Giang Tiêu Tiêu ngồi bên bàn ăn, một lát sau Tiểu Bảo đã đánh răng rửa mặt xong rồi đi xuống.
“Cô Tiêu Tiêu, cô vẫn chưa đi ạ! Tiểu Bảo cứ tưởng cô sẽ nhân lúc con ngủ mà bỏ đi cơ!”
“Sao có thể chứ!” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười.
Sau khi ăn sáng xong, ba người rời nhà họ Cận.
Cận Tri Thận đưa Tiểu Bảo đến trường trước rồi mới đưa Giang Tiêu Tiêu tới công ty.
Trong xe, Tiểu Bảo ngồi cạnh Giang Tiêu Tiêu, trông rất vui vẻ.
“Cả cô Tiêu Tiêu và ba cùng đưa con đi học, con vui quá nha!”
Giang Tiêu Tiêu nhìn nụ cười trên mặt bé, khóe miệng cô cũng bất giác cong lên.
“Tình hình Tiểu Bảo ở trường thế nào?” Cô hỏi.
“Ở trường con rất ngoan, cô giáo hay khen con lắm đó!” Nói xong, dường như Tiểu Bảo nhớ ra điều gì, thế rồi bé nói với Cận Tri Thận ngồi ở ghế lái: “À đúng rồi ba ơi, mấy hôm nữa trường con tổ chức hoạt động, cô giáo bảo mời ba mẹ cùng tham gia…”
Bình thường Cận Tri Thận rất bận, trước kia nếu có hoạt động kiểu này thì toàn là ông bà Cận tham gia. Bây giờ nghe Tiểu Bảo nhắc tới chuyện này, anh lặng im trong chốc lát, thầm nghĩ hình như mình chưa từng tham gia bất cứ một hoạt động dành cho phụ huynh nào cả. Anh vô thức nhìn Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu căng thẳng, lẽ nào anh muốn mời mình cùng tham gia?
Nhưng mà cô không phải mẹ của Tiểu Bảo, nếu đi thì liệu có xấu hổ lắm không?
Cận Tri Thận cũng đọc được suy nghĩ của cô, anh thoáng khựng lại rồi lên tiếng: “Báo thời gian cho ba, mấy ngày nữa ba sẽ bớt thời gian tới tham gia.”
Tiểu Bảo vừa vui nhưng lại vừa thất vọng, chỉ có ba và bé cùng tham gia thôi sao?
“Các bạn khác đều có cả ba lẫn mẹ đi cùng.”
Nhìn dáng vẻ mất mát của Tiểu Bảo, Giang Tiêu Tiêu không nỡ nhưng cũng chẳng biết phải nói gì.
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn cô, yếu ớt hỏi: “Cô Tiêu Tiêu, cô có thể, có thể…” tham gia cùng Tiểu Bảo được không.
Bé còn chưa nói hết cầu thì đã bị ngắt lời.
“Cận Bắc Thần!”
Cận Tri Thận gọi đầy đủ họ tên của Tiểu Bảo, ra vẻ cảnh cáo.
Tiểu Bảo lập tức sợ hãi, không dám nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu ủ rũ.
Bé cũng muốn có mẹ…
Vành mắt cậu nhóc đỏ hoe, trái tim Giang Tiêu Tiêu như thất lại, bỗng dưng cô cảm thấy hơi có lỗi với Tiểu Bảo.
Cô cũng không biết cảm giác kỳ lạ này tới từ đầu nữa.
Cô bất giác nghĩ đến đứa con của mình, liệu bé có sống tốt không, có mẹ cùng tham gia hoạt động trong nhà trẻ không?
Sau một lúc lâu, Giang Tiêu Tiêu kìm lòng không đậu bèn lên tiếng: “Được chứ, nếu Tiểu Bảo không chế thì cô sẽ tham gia cùng con!”
Tiểu Bảo nghe cô nói vậy, đôi mắt vốn ảm đạm bỗng sáng ngời.
“Thật không ạ? Cô Tiêu Tiêu muốn đi cùng Tiểu Bảo thật ạ?”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nhất thời không dám nhìn Cận Tri Thận.
Tiểu Bảo nhoẻn miệng cười, xem ra bé vô cùng vui vẻ.
Tốt quá, hoạt động lần này bé cũng có cả ba và mẹ tham gia cùng mình.
Cận Tri Thận nhìn hai người qua kính chiếu hậu, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Một lát sau tới nhà trẻ, Tiểu Bảo tươi cười tạm biệt hai người.
“Tạm biệt ba! Tạm biệt cô Tiêu Tiêu!”
Nói rồi Tiểu Bảo hớn hở đi theo cô giáo vào nhà trẻ.
..
Sau đó hai người lên xe, Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu đến công ty. Anh nói: “Cảm ơn em đã đồng ý tham gia hoạt động với Tiểu Bảo, lâu lắm rồi thằng bé không vui vẻ thế này.”
Thật sự là kể từ khi gặp Giang Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo đã vui vẻ hơn nhiều.
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu càng tò mò hơn. Mẹ Tiểu Bảo đâu rồi? Lẽ nào từ khi bé ra đời đã không có mẹ ở bên cạnh rồi?
Tuy lòng ôm nghi ngờ nhưng Giang Tiêu Tiêu không hỏi, chỉ mỉm cười đáp: “Anh không cần cảm ơn, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Tiểu Bảo vui là được.”
“Ừ.” Cận Tri Thận hờ hững đáp.
Hai người im lặng, bỗng chốc bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Giang Tiêu Tiêu không biết nên nói gì, không hiểu sao lúc này cô bỗng nhớ lại cảnh tượng ở bãi đỗ xe ngày hôm qua.
Giả sử hôm qua cô không đẩy Cận Tri Thận ra thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Cô miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng xa.
Vành tai bất giác đỏ lên, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, mình đang nghĩ cái quái gì thế này! Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng mà… vô dụng.
Cô chỉ cảm thấy bản thân như bị ma ám, trong đầu toàn là hình bóng Cận Tri Thận. Quãng đường này đúng là dằn vặt, sao còn chưa tới công ty vậy chứ?
Cận Tri Thận thấy vẻ mặt cô thay đổi xoành xoạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một độ cong khó phát hiện.
Cô gái này đang nghĩ gì thế?
Cuối cùng cũng tới công ty Sáng tạo Cẩm Sắt, Giang Tiêu Tiêu như trút được gánh nặng, vội vàng xuống xe, Cận Tri Thận cũng xuống cùng.
“Anh Cận, cảm ơn anh đã đưa tôi đi làm. Tôi vào trước đây, anh đi đường cẩn thận!”
Nói xong Giang Tiêu Tiêu xoay người định đi nhưng Cận Tri Thận kéo cổ tay cô lại.
Giang Tiêu Tiêu căng thẳng, nhìn anh dò hỏi: “Sao… sao vậy?”
Anh còn muốn làm gì, muốn nói gì nữa?
Cận Tri Thận nhếch môi, không nhanh không chậm nói: “Em vẫn muốn lẩn tránh tôi ư?”
Cô không lẩn tránh anh!
Giang Tiêu Tiêu lúng túng, lặng thinh không nói gì. Giọng nói vừa nam tính vừa cuốn hút lại vang lên lần nữa.
“Rõ ràng là em không nỡ rời xa Tiểu Bảo, cũng không bỏ được tôi. Nếu em thật sự muốn cắt đứt quan hệ thì ngày hôm qua không nên đưa tôi về.”
Hả? Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, hóa ra cô đưa anh về là sai hả?
“Đã đưa tôi về thì sau này đừng trốn tránh nữa.”
Cận Tri Thận vừa thong thả thốt ra từng câu từng chữ vừa lẳng lặng quan sát cô.
Sau khi anh nói xong, Giang Tiêu Tiêu chưa kịp tỉnh táo lại thì đã bị anh ôm.
Đầu cô dựa vào lồng ngực anh, Giang Tiêu Tiêu ngu người luôn.
“Giang Tiêu Tiêu, đừng cắt đứt quan hệ nữa được không?”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông quanh quẩn bên tai, Giang Tiêu Tiêu quên cả hít thở.
Mãi lâu sau Giang Tiêu Tiêu mới hoàn hồn, cô không dám nhìn vẻ mặt anh mà chỉ lắp bắp nói: “Sắp muộn rồi, tôi… tôi vào công ty trước đây.”
Dứt lời Giang Tiêu Tiêu cất bước rời đi.
Cận Tri Thận đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng chạy trốn của cô rồi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đúng là cô nhóc nhát gan!
Cho tới khi bóng dáng người phụ nữ biến mất, Cận Tri Thận mới lên xe chạy đi.
Giang Tiêu Tiêu không biết mình đã vào công ty như thế nào, tim cô đập dồn dập, mặt nóng bừng lên mất kiểm soát, có lẽ mình điên rồi.
Giọng nói trầm khàn và ánh mắt khiến người nhìn không thể chống cự của Cận Tri Thận…Cô chỉ lo nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không thể khống chế được trái tim mình.
Đúng lúc này, Tô San đi tới quan sát Giang Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, cô bị làm sao vậy? Ôm à?”
Giang Tiêu Tiêu giật thót, vội xốc lại tinh thần rồi cười gượng: “Không không, giám đốc Tô, cô đừng lo, tôi vẫn khỏe!”