Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

chương 158

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phải nói là Từ Na sợ chết khiếp, Giang Tiêu Tiêu không ngủ cả một đêm!

Rốt cuộc cô ấy cũng hiểu được Giang Tiêu Tiêu có thể ký được mấy dự án lớn không phải là không có lý do. Nhìn xem cô liều mạng đến mức nào kìa.

Trước kia khi Hàn Tĩnh phụ trách dự án này, Từ Na cũng đi theo cô ta ra nước ngoài, nhưng khi đó Hàn Tĩnh vẫn ngủ nghê như bình thường, tỉnh dậy thì đi dạo phố rồi ăn uống, so ra.

Giang Tiêu Tiêu vươn vai, dụi mắt rồi nói: “Chúng ta đã hẹn với đối phương là hôm nay gặp mặt rồi mà, nếu không đưa ra được một phương án thiết kế hài lòng thì làm sao gặp được?”

“Nhưng chị cũng không thể thức muộn như thế được? Lỡ như ốm luôn thì sao bây giờ?: Từ Na cau mày, cô ấy biết Giang Tiêu Tiêu luôn luôn nghiêm túc với công việc, nhưng cô ấy không ngờ lại nghiêm túc đến mức này, đúng là đáng khâm phục!

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, cô dọn dẹp đồ đạc trên bàn rồi nói tiếp: “Xong xuôi cả rồi, chị phải đánh một giấc đã, đến trưa em nhớ gọi chị dậy nhé.” Từ Na gật đầu: “Vâng, chị mau đi ngủ đi!”

Giang Tiêu Tiêu ngủ đến trưa, buổi chiều cô và Từ Na đi đến quán cà phê trong lời hẹn ở Quảng trường Thời Đại, chờ gặp đối phương.

Thời gian dần dần trôi qua, Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà hỏi Từ Na: “Em hẹn đối phương mấy giờ gặp mặt?”

“Trợ lý của người phụ trách chỉ nói là buổi chiều, anh ta nói là giám đốc của bọn họ rất bận rộn, không thể xác định cụ thể mấy giờ chiều, bảo chúng ta chờ ở quán cà phê. Chị Tiêu Tiêu, không thì em gọi điện hỏi thử xem?”

Nói rồi từ Na lấy điện thoại ra, nhưng Giang Tiêu Tiêu ngăn cản cô ấy.

“Đừng, thúc giục sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy chúng ta không kiên nhẫn, chờ thêm một lúc đi.”

Từ Na gật đầu, cảm thấy cô nói có lý.

Hai người bọn họ tiếp tục chờ đợi, nhưng chờ suốt một buổi chiều, khách trong quán cà phê đến đến đi đi mà người của công ty đối phương mãi vẫn không xuất hiện.

Kiên nhẫn của Từ Na bị hao sạch, cô nói với vẻ bất mãn: “Chị Tiêu Tiêu, rõ ràng là đối phương cố tình gây khó dễ cho chúng ta, cho chúng ta leo cây mà.”

Đến nước này Giang Tiêu Tiêu đành phải bảo Từ Na gọi điện thoại hỏi bên kia.

Trợ lý của người phụ trách nói là giám đốc của bọn họ có việc đột xuất nên không đến được, thế là Giang Tiêu Tiêu không thể làm gì khác hơn là bảo Từ Na hẹn lại khi khác.

Từ Na thở dài: “Những người này cũng thật là, không đến mà cũng không báo trước một tiếng, để chúng ta ở đây chờ uống công lâu như thế này đây.”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, an ủi cô ấy: “Cũng đâu có chờ uổng công, chị đã sửa chữa phương án thiết kế để nó càng thêm hoàn hảo hơn rồi mà.”

“Chị Tiêu Tiêu, chị dễ tính thật đấy, nếu là người khác có lẽ đã phát cáu rồi.”

Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười, cô và Từ Na cùng đi khỏi quán cà phê, trở về khách sạn.

Trên đường đi, Giang Tiêu Tiêu báo cáo với Tô San về tình huống lần này.

đầu dây bên kia, Tô San cau mày, nói: “Cô và Từ Na vất vả rồi, bên chỗ tôi sẽ tiếp tục liên lạc với đối phương, làm khổ cho cô quá.”

“Không sao, Giám đốc Tô, không khổ cực gì đầu mà.” Giang Tiêu Tiêu nói.

“Ừm, vậy hai người nghỉ ngơi cho khỏe, có vấn đề gì nhớ phải báo cáo cho tôi biết.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, trong văn phòng, Hàn Tĩnh cũng có mặt ở đây và nghe được toàn bộ nội dung cuộc đối thoại, vì vậy cô ta nói: “Giám đốc Tô, cô thấy rồi chứ! Tôi đã nói là đối phương rất khó giải quyết mà, Giang Tiêu Tiêu đi cũng vô ích thôi.”

Hàn Tĩnh bĩu môi, cô ta dành cả một tháng cũng không lấy được dự án này, thế nên cô ta không tin Giang Tiêu Tiêu có thể giành được nó.

Tô San nhìn Hàn Tĩnh và nói với giọng khiển trách.

“Nếu không phải trong mấy lần gặp mặt trước đó cô đều không đưa ra được phương án thiết kế khiến đối phương hài lòng thì làm sao hôm nay người ta lại chẳng thèm đến buổi hẹn luôn? Bây giờ Tiêu Tiêu đang giải quyết mớ lộn xộn ấy cho cô đấy.”

“Giám đốc Tô… việc này sao có thể trách tôi được? Phương án thiết kế tôi làm rất tốt rồi mà, là do đối phương soi mói quá ấy chứ.”

“Được rồi, được rồi, cô đi ra ngoài đi!”

Trong mắt Hàn Tĩnh hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng cô ta vẫn đi ra ngoài.

Giang Tiêu Tiêu vừa cúp điện thoại thì lập tức nhận được một cuộc gọi từ Lục Tranh.

“Em bàn xong chuyện dự án chưa? Tối nay có thời gian rảnh đi ăn một bữa không?”

“Dạ anh, xong rồi ạ, em đang về khách sạn đây.” Giang Tiêu Tiêu trả lời.

“Tốt quá, vậy anh qua đón em nhé.”

Giang Tiêu Tiêu không từ chối, sau khi cúp điện thoại, Từ Na lập tức nói: “Uầy, chị Tiêu Tiêu, em phục chị quá đi mất, ở New York có vài nhà hàng lãng mạn lắm, chị và anh Lục phải đi chơi vui vẻ đấy, ăn uống xong đi dạo phố một chút.”

Nhìn vẻ mặt ám muội của cô ấy, khóe miệng Giang Tiêu Tiêu giật một cái.

“Em nghĩ gì vậy hả? Chỉ là đi ăn một bữa thôi mà, em có muốn đi chung không?”

“Không, không, không, em không đi làm kỳ đà cản mũi đâu!” Từ Na từ chối ngay.

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười bất đắc dĩ, khi cô về đến khách sạn thì trông thấy Lục Tranh đã chờ đại sảnh.

Lục Tranh mặc com lê màu đen, thoạt nhìn nho nhã và lịch sự, từ xa Giang Tiêu Tiêu đã thấy có vài cô gái ngoại quốc tiến lên bắt chuyện nhưng đều bị anh ấy từ chối một cách lễ phép.

Bọn họ gặp nhau, Từ Na chào hỏi rồi tự giác đi vào thang máy về phòng.

Lục Tranh mỉm cười, nói: “Thế nào? Buổi đàm phản về dự án thuận lợi chứ?”

Giang Tiêu Tiêu thở dài, nói với giọng bất đắc dĩ: “Không thành công, đối phương cho bọn em leo cây, còn chẳng thấy mặt mũi đâu ấy chứ.”

Lục Tranh không ngờ lại thành ra như vậy, anh Vỗ vai Giang Tiêu Tiêu, nói: “Vậy ư? Đừng giận, đi ăn trước đi đã.”

“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười gật đầu.

Sau đó cô đi theo Lục Tranh ra khỏi khách sạn.

Trong nước, tập đoàn Cận thị.

Từ khi Giang Tiêu Tiêu ra nước ngoài, Cận Tri Thận bắt đầu vùi đầu vào công việc, bởi vì chỉ cần yên lặng là anh sẽ nghĩ đến cô, hiển nhiên từ cuộc gọi lần đó cũng có thể thấy được cô không chỉ trốn tránh anh mà thái độ của cô với anh cũng trở nên lạnh nhạt hơn.

Cận Tri Thận không hiểu nổi rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ mẹ hay người nhà của anh lại đi tìm Giang Tiêu Tiêu nói những điều không nên nói?

Nghĩ vậy, Cận Tri Thận dứt khoát bảo trợ lý đi điều tra xem mấy ngày nay có ai đi tìm Giang Tiêu Tiêu hoặc là có chuyện gì xảy ra không.

Buổi chiều, trợ lý đến báo cáo.

“Chủ tịch, tôi đã đi điều tra, mấy ngày nay không có ai đi tìm cô Giang, cũng không có chuyện gì xảy ra quanh cô ấy.”

Điều tra vẫn có kết quả gì, Cận Tri Thận day đầu mày cảm thấy rất bất lực, rốt cuộc là có chuyện gì? Đúng lúc này Cận Tri Dực vội vàng đi vào, kèm theo tiếng bước chân dồn dập là giọng nói gấp gáp của anh ta.

“Anh, dự án lần trước ký hợp đồng ở New York xảy ra chút vấn đề rồi, có lẽ em phải tự mình ra nước ngoài xử lý một chuyến.”

Nghe vậy, Cận Tri Thận khẽ cau mày, anh mím môi rồi nói: “Chú nói là ở đâu?”

“Ở New York, sao thế anh?”

Cận Trị Dực nhìn anh trai nhà mình với vẻ khó hiểu, dự án chỉ xảy ra chút vấn đề thôi mà, không cần phải phản ứng mạnh vậy chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio