Vu Khiết vâng vâng dạ dạ đáp lời, sau đó xin phép ông ra về.
Kết thúc một ngày làm việc vất vả, cô trở về căn hộ, trong lòng cô lúc này có chút thổn thức, nhận ra cô đã không gặp mặt Lục Phong suốt ngày, nhưng cô cảm thấy vẫn sống tốt, Trái Đất cũng không vì việc cô rời xa gã mà ngừng quay.
Đây là chuyện mà cô chưa từng tưởng tượng tới, cô đã nghĩ có lẽ sau khi chia tay cô vẫn không thể quên được gã, sẽ cô độc sống nốt quãng đời còn lại, nhưng hiện thực không tệ như cô nghĩ, so ra cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Đi bộ trở về chỗ ở mới, Vu Khiết không ngờ lại đụng phải người cô đã tránh mặt suốt một tháng nay.
Lục Phong ngồi đợi ở trước căn hộ, ngồi xổm gục mặt xuống đầu gối như thần giữ cửa, đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc của ai kia gã mới chịu ngẩng đầu.
Hai người chạm mắt nhau không quá mười giây, Vu Khiết không tự chủ liếc nhìn sang chỗ khác.
Cô giả bộ ho khan làm cho giọng của mình thật bình tĩnh rồi mới hỏi đối phương, “Tại sao anh lại ở đây?”
“Anh…” Lục Phong gắt gao theo đuổi ánh mắt đối phương, trong lòng như có ngọn lửa vô danh bùng lên giận dỗi, nhưng rất nhanh đã xìu xuống.
Gã không ngừng giải thích để cho cô hiểu, “Một tháng nay anh đi công tác ở Mỹ, chi nhánh ở bên đó cần anh giải quyết một số công việc quan trọng.
Đáng lẽ anh phải về sớm hơn để gặp em nhưng do thời tiết không mấy ổn định, vì có bão nên trễ chuyến bay, thế nên bây giờ anh mới trở về được.”
“Ừm.” Vu Khiết đáp lại cụt lủn, cô giận gã vì gã không chịu nhắn tin thông báo cho cô, cứ khơi khơi mà đi như vậy, như thể việc nói trước với cô một tiếng đối với gã cũng không mấy quan trọng.
Nhưng cô có quyền gì chứ, dù gì thì hai người cũng đã chia tay từ lâu.
Lục Phong nghe câu trả lời cụt lủn chỉ vỏn vẹn một chữ của Vu Khiết liền thở dài thườn thượt, quả nhiên cô vẫn còn giận gã.
Một tháng này gã ở bên Mỹ cũng chẳng thoải mái một chút nào, vừa xuống sân bay lại sơ suất bị người khác trộm mất điện thoại, may mắn trong điện thoại cũng không có gì giá trị.
Lục Phong vẫn luôn nhớ số của Vu Khiết, vì vậy mua máy mới xong gã liền gọi cho cô, nhưng chưa kịp giải thích đã bị cô lạnh lùng ngắt máy.
Ài, gã lại quên mất cô có thói quen không nhận điện thoại từ người lạ, gã lại còn nhiều lần gọi cho cô, cho vào danh sách đen cũng đáng.
Thế là suốt ngày ở bên Mỹ, Lục Phong chỉ lao đầu vào làm việc, ban đêm nằm ngẩn ngơ nhắn tin cho Vu Khiết dù biết cô chẳng thể đọc được đống tin nhắn đó.
Sau khi xuống sân bay, gã lập tức bắt taxi đến tận đây, lại chẳng ngờ chào đón gã quay về đầu tiên lại là khuôn mặt lạnh tanh của cô.
“Điện thoại anh qua đó liền bị trộm mất, vì vậy không thể liên lạc được với em, anh cũng đã mua cái mới rồi, nhưng là… em lại chặn số anh.”
Vu Khiết thoáng giật mình, loáng thoáng nhớ tới một tháng trước quả thật có số lạ cứ liên tục gọi cho cô, bởi vì cảm thấy quá phiền phức liền đưa vào danh sách đen, lại chẳng ngờ…
“Em không biết đó là số của anh…” Vu Khiết hơi xấu hổ cúi đầu, cô không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
“Vậy… vậy em có thể cho anh vào nhà được không? Trên đường đi đến đây vì vội quá nên anh chưa kịp uống ngụm nước nào…” Lục Phong kiếm cớ dụ dỗ khiến Vu Khiết mềm lòng để gã vào nhà, gã thật sự tò mò muốn biết một tháng nay cô sống ra sao, không biết… có mang thằng nào về đây qua đêm không?
“Anh vào đi.” Sau khi nghe được lời giải thích bất đắc dĩ từ đối phương, tâm tình phiền muộn một tháng nay của Vu Khiết đã bay đâu mất, cô lóng ngóng tra chìa vào ổ khóa lại chẳng biết rằng bản thân đang dẫn sói vào nhà.
“Anh… anh ngồi đó đi, em đi lấy nước.”
Lục Phong gật đầu đưa tay nhận lấy ly nước, uống hết ly này lại đòi cô rót thêm ly khác.
Cô thấy gã không có ý định rời khỏi đây cũng không tiện mở miệng đuổi người.
“Trời cũng tối rồi, em nên đi ngủ đi.” Lục Phong nhận thấy vợ nhỏ ngại ngùng không dám đuổi khách, thừa nước đục thả câu đảo khách thành chủ dụ dỗ cô đi ngủ trước.
“Ừm, trời tối rồi… vậy anh cũng mau…” Vu Khiết thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng gã cũng chịu rời đi, chính là chưa kịp nói hết câu liền nhìn thấy người kia đứng phắt dậy, ung dung tiến vào phòng ngủ của cô.
“Lục Phong?!”
“Em đi làm về cũng vất vả rồi, mau tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ sớm đi.”
“À, ừ…” Vu Khiết một bên tắm rửa một bên ngốc nghếch tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra, cảm thấy hôm nay da mặt gã thật dày.
Lục Phong ngay sau đó cũng chuẩn bị tắm rửa, ngồi máy bay suốt một buổi khiến cả người gã đều nhiễm một tầng khí bụi.
Ba mươi phút sau, gã một thân đầy hơi nước bước ra từ phòng tắm, trở lại phòng ngủ liền phát hiện Vu Khiết đang ngồi uống rượu một mình.
“Bé cưng, ai cho phép em uống rượu?!”
“Làm sao?” Vu Khiết trước kia đều không thích rượu chè bia bọt, gã lại càng không muốn cô sa vào những thứ sở thích kỳ lạ này nên càng cấm tiệt, nhưng sau khi chia tay rượu lại trở thành ‘thuốc an thần’ của cô, không uống thì không ngủ được..