Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày, bình tĩnh dời
tay đi, cô và Lục Tranh nhìn nhau một cái
rồi không nói gì nữa.
Hiển nhiên Lục Tranh cũng nhìn thấy hành
động lén lút của khách hàng, anh ấy tiến
lên một bước trực tiếp che chở Giang Tiêu
Tiêu sau lưng mình, nói vài câu khách sáo
với ông ta rồi đi vào phòng riêng đã được
đặt trước.
Sau khi bắt đầu dùng bữa, khách hàng
cầm ly rượu lên và đi đến bên cạnh Giang
Tiêu Tiêu, cười nói: “Cô Giang đây là người
phụ trách thiết kế dự án của chúng ta lần
này, vì sự hợp tác thuận lợi của hai bên,
không biết cô Giang có hứng uống với tôi
một ly không?”
Lúc nói chuyện, người đàn ông này liên tục
thổi hơi về phía Giang Tiêu Tiêu, cô đứng
dậy đặt ghế đẩu ở giữa, ngăn cách hai
người họ, nhưng cô nghĩ ông ta là người
phụ trách của dự án này nên cũng không
tiện chọc giận đối phương.
Cô chưa kịp nói gì thì Lục Tranh đứng dậy,
nhìn khách hàng và nói: “Xin lỗi. Chủ tịch
Ngụy, bạn của tôi không biết uống rượu, để
tôi uống thay cô ấy ly này”
Dứt lời, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu,
những người khác khen rối rít.
Chủ tịch Ngụy thấy không đạt được mục
đích thì hơi tức giận, ánh mắt ông ta nhìn
Lục Tranh cũng trở nên khó chịu.
Sau đó ông ta dùng đủ loại lý do để mời
rượu, Lục Tranh đều thay cô uống hết.
Tiệc rượu như thế này thật sự không thích
hợp với Giang Tiêu Tiêu, ánh nhìn khác
thường của mọi người ở đây làm cô cảm
thấy không thoải mái.
“Tôi xin phép vắng mặt một lát, bụng tôi
hơi khó chịu càn vào nhà vệ sinh”
Giang Tiêu Tiêu đi khỏi tiệc rượu, hô hấp
không khí bên ngoài mới thở được.
Đến khi trở lại trong phòng, cô phát hiện
chỗ ngồi của mình đã bị đổi, Chú tịch Ngụy
cũng không táy máy chân tay nữa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Giang Tiêu Tiêu
cho rằng có thể về ngay, bèn gửi tin nhắn
cho Cận Tri Thận.
Thế nhưng hai người vừa định rời đi, Chủ
tịch Ngụy lập tức ngăn lại, ông ta nói: “Chủ
tịch Lục đừng đi vội, bữa tiệc vẫn chưa kết
thúc mà, mãi mới có một lần gặp nhau thế
này, đừng làm mọi người mất vui chứ. Với
lại đêm còn dài, về sớm thế này cũng đâu
có gì hay mà đúng không?”
“Không được, Chủ tịch Ngụy, tôi còn có
việc, xin phép về trước” Lục Tranh biết ý
đồ của người này nên từ chối ngay lập tức.
Nhưng Chủ tịch Ngụy không muốn bỏ qua
cơ hội này, ông ta tiến lên ngăn cản Lục
Tranh: “Chủ tịch Lục, khó có được một lần
ra ngoài chơi, cùng đi thả lỏng chút đi nào.
Cô Giang cô nói xem có phải vậy không?”
Nói rồi ông ta muốn kéo tay Giang Tiêu
Tiêu, cô thấy thế lập tức né tránh.
Lần này thật sự chọc giận người đàn ông
này, ông ta thoạt nhìn nho nhã, lịch sự, thế
nhưng bản chất lại không phải kiểu người
như thế.
Chủ tịch Ngụy thấy mình bị từ chối, tức
khắc sầm mặt, nói với vẻ hung tợn: “Đúng
là không biết điều, có rất nhiều người
muốn giành được dự án này đấy, tôi đã
cho mấy người cơ hội, là mấy người không
biết điều!”
Nói rồi ông ta đi đến trước mặt Giang Tiêu
Tiêu định kéo tay cô.
Giang Tiêu Tiêu biết vụ hợp tác này không
thành công nên cũng không khách khí nữa,
trước khi đối phương chạm vào mình, cô
dứt khoát nhấc chân đá vào chỗ hiểm của
ông ta.
Chủ tịch Ngụy ăn đau, ngã gục xuống đất
đồng thời gào thét thê thảm.
Chiêu này là Cận Tri Thận dạy cô, nếu có
gã nào muốn ra tay thì cứ đá thẳng vào
chỗ hiểm là có thể hạ gục đối phương
ngay lập tức.
Lục Tranh thấy Chủ tịch Ngụy ngã xuống
thì nhanh chóng đi đến trước mặt Giang
Tiêu Tiêu, kéo cô toan đi khỏi nơi này.
Không ngờ Chủ tịch Ngụy không phải là
người làm ăn đơn giản mà có chút thế lực,
ngay khi ông ta ngã xuống đất đã gọi vệ sĩ
xông lên.
Khi hai người bọn họ vừa chạy xuống tầng
dưới, ngay lập tức bị một đám người bao
vây.
Bấy giờ Chủ tịch Ngụy được người khác
dìu đi tới, khuôn mặt vặn vẹo, nói: “Bắt
chúng lại cho tôi, đặc biệt là con khốn kial
Tuyệt đối không được bỏ qua cho nó! Nếu
để bọn chúng chạy thoát, tôi sẽ giết chết
- -------------------