“Anh! Đồ mặt dày xấu xa!” Vu Khiết nhìn bộ dạng như không có việc gì của gã liền tức đến xì khói.
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận mà.” Lục Phong sau khi nhìn Vu Khiết đóng cửa liền lập tức áp cô sát vào tường, sau đó cắn mạnh lên môi cô rồi lại nhẹ nhàng mút lấy nó, như thể người trước mặt là viên ngọc quý giá sáng rực nhất thế giới vậy.
“Ưm… Anh, đồ khốn! Mau buông ra!” Vu Khiết bị gã hôn đến khó thở, khó có thể thốt ra được câu nói hoàn chỉnh, tay chân đấm đá loạn xạ, lại một lần nữa bị người ta ghì chặt không thể động đậy nổi.
Sau đó không biết là ai bắt đầu trước, cũng không biết là ai chủ động cởi quần áo của ai, lúc này trong mắt hai người chỉ có đối phương, cũng chỉ cảm nhận được hơi ấm nóng rực từ người đối diện.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Vu Khiết, cô nghĩ kỹ rồi, cảm thấy tình trạng bây giờ có thể duy trì được, cứ mập mờ như vậy cũng không sao.
Nếu gã đã không chịu thừa nhận cô là thế thân cũng tốt, tất cả là giả dối cũng tốt, cô đều chịu được.
Vu Khiết đưa tay ra sau gáy gã ôm chặt, rồi mạnh mẽ ghì môi cô lên môi gã trao nhau những nụ hôn nồng nàn nóng bỏng.
Ngày không nhanh không chậm trôi qua, Lục Phong phát huy đủ sức dính người, ngày nào cũng chạy tới căn hộ Vu Khiết đang ở, chạy qua chạy lại phe phẩy đuôi sói trước mặt cô.
Ban đầu, cô không cho gã một chút mặt mũi nào lạnh lùng đuổi người, sau lại không chịu được da mặt dày của gã, dứt khoát mặc kệ gã ở bên cạnh vòng tới vòng lui.
“Lục Phong, chúng ta như vậy thì tính là gì, chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao?” Vu Khiết đang thái rau củ chuẩn bị nấu canh, nhìn thấy gã một bên phụ giúp cô sơ chế cà rốt và củ cải liền nhận ra hai người đã dính chặt lấy nhau hơn một tuần qua.
“Đúng vậy, chúng ta đã chia tay rồi.” Lục Phong không chút do dự thừa nhận.
“Vậy… vậy anh còn đứng đây làm gì?” Vu Khiết đang cầm dao chợt khựng lại, ảo não hỏi.
“Vu Khiết! Em phải hiểu anh không muốn chia tay, chính em mới là người nói lời chia tay trước.” Lục Phong thuận tay cầm một bó bắp cải tự nhiên tách từng lá đem đi rửa, trên mặt không có chút biểu cảm tức giận nào, phong cách ăn mặc vừa mặc âu phục vừa đeo tạp dề nhìn có chút ấu trĩ.
Hình ảnh tương phản khác với Lục tổng thường ngày làm cho Vu Khiết có chút hoảng hốt, cô cảm giác như được trở về quá khứ, chính là cái khoảng thời gian mỗi ngày gã đi làm về sẽ không quản mệt mỏi cùng cô làm cơm.
Vu Khiết ngơ ngác tiếp nhận rổ rau cải đã được gã rửa sạch.
Bây giờ nhìn lại mới thấy, chỉ cần có gã ở bên, cô liền cảm thấy an tâm.
Vu Khiết xào chút đậu bắp cùng thịt bò, lại chiên thêm trứng, sau đó bày biện tất cả lên bàn làm bữa tối.
“Muốn xem phim không?” Lục Phong hỏi.
“Ừm.” Vu Khiết ngoan ngoãn gật đầu, lật tới lật lui cuốn album đã cũ mèm, toàn bộ là những bộ phim cũ đã cùng gã xem đi xem lại rất nhiều lần.
Cô không chọn được cái nào thú vị liền ném điều khiển cho gã, sau đó giao nhiệm vụ, “Anh chọn đi.”
Lục Phong chọn một bộ phim hài tình cảm nhẹ nhàng, nội dung xoay quanh cặp đôi yêu nhau rồi rời xa nhau, tan rồi hợp, hợp rồi tan, tình cảnh giống như hai người bây giờ vậy.
“Anh không đi làm sao?” Mắt vẫn nhìn chằm chằm tivi trước mặt, Vu Khiết không quay đầu lại hỏi đối phương.
“Hôm nay không có chuyện gì quan trọng cần giải quyết, nên anh không đi…” Nói còn chưa dứt, di động liền vang lên, nhìn tên người gọi Lục Phong thoáng nhíu mày, sau đó bắt máy, “Vu Mân? Sao cậu lại gọi vào giờ này?”
Vu Khiết đang mải mê xem tivi, bỗng nhiên nghe thấy cái tên không muốn nghe nhất, không nhanh không chậm xoay người thầm quan sát biểu cảm khẩn trương của gã.
“Sao? Lại tái phát bệnh đau dạ dày? Vậy cậu mau gọi cậu ta tới đi...!Ài, cũng không thể trách, thôi được rồi tớ tới liền.” Lục Phong cúp máy, lúng túng nhìn gương mặt lạnh tanh của cô, “Cục cưng, chị gái của em vừa gọi cho anh, cần anh đưa cô ấy đi bệnh viện.
Em cũng biết cô ấy mắc bệnh đau dạ dày mãn tính rồi đấy, không đưa đi là không được… Anh đi phút sau đó quay lại chúng mình xem phim tiếp, được không?”
Vu Khiết không trả lời, sự sợ hãi cùng nghi ngờ bấy lâu nay lại một lần nữa bùng lên.
Cô nhịn xuống nỗi tức giận vô cớ, không mặn không nhạt nói với gã, “Anh đi đi, đừng để chị ấy chờ.”
Lục Phong nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ nhỏ, rất muốn giải thích thêm, nhưng lúc nãy nghe thấy tiếng kêu đau thảm thiết của Vu Mân liền sợ hãi không thôi, “Em đừng suy nghĩ lung tung, anh và cô ấy chỉ là bạn.
Cục cưng ngoan, đợi anh về rồi mình cùng xem nốt bộ phim nhé!” Sau đó, gã tiến tới hôn lên trán cô rồi nhanh chóng mặc áo khoác đi ra ngoài.
Vu Khiết lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, tâm tư cô giờ đây đang ở khoảng không vô định, đôi môi run rẩy lẩm bẩm, “Em chỉ cho anh duy nhất cơ hội này thôi, anh Phong…”.