Sau khi về đến nhà Kỳ Du đi tắm trước, Bùi Thước ngồi một mình trên ghế salon ở phòng khách, bỗng nhiên điện thoại reo lên, sau đó Bùi Thước phát hiện là An Triệt.
"Đã hơn một giờ rồi, Bùi Thước cậu muốn chết ở bên ngoài à?" Giọng An Triệt bởi vì buồn ngủ mà nghe qua như có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Lúc này Bùi Thước mới nhớ cậu không tìm thấy chìa khóa, nên nhờ An Triệt mở cửa cho mình.
"À, không cần đợi mở cửa cho tôi đâu, tôi không về."
"Vì sao? Cậu ở đâu?"
"Nhà Kỳ Du." Bùi Thước thuận miệng đáp, giờ phút này nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền đến, cậu hoàn toàn ở trạng thái không yên lòng.
An Triệt bên kia yên lặng kỳ dị mấy giây, ngay lúc Bùi Thước muốn tắt điện thoại, hắn lại nói.
".. Cái kia, các người, các người còn chưa có làm cái kia nhỉ? Có muốn tôi đề cử dùng dầu bôi trơn nào tốt không? Tôi lo lần thứ nhất có thể cậu sẽ không quen.."
Một lúc lâu sau Bùi Thước mới hiểu được An Triệt đang nói gì, có điều.. chờ đã, tại sao là mình 'Không quá quen thuộc'?
"Cậu không có hiểu lầm gì chứ?" Bùi Thước đen mặt lại. "Tôi không giống với cậu."
Mấy giây sau An Triệt hiểu ý Bùi Thước, rất không nể mặt mũi mà cười ra tiếng, sau đó muốn ăn đòn nói: "Đừng đùa ha ha ha, cậu chuẩn bị bị Kỳ ca đè đi. Vậy, chúc cậu tận hưởng nha." Nói xong liền cúp điện thoại.
Bùi Thước đang buồn bực, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, cậu vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn về hướng bên kia, sau đó ánh mắt tựa như bị đóng đinh không dời đi được.
Mỹ nam vừa tắm xong toàn thân trên dưới chỉ có một cái khăn tắm chùm lại, dáng người đẹp eo hẹp chân dài nhìn thấy không sót cái gì. Tóc còn ướt chưa lau khô, nước nhỏ giọt rơi xuống, thấy vậy mặt Bùi Thước bất tri bất giác có chút nóng.
Kỳ Du nhìn ánh mắt Bùi Thước có chút đăm đăm, thản nhiên cười, sau đó cố ý đi đến trước mặt Bùi Thước, đưa cho cậu một chiếc khăn lông: "Đi tắm rửa."
Nhìn Kỳ Du vừa tắm rửa xong trong khoảng cách gần, Bùi Thước chỉ cảm thấy một trận khí huyết cuồn cuộn. Màu da trắng nõn sau khi tắm xong có vẻ hơi đỏ lên, giọt nước óng ánh chảy dài trên cổ thon dài, chảy xuống xương quai xanh đẹp, chảy qua cơ bụng săn chắc, thấm vào lớp khăn phía dưới. Cả người được bao phủ trong ánh đèn màu vàng ấm áp, màu sắc làm người ta không khống chế được.
Bùi Thước cơ hồ lấy trạng thái sung huyết não để nhận khăn lông trong tay Kỳ Du để đi tắm, lúc tắm, nghĩ đến vừa nãy Kỳ Du nóng hổi đứng trước mặt mình, gần như trong nháy mắt cậu liền có phản ứng.
Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh. Bùi Thước vừa cố gắng bình phục lại hô hấp của mình vừa tự nhủ, đợi chút nữa đoán chừng là ở trên làm hơn ba lần, mình nhất định phải biểu hiện tốt!
Bùi Thước đang tinh trùng lên não sau khi tắm xong mới phát hiện, hình như Kỳ Du không có đưa đồ lót cho mình. Cậu cho rằng Kỳ Du quên, thế là đứng trong cửa gọi Kỳ Du một tiếng.
Ai ngờ Kỳ Du bên kia dừng một chút, trực tiếp nói: "Dù sao cũng sẽ cởi, dứt khoát đừng mặc."
Bùi Thước có chút khó xử, trong lòng tự nhủ lão đại anh có thể đừng quá trực tiếp như vậy có được không? Bất quá, vừa nãy lão đại vây quanh khăn tắm, chẳng lẽ phía dưới cũng không mặc gì? Tưởng tượng cảnh đó một chút Bùi Thước cảm giác máu mũi sắp phun ra ngoài.
Chân không bước ra dù sao cũng có cảm giác là lạ, lúc Bùi Thước đi vào phòng ngủ Kỳ Du còn cảm giác có chút khó chịu, nhưng khi cậu trông thấy Kỳ Du dựa nghiêng ở đầu giường lật xem tạp chí, ngay lập tức bị vòng eo mê người được che đậy dưới lớp chăn mỏng hấp dẫn lực chú ý.
"Tới đây." Ngay khi Kỳ Du nhìn thấy Bùi Thước, đôi mắt gần như sáng lên.
Bùi Thước vừa khẩn trương lại hưng phấn đi qua, vừa đi vừa nghĩ mình không có kinh nghiệm, đợi chút nữa vẫn nên cẩn thận một chút để tránh làm Kỳ Du bị thương.
Nhưng rất nhanh cậu liền không có thời gian để nghĩ những thứ tạp nham này. Mới vừa đi tới trước giường, tay Bùi Thước liền bị Kỳ Du níu lại, sau đó cả người liền bị Kỳ Du kéo lên trên giường.
Không đợi Bùi Thước kịp phản ứng, Kỳ Du không chút khách khí đè lên người cậu, nắm chặt lấy cằm Bùi Thước hôn lên. Bùi Thước vô ý thức ôm Kỳ Du, lưng đối phương để trần, xúc cảm khi sờ vào làm cả người cậu đều chóng mặt.
Kỳ Du vừa hôn Bùi Thước, vừa có chút buồn cười, trong lòng tự nhủ cái tên này cậu có biết hai cánh tay mình sờ tới sờ lui trên người anh là rất hèn mọn không?
Hai người gần như dính sát vào nhau, mùi thơm trên người cả hai đều là mùi sửa tắm, nhưng khi hôn nhiệt độ bắt đầu không khống chế được tăng cao, rất nhanh bọn họ đều cảm giác được đối phương có phản ứng.
Vừa nãy bị đè hôn lại sờ cọ, khăn tắm trên người Bùi Thước không biết đã rơi ở đâu. Cậu cũng không còn ngại ngùng, dứt khoát trực tiếp hỏi Kỳ Du: "Cái kia, nhà anh có bao không?"
Kỳ Du gật đầu, vươn tay kéo tủ đầu giường ra, cầm một gói xé ra, Sau đó.. Đeo lên cho mình?
Bùi Thước còn chưa kịp phản ứng: ".. Không phải cho em sao?"
Kỳ Du không nói lời nào, vừa đeo lên cho mình vừa nghiêng mắt nhìn Bùi Thước một chút, vẻ mặt rõ ràng đang viết 'Em đang nằm mơ à'.
Đầu của Bùi Thước cuối cùng cũng bớt ấm đi một chút, cậu hắng giọng một cái, cố gắng giãy giụa một chút: "Chờ đã, dựa vào cái gì em lại ở phía dưới?"
"Thân cao, thể lực." Kỳ Du vừa nói vừa đè cậu lại một lần nữa, còn xấu xa nói với Bùi Thước. "Còn có kích thước nữa."
Bùi Thước nghẹn một ngụm máu ở trong cổ họng, được rồi, cậu thừa nhận ba thứ này không bằng anh, nhất là cái cuối cùng kia.. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cậu đồng ý để anh đè như vậy! Anh có dung mạo đẹp như vậy thật sự thích hợp làm ở trên sao?
Tuy nói sau khi gặp Kỳ Du, Bùi Thước mới không tự chủ được mà bị bẻ thành cong, nhưng ở phương diện sinh lý dù sao cậu cũng chưa từng chuẩn bị tinh thần về chuyện này, ngay cả ở trong mộng xuân, thì cũng là Kỳ Du ở dưới người mình.
"Hay, hay là thôi đi." Bùi Thước nửa đường muốn bỏ cuộc. "Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.."
"Chuyện này thì có gì mà phải chuẩn bị tâm lý?" Cảm giác bị cắt ngang hiển nhiên là không tốt rồi, Kỳ Du nhìn Bùi Thước chằm chằm, trong ánh mắt tràn ngập nôn nóng.
"..."
Bùi Thước tự nhủ trong lòng anh đương nhiên không cần phải chuẩn bị tâm lý rồi!
Hai người giằng co mấy giây, sau đó Kỳ Du bắt đầu hôn Bùi Thước lần nữa, đôi môi ấm áp liên tục tìm đến cần cổ Bùi Thước, hôn xuống hõm vai, trêu chọc làm nhiệt độ trong người Bùi Thước vừa mới hạ xuống lại nhảy 'Vụt' lên. Chỉ là.. Đồ vật đáng sợ kia luôn cọ trên đùi cậu thực sự làm cậu có chút xoắn xuýt.
Thấy Bùi Thước vẫn không bị lay động, Kỳ Du tựa như rất bất mãn bắt đầu hôn lỗ tai cậu, thỉnh thoảng còn dùng lực cắn một cái.
Bùi Thước cảm thấy rất ngứa lại thấy rất bất đắc dĩ, lúc muốn tách ra, bỗng nhiên nghe thấy Kỳ Du nói chuyện ở bên tai mình.
"Hôm nay là sinh nhật của anh." Bỗng nhiên Kỳ Du nói một câu không đầu không đuôi như vậy, giọng nói có chút khàn khàn cùng với hơi thở ấm áp thổi vào bên tai Bùi Thước.
Bùi Thước sửng sốt một chút, lập tức cậu kịp phản ứng: "Làm sao có thể, rõ ràng trên trang web của fan hâm mộ anh có viết là tháng bảy mà.."
"Giả, đó là trên thẻ căn cước." Lời còn chưa nói hết đã bị Kỳ Du cắt ngang. "Anh ra đời vào ngày cuối năm."
Đầu Bùi Thước chảy đầy mồ hôi, có chút mềm lòng nhưng vẫn chưa đến mức đánh mất nguyên tắc: "A.. Ngày ba mươi mốt đã qua rồi, hiện tại là ngày một tháng một."
Kỳ Du trầm mặc mấy giây, lập tức đặt trán mình lên trán Bùi Thước, nhìn cậu nói khẽ: "Đúng vậy, đã qua rồi. Hàng năm đều trải qua ở chương trình, chưa từng có quà."
Giọng nói có chút trầm xuống tựa như có một bàn tay vô hình, nhẹ nhàng bóp lấy trái tim Bùi Thước. Hai người kề sát nhau rất gần, Bùi Thước chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh xinh đẹp trong trẻo kia của Kỳ Du, lông mi run rẩy, giống như có chút cô đơn.
Từ trước tới nay chưa từng gặp qua bộ dạng này của Kỳ Du, Bùi Thước lập tức đầu hàng vô điều kiện. Cậu cắn răng, không thèm đếm xỉa nói: "Vậy, vậy em làm quà tặng của anh."
Kỳ Du giống như có chút không kịp phản ứng: "Hả?"
Bùi Thước dứt khoát ôm lấy cổ Kỳ Du, nâng người lên hôn anh, cho một nụ hôn ám chỉ rất rõ ràng, sau khi tách ra liền nói nhỏ ở bên tai Kỳ Du: "Lần này anh tới đi.. Lần sau đổi lại em!"
Kỳ Du thấp giọng nở nụ cười, không hề nói gì, quả quyết đè lên.
Sáng ngày hôm sau lúc Bùi Thước tỉnh lại, Kỳ Du đã không còn nằm ở trên giường.
Tuy rằng không đến mức cả người bủn rủn, nhưng phần eo trở xuống quả thực không tốt lắm. Bùi Thước ngồi dậy, dụi dụi con mắt, chuyện tối hôm qua hiện lên trước mắt, làm cậu đỏ mặt lại có chút ảo não.
Làm sao mà.. Không có khí thế như vậy chứ? Bùi Thước thầm mắng mình không có tiền đồ, giống như chỉ cần đối mặt với Kỳ Du, mình hoàn toàn chỉ có thể thỏa hiệp. Được rồi, dù sao loại chuyện này một lần cũng không thể quyết định được gì, lần này chỉ là mình nhất thời mềm lòng mới cho lão đại, lần sau lại đổi thành cậu ăn, Bùi Thước yên lặng an ủi mình.
Rửa mặt xong đi đến nhà ăn, trước đó không nhìn thấy Kỳ Du, Bùi Thước còn không có cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Du ngồi uống nước chanh bên bàn cơm, mặt cậu có chút không kiềm được nóng lên.
Nghe thấy tiếng bước chân, Kỳ Du ngẩng đầu, trước tiên cười với Bùi Thước bằng một nụ cười vô cùng xán lạn, khóe mắt như viên đường ngọt, Bùi Thước cảm giác tim mình nhảy đều bỗng nhiên ngừng một chút như thể rất ngạc nhiên vui mừng.
Bất quá loại phúc lợi này cũng không duy trì được lâu, trông thấy Bùi Thước đứng ngốc ở đấy mấy giây, Kỳ Du liền thu lại nụ cười, có chút bất mãn nói: "Thể lực của em cũng quá kém, tối hôm qua anh vừa nói chuyện với em, em liền ngủ mất."
Bùi Thước vừa đi qua kéo ghế ra ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm, vừa gào thét ở trong lòng: Chết tiệt bị anh giày vò hơn nửa đêm em ahihi có còn sức lực nữa đâu mà trò chuyện với anh?
Giống như là nghe thấy thấy được lời mắng chửi trong lòng của Bùi Thước, Kỳ Du nhíu mày nhìn về phía cậu: "Này em đừng có thoải mái xong liền muốn quỵt nợ, tối hôm qua là ai bắn trước.."
"Được được." Bùi Thước đỏ mặt tới mang tai vội vàng cắt ngang lời Kỳ Du, tối hôm qua cậu đã khắc sâu cảm nhận được, thường ngày lão đại lạnh lùng bao nhiêu, thì trên giường liền hung bạo bấy nhiêu. "Hôm qua thật mệt mỏi, ha ha."
Kỳ Du bị câu 'Ha ha' của Bùi Thước làm cho khó chịu: "Em mệt chỗ nào? Không phải đều do anh động hay sao, mà sau đó lúc cùng nhau tắm rửa em còn không chịu phối hợp.."
"Lần sau nhất định em sẽ phối hợp được chưa?" Bùi Thước hữu khí vô lực ngăn lại Kỳ Du, cố gắng không để chủ đề bữa sáng phát triển theo hướng +. Rõ ràng vừa nãy Kỳ Du cười với mình bầu không khí vẫn còn rất tốt đẹp mà, làm sao lập tức lại không bình thường rồi?
"Là em nói đấy." Tựa như Kỳ Du đang chờ câu nói này của Bùi Thước, sau khi nghe được trong mắt lập tức có ý cười nhàn nhạt, đã vậy còn hiếm có khi thân thiết giúp Bùi Thước rót đầy nước trái cây vào ly. "Lần sau nhất định phải phối hợp."
Đối với nụ cười này Bùi Thước không có bất kỳ sức chống cự nào, hoàn toàn không ý thức được rằng mình lại bị hố một lần nữa, kìm lòng không được vừa cười ngây ngô vừa khẽ ừ.