Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhất thời Tần Sương và Lam Bách Xuyên cũng không biết phải nói gì, trên mặt bọn họ tràn đầy vẻ không cam lòng.

Những người xung quanh nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ thương xót, đúng là phải xui xẻo lắm mới đụng phải hai người này.

Tình hình vẫn hết sức hỗn loạn, cuối cùng vẫn là Cận Tri Thận đứng ra: “Bữa tiệc hôm nay có mời người nhà họ Lam không?”

Cận Tri Dực nói: “Không hề.”

Cận Tri Dực biết rõ quan hệ của hai nhà họ Lam và họ Giang, đương nhiên anh ta không thể mời hai người này đến tham dự bữa tiệc được, làm thế chẳng phải tự rước phiền toái cho mình hay sao?

Cận Tri Thận sầm mặt: “Không mời thì làm sao hai người này lại lên đây được? Đuổi ra ngoài.”

Trong giọng nói của anh không giấu được sự tức giận.

Mọi người cũng sực hiểu ra, chắc chắn nguồn gốc của thiệp mời này không bình thường.

Lam Bách Xuyên hoảng loạn, ông ta lập tức nhận sai: “Xin lỗi, cậu Cận, chúng tôi chỉ muốn cứu lại Lam thị thôi, chúng tôi thật sự không có ý định gì khác, xin anh hãy bỏ qua cho Lam thị đi!”

Cận Tri Thận không thèm để tâm, ngay sau đó hai người bọn họ bị vài bảo vệ đuổi ra ngoài.

Lòng Lam Bách Xuyên và Tần Sương chùng xuống, xong rồi, hoàn toàn xong rồi..

Hiện tại bọn họ không chỉ đắc tội nhà họ Cận mà còn bị mọi người xua đuổi, sau này sẽ không có ai muốn dính dáng gì với nhà họ Lam nữa.

Bây giờ người nhà họ Lam hối hận muốn chết, vốn dĩ bọn họ đánh liều một phen, cho rằng có thể làm cho Giang Tiêu Tiêu mất hết thể diện trong bữa tiệc này, nhưng ai ngờ lại khiến Lam thị bị giáng một đòn nghiêm trọng.

Mới vừa bị đuổi xuống du thuyền, ngay lập tức Lam Bách Xuyên đã nhận liền mấy cuộc gọi hủy hợp đồng, nhiều công ty thà phải trả một khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù cũng không muốn hợp tác tiếp với Lam thị.

Giang Tình Tình cũng có thể coi là tiểu thư nhà giàu có tiếng, việc cô ta quyến rũ anh rể mình trước kia cũng bị lan truyền.

Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy cô ta là một cô gái đơn thuần, hơn nữa còn có rất nhiều người hâm mộ tình yêu của cô ta và Lam Quân Hạo, hiện giờ người nào người nấy đều quay ra mắng chửi cô ta là kẻ không biết xấu hổ, là đồ hồ ly tinh.

Lúc việc này rộ lên, Giang Tình Tình hãy còn đang đi mua sắm với đám bạn thân nhà giàu của mình, ngay lúc đó một cô bạn nhìn thấy tin tức này bèn hỏi cô ta có phải trước kia đã cướp bạn trai của chi mình không. net

Ngay lập tức sắc mặt Giang Tình Tình thay đổi, cô ta vội vàng giải thích vài câu rồi hoảng loạn chạy ra khỏi trung tâm thương mại.

Đương nhiên Lam Quân Hạo cũng không tránh được những lời chửi rủa.

Buổi tối, nhà họ Lam và nhà họ Giang nháo nhào hết cả lên.

Sau khi trò vui hạ màn, đám đông cũng giải tán, thể nhưng chuyện này vẫn tạo nên một đợt chấn động.

Mắt Giang Tiêu Tiêu đỏ ửng, cô vội vàng nói xin lỗi: “Thưa cô, thưa chú, cháu thật sự xin lỗi vì đã gây ra nhiều phiền toái cho cả nhà.”

May mà trò hề này đã kết thúc, bằng không nếu tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo bị phá hủy thì có lẽ Giang Tiêu Tiêu sẽ áy náy cả đời mất.

Trong mắt Cận Tri Thận thoáng hiện vẻ đau lòng, anh nói: “Đừng để trong lòng, việc này không trách em được.”

“Phải đấy cô Giang à, đều là do những người đó mặt dày vô liêm sỉ quá thôi, không biết bọn họ lẻn vào bữa tiệc kiểu gì nữa.” Cận Tri Dực cũng lên tiếng.

Mặc dù ông bà Cận không nói gì nhưng trong lòng bọn họ cũng đã phần nào không thích cô rồi.

Tuy bọn họ không quan tâm chuyện môn đăng hộ đối, nhưng người được chọn làm dâu nhà họ Cận tuyệt đối không thể là một người có lai lịch phức tạp như thế được.

Chuyện này coi như chấm dứt, ông bà Cận đi sang chỗ khác tiếp đãi khách khứa.

Cận Tri Thận dẫn Giang Tiêu Tiêu đi thay một bộ đồ khác, sau khi thay đồ xong cô đi ra ngoài.

Cô nhìn Cận Tri Thận với vẻ áy náy, cô nói: “Xin lỗi anh, tôi đã gây ra nhiều rắc rối cho anh quá.”

“Là sơ suất của tôi, tôi không ngờ lại cho người nhà họ Lam vào như thế.”

Hai người bọn họ cứ đứng đó nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo, Giang Tiêu Tiêu đằng hằng một tiếng rồi nói: “May mà giờ không có việc gì, anh mau trở lại đón tiếp khách khứa đi! Tôi lên boong tàu hóng gió chút, lát nữa lại vào.”

Bây giờ Giang Tiêu Tiêu đi vào thì nhất định mọi người sẽ ghé mắt, cô không muốn nghe bọn họ bàn tán gì nữa, cô đã chịu đựng quá đủ những ánh mắt đánh giá và dò xét đó rồi.

Cận Tri Thận cũng nhận ra được sự lo lắng của Giang Tiêu Tiêu, anh nhìn cô, gật đầu rồi lập tức rời đi.

Giang Tiêu Tiêu cầm một ly rượu vang đỏ đi tìm một chỗ không người và ngồi xuống, gió biển lướt qua làm tâm trạng của cô dễ chịu hơn đội chút.

Từng hình ảnh ban nãy hiện lên trong đầu, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hết sức khó hiểu vì sao Tần Sương và Lam Bách Xuyên không để lộ việc cô từng mang thai hộ.

Trong tình cảnh vừa rồi, nếu bọn họ nói việc này ra thì chắc chắn cô sẽ mất hết danh dự, người nhà họ Cận tuyệt đối sẽ không qua lại với cô nữa.

Nói thật, ban nãy không chỉ người nhà họ Lam hoảng sợ mà chính Giang Tiêu Tiêu cũng sợ hãi không thôi, thậm chí cô đã nghĩ đến cảnh mình bị đuổi ra khỏi bữa tiệc, nghĩ đến tình huống việc này bị lan truyền thì cô sẽ không còn được gặp lại Tiểu Bảo và Cận Tri Thận… Không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng vô cùng bức bối.

Cô suy nghĩ miên man, rồi cầm lòng không đặng mà nghĩ đến đứa bé năm đó, cô nhấp một hớp rượu, vành mắt bất giác đỏ ửng.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.

“Cô Tiêu Tiêu ơi!”

Giang Tiêu Tiêu quay lại thì thấy Tiểu Bảo đang chạy đến chỗ mình, Cận Tri Thận cũng đi theo sau bé.

Nhìn thấy hai người bọn họ đến đây, Giang Tiêu Tiêu thoáng sửng sốt, Cận Tri Thận không đi tiếp khách ư? Cô tỉnh táo lại ngay và vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt, rồi cô cười hỏi: “Sao hai cha con lại ra đây thế? Bên trong vẫn còn nhiều khách lắm mà!”

Cận Tri Thận tiến lên, nói với giọng trầm thấp: “Không sao, ba mẹ tôi với Tri Dực vẫn đang ở bên trong.”

“Đúng đấy, đúng đấy ạ, Tiểu Bảo phải làm bạn với cô Tiêu Tiều!”

Nói rồi hai người bọn họ ngồi xuống cạnh Giang Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo nhìn cô và an ủi cô bằng chất giọng non nớt của mình: “Cô Tiêu Tiêu cảm thấy khó chịu lắm phải không ạ?

“Cô không sao.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười xoa đầu Tiểu Bảo, cô nhìn bé và Cận Tri Thận, cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm.

Tiểu Bảo cho rằng Giang Tiêu Tiêu đang cố tỏ ra mạnh mẽ, bèn nói: “Không sao đâu cô Tiêu Tiêu, con thích cô mà, cho dù người khác có nói gì thì con cũng thích cô, còn cả ba nữa, ba cũng thích cô lắm, con và ba sẽ luôn luôn ở bên cô.”

Cận Tri Thận yên lặng đứng ở bên cạnh, tuy anh không nói gì nhưng không hiểu sao ánh mắt anh nhìn cô lại khiến trái tim đập cô nhanh hơn.

Bỗng chốc mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng, cô đằng hắng một tiếng rồi nhấp vội một hớp rượu để che giấu nhịp tim đập rộn lên trong lồng ngực.

Đúng là Tiểu Bảo toàn nói ra những lời đáng kinh ngạc.

Cận Tri Thận không kìm được ý cười trên mặt, anh mím môi rồi dùng chất giọng đầy quyến rũ của mình mà nói với cô: “Em đi ăn chút gì đó trước đi.

Giang Tiêu Tiêu vốn không đói bụng, nhưng bị anh nhắc như thế cô cũng cảm thấy hơi đói thật.

Dẫu sao cả tối nay cô cũng chưa có gì vào bụng.

Thế là Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi đứng dậy dẫn Tiểu Bảo đi lấy một ít thức ăn, sau đó trở lại chỗ boong tàu.

Ba người bọn họ ngồi bên nhau, Tiểu Bảo bày trò kể một vài chuyện vui chọc Giang Tiêu Tiêu bật cười, khung cảnh ấy trông hết sức hài hòa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio