi Thước lục khắp túi, lại vơ vét ra mười tám đồng, nhìn một xấp tiền lẻ, khóe miệng Kỳ Du không khỏi giật giật.
Trừ đi bốn đồng để trở về, hai người cầm mười bốn đồng đi mua bánh mì kẹp thịt chia đôi ra ăn. Nhìn gương mặt Kỳ Du lạnh lùng ăn bánh mì, Bùi Thước không hiểu sao lại không nhịn được cười.