Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cận Tri Dực cười ha hả, trước giờ anh ta là người nghĩ gì nói nấy.
Khi ngảm nhìn gò má xinh đẹp của Tống Thanh Uyển, anh ta đột nhiên bật thốt: "Không thì cô lấy tôi cũng được."
Tống Thanh Uyển thoáng sững người rồi lập tức mỉm cười, nói như đang đùa: "Tôi không thèm lấy anh đâu, tôi có bạn trai rồi."
Bỗng dưng bâu không khí trong phòng bệnh trở yên tĩnh.
Cận Tri Dực ngẩn ra giây lát, sau đó nhếch môi nói: "Thế thì tiếc thật, tôi vốn định cho cô một cơ hội, dù sao thì không có nhiêu cậu ấm nhà giàu vừa đẹp trai vừa lắm tiên như tôi: Tống Thanh Uyển thâm bổ sung trong lòng: cậu ấm nhà giàu tự phụ như anh cũng hiếm gặp.
Mà cô ấy cũng nói chẳng nể nang gì: "Vậy thì phải cảm ơn anh rồi, nhưng tôi không cần”
"Cô nói vậy làm tôi đau lòng quá”
Cận Tri Dực ôm tim tỏ vẻ đau khổ.
Tống Thanh Uyển bật cười, cô chưa từng gặp ai hài hước như Cận Tri Dực.
"Tôi có thể pha trò làm cô vui vẻ, hãy đá bạn trai và sà vào lòng tôi đi Tiểu Uyển!" Cận Tri Dực nhảy mắt với cô ấy.
"Bớt nhây đi, đã bị thương còn quậy đủ trò."
Cô ấy vừa dứt lời thì cũng thay thuốc xong, bèn đứng dậy đi luôn.
Trong phòng bệnh, Cận Tri Dực nhìn theo dáng hình mảnh mai đang đi ra cửa.
Anh ta bĩu môi, cảm thấy chán nản.
Hoa đã có chủ, tiếc thật đấy, trước giờ anh ta không dây dưa với người đã có bạn trai.
Xem ra mình lại mất một thú vui rồi.
Chậc chậc, thật đáng tiếc! Chiều hôm đó, Tô Uyển Ương đã làm xong mọi thủ tục, chuẩn bị chuẩn bị.
Trong lòng cô ta ngổn ngang cảm xúc, bàn tay cầm hộ chiếu run nhẹ.
Thật không ngờ cô ta lại rời khỏi đất nước bằng cách này.
Không chỉ nhục nhã mà còn không cam lòng.
"Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.
Ngụy Tử Hãng đứng cạnh cô ta, dịu dàng an ủi.
Tô Uyển Ương thoáng khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta.
Hôm nay cô ta xuất ngoại, ngoài ba mẹ ra chỉ có người đàn ông này đến tiễn mình.
Nghĩ tới đây, Tô Uyển Ương càng hận hơn.
Khi xưa nhà họ Tô ăn nên làm ra, có biết bao người muốn đeo bám nhờ cậy, số người nịnh nọt cô ta càng nhiều không đếm xuể.
Vậy mà khi cô ta bị trục xuất ra nước ngoài lại chẳng có một người bạn nào chịu đến thăm.
Thật ra những người được gọi là "bạn" kia chỉ xây dựng quan hệ dựa trên lợi ích mà thôi, một khi cô ta không còn thân thế đáng kiêu ngạo và địa vị hiển hách nữa thì tất cả đều tan biến.
Tiếc là cô ta hiểu ra quá muộn.
Nguy Tử Hãng lấy hành lý của Tô Uyển Ương từ trong cốp sau ra.
Thấy cô ta vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích, anh ta bèn gọi vài tiếng.
Tô Uyển Ương hoàn hồn, lúc này mới xuống xe.
"Sang bên đó em hãy sống thật vui vẻ nhé! Cần gì thì cứ gọi điện cho anh, đừng để mình chịu ấm ức.
Điện thoại của anh mở máy / vì em" Lời nói dịu dàng vang lên bên tai làm Tô Uyển Ương giật mình, trái tim lạnh như băng bỗng nhen nhóm tình cảm ấm áp.
Cô ta cảm ơn chân thành: "Tử Hằng, cảm ơn anh, cảm ơn anh chịu đến tiễn tôi, cảm ơn anh vẫn bằng lòng xuất hiện" "Em đừng khách sáo như vậy" Ngụy Tử Hãng cười khẽ: "Em vui là được, khi nào có thời gian anh nhất định sẽ đi thăm em”
Ông Tô cũng đi tới, giọng nói tràn đầy yêu thương: "Ba sắp xếp mọi chuyện bên kia xong xuôi rôi, cũng tương tự như ở nhà thôi.
Uyển Ương à, một thời gian nữa ba sẽ di dời tài sản rôi sang đó cùng con.
Con đừng sợ, lần này mẹ con đi cùng con, sẽ chăm sóc tốt cho con.
Hai mẹ con chờ một thời gian nữa là gia đình ta được đoàn tụ rồi”
Nghe ba nói vậy, Tô Uyển Ương mim chặt môi, bỗng cảm thấy người đàn ông chống đỡ cả bầu trời cho mình đã già rồi.
Mái tóc được chải chuốt gọn gàng đã nhiều tóc bạc hơn, nếp nhăn ở đuôi mắt