Hai người trò chuyện tầm khoảng gần một giờ, lúc Kỳ Du chuẩn bị tắt điện thoại để chuẩn bị cho cảnh diễn sáng sớm, thì thuận miệng hỏi Bùi Thước: "Bộ phim đó của em đóng máy chưa?"
"Anh nói á? Hôm qua vừa đóng máy, hậu kỳ chắc là rất nhanh, em nghe nói có khả năng cuối năm đã có thể chiếu."
"Ừ, tên đó có làm khó em không?"
Bùi Thước ngẩn người, lập tức phản ứng được "tên đó" trong miệng Kỳ Du là chỉ đạo diễn Phí Y của .
"Đương nhiên là không." Bùi Thước cười, trong lòng tự nhủ thật ra tên Phí Y này rất kỳ quái.. Sau chuyện kia của Kỳ Du, khi thấy Bùi Thước tỏ rõ thái độ, Phí Y đúng là không có nhắm vào Bùi Thước như trước đó nữa.
"Được, vậy cứ thế đi." Lúc Kỳ Du cảm thấy không còn gì để nói đang định tắt điện thoại, bỗng nhiên lại bị bên Bùi Thước gọi lại.
"Ngày kia, bộ phim sẽ công chiếu." Bùi Thước thấp giọng nói.
Kỳ Du mất vài giây mới hiểu ra, phim Bùi Thước nói là . Từ khi anh vào đoàn phim ở nước Anh đến nay chưa từng chú ý đến chuyện của bộ phim đó, bởi vậy chợt nghe đến tin tức này còn cảm thấy có chút bất ngờ.
Anh không trả lời Bùi Thước, chỉ thản nhiên "Ồ" một tiếng, thế là Bùi Thước cũng không nói thêm gì.
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Du nhìn bầu trời đã hơi hơi sáng bên ngoài cửa sổ, không tự chủ được nhớ tới khoảng thời gian cùng quay phim với Bùi Thước vào một năm trước.
Kỳ Du nhớ kỹ Bùi Thước có bao nhiêu nghiêm túc với bộ , dáng vẻ mỗi ngày xoắn xuýt với kịch bản, dáng vẻ lúc ảo não khi hôm nào không có cảnh diễn của mình, lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập nhưng vẫn kiên trì ở lại nhìn người ta diễn xong..
Còn có khoảng thời gian trước khi tuyên truyền, nghĩ đến đây Kỳ Du không khỏi nhíu chặt lông mày, thật ra anh thấy được đoạn video Bùi Thước ký tên cho fan và câu phát biểu kia. Dáng vẻ tên kia chăm chú, thật sự làm người ta không chỗ nào bắt bẻ được cậu.
Bầu trời phía xa đang dần hửng sáng, những đám mây to lớn cũng dần nhuốm màu nắng. Kỳ Du nhìn ra ngoài cửa sổ, xuất phát từ nội tâm hi vọng có thể đạt được thành công lớn, chí ít không vì mình mà liên lụy đến sự cố gắng của Bùi Thước, thậm chí đến toàn bộ đoàn làm phim.
Mười hai giờ đêm ngày hôm sau, chiếu ở rạp chiếu phim toàn quốc, Bùi Thước không thể kiềm chế được, cũng mua vé cùng xem với nhóm đầu tiên.
Tỉ suất chỗ ngồi của rạp chiếu rất cao, điều này làm Bùi Thước ít nhiều gì cũng yên lòng một chút.
Bởi vì trước đó đã xem qua bản biên tập đầu tiên của bộ phim, bản thân Bùi Thước đối với bộ phim này cũng không có quá mức vui vẻ hoặc chờ mong, thậm chí cậu cũng không đem trọng điểm để ở trên người mình, chỉ âm thầm cầu nguyện phần diễn của Kỳ Du có thể giữ lại một chút.
Chỉ là Bùi Thước phải thất vọng rồi, trong phần phim chiếu ra, phần đặc tả vai diễn Darwin của Kỳ Du lúc mở màn đã bị cắt đi toàn bộ.
Lòng Bùi Thước chìm xuống, không nói gì tiếp tục xem tiếp.
Tiết tấu bộ phim rất nhanh, tự thuật cũng khá thẳng, rất nhanh đã ngênh đón biến cố đầu tiên: Tình tiết yêu quái Darwin không bị khống chế, từ phòng thí nghiệm xông ra.
Khi thấy hình ảnh vừa chuyển, lộ ra mặt sông rộng lớn trong màn sương sớm, lòng Bùi Thước nhất thời nói --- nguyên một đoạn này đều là cảnh diễn của Kỳ Du, vậy mà không bị cắt đi?
Bùi Thước còn nhớ rõ Kỳ Du đã quay cảnh này lúc nhiệt độ không khí gần độ. Lúc ấy mình ở cạnh nhìn, lại lo lắng Kỳ Du có ăn nổi màn diễn kinh diễm này không, nói chung trong đầu vô cùng xoắn xuýt.
Đang lúc Bùi Thước có chút thất thần, nhạc nền bộ phim bỗng nhiên tăng tiết tấu. Tiếp đó tiếng nước "Rào" một cái, khuông mặt không chút cảm xúc của yêu tinh Darwin bỗng nhiên lộ ra từ mặt sông.
Hiệu quả D cộng thêm màn hình IMAX, khuôn mặt độ không góc chết kia của Kỳ Du cứ như vậy xuất hiện bên trên, tóc đỏ chói mắt và đôi mắt đỏ bừng, đường nét vừa xinh đẹp lại lạnh lẽo làm lòng người run lên, thậm chí lông mi còn dính vài giọt nước, mỗi chi tiết đều xuất hiện rõ ràng trên màn ảnh.
Bùi Thước còn nghe thấy mấy nữ sinh cố gắng đè tiếng hít khí và tiếng thét chói tai sau lưng mình một cách rõ ràng.
Nếu như nói yêu quái Darwin ở trên màn ảnh vừa rồi làm người ta tỉnh táo, vậy cảnh tiếp theo --- Yêu quái Darwin từ trên bờ đột nhiên tập kích sang một đoạn cầu phía bên kia sông, thì tất cả người xem căn bản không cách nào dời mắt.
Trong màn sương mù dày dặc, chỉ nhìn thấy bóng dáng màu đỏ như ngọn lửa nọ đang nhanh chóng di động tới, theo ống kính dần dần gần hơn, yêu quái Darwin đang chạy gấp. Để trần thân trên, những đường nét phức tạp hoa lệ kia như bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng thật mỏng manh, đường cong cơ bắp thon dài hoàn mĩ lộ ra không sót gì, làm người ta chỉ có thể phục tùng nhận định, đây là hóa thân của sinh vật hoàn mỹ nhất.
Yêu quái Darwin nhảy đến cầu lớn bên kia sông đứng ở giữa dòng xe cộ mênh mông, nhân viên phòng thí nghiệm và quân đội đi theo đuổi bắt nó rất nhanh đã vây quanh nó, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào yêu quái Darwin, người có trang bị đầy đủ vũ khí từng bước tới gần.
Nhưng yêu quái Darwin bị vây ở giữa như cái gì cũng không để ý, đôi mắt đỏ tươi bình tĩnh hờ hững, quét mắt xung quanh.
Một giây sau, yêu quái Darwin nguy hiểm híp mắt, bỗng nhiên đưa tay qua nắm lấy súng gần nó nhất, bẻ gãy nòng súng như bẻ gãy một món đồ chơi, tiếp theo chợt lách người khỏi người phía sau đang nhào lên mình, không chút lưu tình bẻ gãy cổ đối phương.
Cả một loạt động tác liền mạch, như một cỗ máy chết chóc hoàn mỹ không chút sai lầm.
Mà mấy giọt máu xui xẻo văng tung tóe lên mặt yêu quái Darwin, khuôn mặt không cảm xúc của nó giật giật, tiếp đó đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm sạch vết máu ở bờ môi.
Bùi Thước nhớ đến lúc quay cảnh này, mấy nữ nhân viên công tác ở đó trên cơ bản đều là dáng vẻ "không thể nhìn thẳng" với Kỳ Du. Mà một màn Kỳ Du liếm môi này bị phóng lớn chiếu ở trên màn hình, lực sát thương lớn hơn mấy chục lần, Bùi Thước nghe thấy nữ sinh bên cạnh một mực nắm lấy tay cô bạn bên cạnh, thấp giọng nhiều lần nói "muốn chết muốn chết".
Trạng thái mất khống chế của yêu quái Darwin cứ tiếp tục như vậy mười mấy phút, Tô Duy đuổi đến hiện trường.
Giây phút Tô Duy xuất hiện yêu quái Darwin như kỳ tích thu lại sát khí trên người, mặt nó không thay đổi nhìn người đàn ông đeo kính đối diện nó, tùy ý để đối phương từng bước từng bước tới gần mình.
"Darwin, tôi là Tô Duy, trở về với tôi."
Lúc nghe được cái tên "Tô Duy" này, nét mặt yêu quái Darwin rõ ràng có thay đổi, nó mở ra môi mỏng hoàn mỹ, phun ra hai chữ "Tô Duy" cứng đờ, nhìn đối phương chậm rãi đi tới trước mặt mình.
"Là tôi, không sao." Tô Duy đưa tay nhẹ nhàng thay yêu quái Darwin lau đi vết máu trên người, mà yêu quái Darwin cũng không phản kháng, đôi mắt chăm chú nhìn Tô Duy, đến khi Tô Duy dùng thuốc gây tê trong tay làm hôn mê bất tỉnh.
Mãi đến đây, hình ảnh của Kỳ Du mới kết thúc. Bùi Thước đối với phần diễn Kỳ Du có thể dài đến như vậy đã cảm thấy vô cùng vui mừng, nhìn lại phản ứng của người xung quanh, như chưa lấy lại tinh thần từ đoạn vừa rồi.
Một lúc sau mấy cảnh xuất hiện vụn vặt của Kỳ Du đều bị cắt đi. Ví dụ như yêu quái Darwin sau khi hoàn thành nhiệm vụ bị tiêm thuốc đưa đi đông lạnh, ở trên chiến trường thấy Tô Duy bị thương mà phẫn nộ, ví dụ như một đoạn tay không xé nát cơ giáp người ngoài hành tinh.. Rất nhiều cảnh của Kỳ Du mà Bùi Thước đã xem đều bị cắt.
Chẳng lẽ phần sau hoàn toàn không có cảnh diễn của Kỳ Du sao? Bùi Thước không yêu lòng nhìn màn ảnh, có chút nôn nóng nghĩ.
Nhưng mà không để cho Bùi Thước thất vọng, đến phút thứ của bộ phim --- gần cuối phim, rốt cuộc xuất hiện cảnh diễn của Kỳ Du.
Đó là cảnh diễn cuối cùng trước khi Kỳ Du đóng máy, cảnh yêu quái Darwin bị hủy diệt triệt để.
Yêu quái Darwin sắp chết, bên trong đôi mắt đỏ xinh đẹp có đau đớn, có phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là.. hối hận. Nó bị tiến sĩ Tô Thành tiêm vào thuốc trí mạng, trước khi chết mười mất giây nó cũng không phản kháng hay trả thù, mà liều mạng nghiêng đầu qua nhìn Tô Duy bị mình lỡ tay làm tổn thương ngã trong vũng máu.
"Tô Duy.." Yêu quái Darwin khàn khàn gọi tên đối phương, vẫn giọng nói kì quái như trước, nó giống như còn muốn nói gì nữa, nhưng thuốc đã phát huy tác dụng rất nhanh, đôi mắt sáng ngời đó đã nhanh chóng ảm đạm.
Bùi Thước nghe thấy tiếng nữ sinh bên cạnh mình nhỏ giọng hút mũi.
Rời khỏi rạp chiếu phim đã là hơn hai giờ sáng, Bùi Thước tính toán bên Kỳ Du hẳn đang là buổi chiều, thế là hào hứng gọi điện thoại.
Sau khi nghe đống lời "Cảnh diễn của anh không bị cắt bỏ toàn bộ" "Ra sân vô cùng đẹp trai" vô cùng vui vẻ của Bùi Thước, Kỳ Du chỉ nhàn nhạt đáp lại "Biết rồi."
"Sao vậy?" Bùi Thước phát hiện dáng vẻ Kỳ Du không hăng hái lắm.
"Không sao." Kỳ Du có chút bất đắc dĩ: "Em không để ý xem người khác thấy em như thế nào sao?"
Bùi Thước giống như vừa phản ứng kịp "A" một tiếng, lúc hắn xem phim.. Giống như không quá chú ý đến bản thân mình.
"Cảnh diễn của anh không phải trọng điểm." Kỳ Du bị Bùi Thước làm cho cạn lời, dứt khoát nói thẳng: "Số liệu bán vé ngày đầu, còn có cho điểm trên mạng, danh tiếng, những thứ này mới là trọng điểm."
Những nhân tố tổng hợp này mới là mấu chốt để cậu có khả năng lấy giải thưởng phim đầu tiên của mình, biết không? Kỳ Du yên lặng nói trong lòng.
"Được." Bùi Thước cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là Kỳ Du khá để ý đến những chuyện này, chỉ là tâm tình vui sướng của cậu còn chưa có tiêu tan: "Bây giờ anh đang làm gì?"
"Quay phim."
Được rồi, vừa nghe ý này đã biết lười nhiều lời với mình rồi, thế là Bùi Thước thức thời chuẩn bị cúp điện thoại, phút cuối hắn đột nhiên nghĩ ra yêu cầu.
"Đoàn làm phim của anh hình như không được đăng ảnh nhỉ? Hay là bây giờ anh gửi một bức ảnh chụp anh bây giờ cho em xem một chút đi?"
Bên Kỳ Du trực tiếp cúp máy.
Mà lúc Bùi Thước cho rằng Kỳ Du căn bản không để tâm tới yêu cầu này của mình, bên Wechat vậy mà thật sự nhận được một bức ảnh.
Trên bức ảnh là một chàng trai phương đông mặc áo sơ mi trắng, trên cổ áo khảm kim tuyến, mở một nút, lộ ra cái cổ thon dài.
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào hai tròng mắt đen của anh, làm ngũ quan có vẻ lạnh lùng có thêm chút ấm áp.
Bùi Thước ngây ngốc vài giây đồng hồ với tấm hình kia của Kỳ Du.
Cậu còn chưa từng thấy loại tạo hình này của Kỳ Du: Tóc đen chỉnh tề, áo quần phẳng phiu, toàn thân toát ra hơi thở phương đông bình thản.
Lần đầu tiên, Bùi Thước nảy sinh hứng thú mãnh liệt với vai diễn của Kỳ Du và bộ phim này.