Vu Khiết lén lén lút lút cúi đầu đi lại trong sân trường, so với những ngày trước còn nhút nhát, lo lắng và sợ hãi hơn.
Kể từ ngày Lục Phong và Vu Mân đến tận lớp tìm gặp cô, danh tiếng của cô trong trường ngày một nổi hơn.
Nhưng không biết là nên vui hay nên buồn, bởi vì cô nổi tiếng không phải vì trở thành thủ khoa toàn khóa mà sau vụ hôm đó có người đồn thổi rằng cô thích Lục Phong.
Chẳng biết ai lại ác ý như vậy, Vu Khiết thừa nhận rằng cô có đỏ mặt khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng anh tuấn của gã.
Đối với Vu Khiết, cô chưa từng thấy ai đẹp trai đến như vậy, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi, nào có suy nghĩ sâu xa rằng cô có tình cảm với gã như người ta đồn thổi.
Chỉ là lúc đó tim cô có chút lệch nhịp.
Cứ cách vài ngày Vu Khiết lại bị một đám loai choai đuổi theo, chắc có lẽ lời đồn thổi thủ khoa toàn khóa mang lòng yêu mến nam thần họ Lục đã làm họ nổi lên tính tò mò, rảnh rỗi không có gì làm bám lấy cô chọc ghẹo.
Họ giống như những con mèo to lớn thảnh thơi vờn chú chuột nhắt qua lại, thích thú quan sát bộ dạng bối rối của cô chứ chẳng có hành vi nào quá đáng hơn.
Vì vậy, Vu Khiết quyết định sẽ “đóng tổ” trên sân thượng.
Thật may vì trên sân thượng này chẳng có ai, điều này làm cô cảm giác nơi đây như dành riêng cho mình vậy.
Cô không cần phải gò bó suốt ngày phải cúi gằm mặt xuống khi đi đường và cũng chẳng cần phải tốn sức giao tiếp với ai cả.
Người tính không bằng trời tính, như mọi hôm sau khi chuông reo thông báo giờ ra chơi, Vu Khiết lật đật chạy lên sân thượng để tận hưởng bữa ăn sáng của mình thì phát hiện “tổ” của cô đã bị chiếm mất.
Dưới mái hiên chính là thân ảnh cao lớn của Lục Phong, gã vừa cầm hộp sữa bò vừa cầm cuốn sách giải tích mà lẽ ra lên đại học mới được học.
Gã như nhận thấy sự hiện diện của cô, đoạn buông cuốn sách ra rồi dùng ánh mắt đẹp đẽ ấy liếc nhìn.
Mấy ngày nay Lục Phong có nghe thấy lời đồn thổi rằng Vu Khiết thích gã, thế nhưng gã không quan tâm, bởi chuyện có người thích gã cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, con trai hay con gái gì cũng như nhau mà thôi.
Có điều, Vu Khiết nhìn thấy gã tâm lại sinh ra sợ hãi có điều kiện, khiến cho Lục Phong cảm thấy cô thật kỳ quặc, gã đã làm gì đâu mà cô lại sợ đến vậy chứ?
Bầu không khí có chút trùng xuống, Vu Khiết không biết nên ở lại hay rời khỏi cho phải, dù gì đây cũng là nơi công cộng ai tới mà chẳng được nhưng cô lại không dám.
“Ngồi đi chứ.”
Thanh âm quen thuộc vang lên, hình như là đang nói chuyện với cô.
Vu Khiết khẽ giật mình, cố trấn tĩnh bản thân sẽ không sao cả, ngồi thôi mà có mất miếng thịt nào đâu mà sợ.
Thế là trong suốt phút ra chơi, ở trên khu vực sân thượng này, có hai người tâm không thoải mái.
Cứ vậy một năm học lặng lẽ trôi qua, không biết từ lúc nào cả cô và Lục Phong lại có thể hòa bình ở cùng nhau trên sân thượng.
Dù không ai bắt chuyện với đối phương lấy một lời nhưng sâu thẳm trong lòng của Vu Khiết rất rõ, giá mà thời gian ngừng lại thì tốt biết mấy.
Bởi vì Vu Khiết chợt nhận ra, cô đã yêu thầm Lục Phong mất rồi.
_________
Sự cố đầu tiên khiến Vu Khiết nhận ra tình cảm thật của bản thân phải kể đến buổi tối ngày hôm ấy, đó là vào đêm sinh nhật của Vu Mân.
Vì cô là con riêng nên ba cho phép cô xuất hiện tại bữa tiệc, không quên căn dặn hai người dù sao cũng là chị em ruột phải biết hòa thuận với nhau.
Trong thâm tâm của hai đứa trẻ đều rõ ràng, chính là người ba này sợ mất mặt với ông nội mà thôi.
Mặc kệ cảm xúc của cả hai, ông nhất quyết bắt Vu Khiết phải xuất hiện dưới danh nghĩa là đứa con út trong nhà cho bằng được.
Ai mà có ngờ sinh nhật tuổi của tiểu thư nhà họ Vu lại không hề giống với sinh nhật của những đứa trẻ tuổi khác, cũng quá lộng lẫy rồi đi.
Quả thật, Vu Khiết không tài nào hòa hợp nổi với những nơi ồn ào náo nhiệt như thế này được, cô lại rất mẫn cảm khi phải tiếp xúc với những người không quen biết.
Vu Khiết cảm thấy nếu chính mình không thể thốt được lời nào vừa lòng họ, chắc chắn bọn họ sẽ ở sau lưng âm thầm bàn tán về cô.
Bầu không khí gượng gạo đầy giả tạo đó làm một đứa đầy trẻ tự ti chưa bao giờ va vấp vào đời như cô không biết phải làm thế nào cho đúng.
Vu Khiết rốt cuộc cũng không chịu nổi, nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc chạy đến vườn hoa hướng dương hóng gió.
Cô nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của ai kia đang gà gật ngủ say trên chiếc ghế bành, bởi Vu Mân thân thể ốm yếu, sức khỏe lại không được tốt, một người anh lớn như gã nghiễm nhiên sẽ chặn rượu giúp y.
Nhưng chẳng ngờ ý tốt của gã lại biến thành miếng mồi béo bở cho bọn họ lợi dụng, không ngừng rót rượu vào ly.
Đến khi chẳng thể chịu nổi, nhân lúc mọi người không để ý, gã đã chạy ra đây nghỉ ngơi từ lúc nào.
Dù đang ngủ nhưng Lục Phong vẫn rất đẹp trai, vẻ lạnh lùng thường thấy trên gương mặt của gã đã không còn, chỉ còn đọng lại tia mệt mỏi hiếm thấy.
Vu Khiết tò mò đi đến trước mặt Lục Phong, đây là lần đầu tiên cô được nhìn gã ở cự ly gần đến như vậy.
Gương mặt cương nghị không thể thấy ở một học sinh cấp ba, môi mỏng mím chặt, sống mũi thẳng cao, đôi lông mi dài giống như con gái.
Vu Khiết không tự chủ được bản thân, một bước lại một bước khẽ tiến lên, đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một hơi thở.
Phải, cô muốn ngắm nhìn gương mặt này thật rõ, muốn ghi nhớ từng đường nét thật lâu để mỗi khi đêm xuống nằm mơ về chúng..