Editor: Thùy Linh
Sức nóng trên người Lộ Tinh Minh nhanh chóng tan đi, con ngươi đen nhánh một mảnh, môi tinh tế thẳng tắp.
Tròng mắt Vân Tri di chuyển, ngón tay rũ xuống siết chặt góc áo.
… Cô nói sai rồi.
Vân Tri cắn môi dưới, bất an tránh thoát tầm mắt Lộ Tinh Minh.
Sau vài giây yên lặng, Lộ Tinh Minh cười, ánh mắt không rõ, “Hình như cậu và Hàn Lệ rất thân nhau.”
Vân Tri tự giác gật đầu.
Là rất thân là đằng khác, đó là cháu trai của cô.
Cái gật đầu của cô làm sắc mặt Lộ Tinh Minh tăm tối vài phần.
“Vậy cậu có biết vết thương này là do nó làm không?” Lộ Tinh Minh chỉ trên mặt, lại quơ quơ tay.
Vân Tri nhỏ giọng nói: “Mình biết…”
“Biết?” Lộ Tinh Minh nhướng mày, hừ cười, “Nói vậy là hôm nay cậu tìm tôi là để trả nợ cho bạn trai à?”
Bạn trai?
Vân Tri luống cuống, tay nhỏ quơ loạn xạ: “Không phải không phải, mình không phải là bạn gái của Hàn Lệ, mình chỉ ở chung nhà với cậu ấy thôi.”
“…”
Không khí càng trầm thấp hơn so với lúc nãy.
“Ý mình là, mình từ trên núi xuống, không có chỗ ở nên…”
Vân Tri cảm giác chính mình càng bôi càng đen, giọng nói cũng càng nhỏ: “Dù sao cũng không phải như cậu nghĩ đâu…”
Biểu tình Lộ Tinh Minh buông lỏng.
“Nhưng cậu phải nhớ kỹ là bôi thuốc đấy.” Vân Tri chậm rãi ngước mắt lên, thấy Lộ Tinh Minh không có dấu hiệu tức giận mới tiếp tục nói, “Mấy ngày nay tay cậu không tiện, nếu… nếu cậu có yêu cầu thì có thể tìm mình hỗ trợ, làm cái gì cũng được.”
Lộ Tinh Minh lười biếng dựa vào lưng ghế, yết hầu tràn ra thanh cười nhạt, “Tắm rửa cậu cũng giúp?”
Vân Tri ngẩn ra.
Ngay sau đó mặt đỏ lên.
Lại sau đó cổ cũng đỏ.
Cô hơi há hốc mồm, lắp bắp, “Không, cũng không phải là không được.”
Rốt cuộc cũng là do cháu trai cô làm ra, tay người ta còn bị gãy, là người lớn phải tắm rửa cho người nhỏ, hẳn là cũng…
Nhưng mà.
Vân Tri ngó mắt thân hình mặc áo thun gầy nhưng rắn chắc của Lộ Tinh Minh, lỗ tai nóng rực, vội kiêng dè, bổ sung vài câu, “Nhưng mà… mình chỉ có thể, kỳ lưng cho cậu.”
“…??” Lộ Tinh Minh ngây ngẩn cả người.
Con mẹ nó!
Lá gan của cô nhóc này cũng lớn quá!
Anh đứng dậy, đẩy Vân Tri.
Tới cửa, Lộ Tinh Minh một tay đẩy cô đi ra.
“Cậu nằm mơ.”
Lạch cạch!
Cửa đóng.
Vân Tri không kịp phòng bị nên chóp mũi bị đâm vào cửa, cô đau đến nức nở một tiếng, che lại cái mũi ngồi xổm trên mặt đất.
A…
Đau quá.
Thật là bực mình.
Ở trong phòng, Lộ Tinh Minh một tay đỡ hông đi hai vòng, không những tâm tình không bình phục ngược lại càng thêm nôn nóng.
Ấn đường anh chau lại, tiến lên cầm chặt hộp thuốc nhỏ trong lòng bàn tay.
Lúc này Lộ Tinh Minh mới chú ý, hộp này là làm bằng tay, thật tinh xảo, trên thân bình còn khắc mấy chữ nhỏ —
[ Tặng cho người thương ]
Lộ Tinh Minh liếm khóe môi, đem hộp thuốc đặt vào ngăn kéo chính giữa giá sách.
Tiết đầu của thứ hai là môn Toán, trong lớp hầu hết tất cả mọi người vô tâm nghe giảng bài, còn kể chuyện về tuần qua.
Giáo viên đã sớm quen trạng thái như này của lớp -, cúi đầu nhìn đồng hồ, còn phút nữa là tan học.
Vì thế gấp sách vở lại: “Các em phải chép tất cả các công thức trên bảng vào, nhớ kỹ là cuối tháng có kiểm tra.”
Trên bảng đen có rất nhiều chữ.
Vân Tri không tự chủ được mà xoay đầu nhìn Lộ Tinh Minh.
Tay anh đang bị thương, tay trái chống cằm, ánh nắng mơ hồ chiếu xuống lông mi nhuộm thành một mảnh vàng nhạt.
Vân Tri nuốt nước miếng, dùng bút chọc nhẹ vào cổ tay áo anh.
Lộ Tinh Minh ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Vân Tri nhấp nháy, “Tay cậu không tiện, mình giúp cậu chép bài nhé.”
Cô nhỏ giọng giúp đỡ.
Lộ Tinh Minh liếm môi, nghĩ nghĩ rồi đẩy quyển vở trên bàn qua.
Vân Tri lập tức cười, lúm đồng tiền chói lọi đáng yêu.
“Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ chép hết, không chậm trễ cậu học tập.” Cô lấy vở, tay nắm chặt bút bi, vừa viết vừa ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, nghiêm túc biết bao nhiêu.
Lộ Tinh Minh vẫn chống cằm như cũ, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay bút.
Chợt thấy nhàm chán, anh ghé trên bàn nhìn chằm chằm vào đầu của Vân Tri đến xuất thần.
Vân Tri ngẩng đầu, tóc giả cũng ngước theo.
Vân Tri cúi đầu, tóc giả lại cúi xuống.
Đầu ngón tay Lộ Tinh Minh gõ trên mặt bàn hai cái, không khống chế được mà vươn tay kéo nhẹ —
“Thí chủ?” Cô gái nhỏ ôm đầu nhìn về phía anh, vẻ mặt khó hiểu.
Biểu tình Lộ Tinh Minh không đổi: “Bị dính cái gì này.”
“Cảm ơn thí chủ.” Cô không nghi ngờ gì mà tiếp tục ghi bài.
Các bạn học vẫn luôn quan sát bên cạnh: “…”
Hôm nay Lộ ca của bọn họ có gì đó sai sai!!
Chờ Vân Tri chép xong cũng đã hết giờ, cô vẫy tay trả lại vở: “Mình chép hết rồi, cậu nhìn xem.”
Lộ Tinh Minh lười biếng nhìn qua, môi khẽ nhúc nhích: “Chữ như con nít.”
“…”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Tri thất vọng: “Sư phụ nói mình viết chữ đẹp mà…”
Cô có chút không vui.
Tiếp theo là tiết Ngữ văn, bài cần chép cũng nhiều.
Vân Tri tực tiếp để vở của Lộ Tinh Minh đặt trên bàn mình, luôn nhớ rõ phải chép bài giùm anh.
Tiết ba kết thúc, ngoài cửa có người kêu: “Hàn Vân Tri, lên giáo vụ nhận đồng phục.”
Cô trả lời rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ thân ảnh cô biến mất, Ngô Chinh và các nam sinh khác liền tiến đến Lộ Tinh Minh.
Trong đó Ngô Chính huých vai anh một cái: “Lộ ca, tôi nhớ hình như cậu thuận tay trái mà?”
Lưu Bưu Hổ cũng buồn bực: “Đúng vậy, không phải cậu thường chép bài bằng tay trái sao? Làm sao mà…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Lộ Tinh Minh lạnh lùng lướt qua.
“Thì sao.” Anh nói, “Có ý kiến?”
“Không… Không ý kiến.” Mấy người cười mỉa, “Chúng tôi nào dám có ý kiến.”
Trao đổi ánh mắt xong từng người về chỗ ngồi của mình.
Lộ Tinh Minh hừ lạnh trong lòng.
Một tay mở vở ra xem.
Chữ anh qua loa ở bên cạnh, đột nhiên lại có dòng chữ thanh tú tinh tế.
Từng nét bút, quyên tú rõ ràng.
Lộ Tinh Minh nhìn dòng chữ nho nhỏ mà ngây ngốc, đột nhiên tâm tình tốt lên, khẽ nhếch môi cười.
Không bao lâu, Vân Tri cầm đồng phục và phiếu cơm đi về lớp.
Lộ Tinh Minh khép vở lại, tiếp tục quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Vân Tri, cậu có đồng phục rồi à?”
Có nam sinh hỏi cô.
Vân Tri gật đầu, đem đồng phục cất vào hộc bàn.
Có người nói: “Tụi mình còn chưa nhìn thấy đồng phục nữ sinh của trường, hay bây giờ cậu đi thay cho mọi người xem đi.”
Những người khác cũng ồn ào theo: “Đúng vậy, mặc vào đi. Vân Tri đáng yêu như thế chắc chắn mặc váy cũng sẽ rất đáng yêu.”
Đồng phục mới đều phải đo chính xác kích cỡ để may.
Trước kia bọn họ chưa từng thấy đồng phục nữ, nhưng đồng phục của Thành Nam đẹp có tiếng.
Chỉ tưởng tượng thôi mà bọn họ liền kích động.
“Hàn Vân Tri, mau đi thay đi.”
Từng giọng nói kêu lên.
Vân Tri khẩn trương nắm chặt ngón tay, nhìn về phía sau.
Lộ Tinh Minh nghiêng mặt, như là người ngoài cuộc không có ý kiến.
Khi người khác còn muốn nói thì Lộ Tinh Minh đứng lên, ầm ĩ lại quay về im lặng.
Một tay anh cắm túi đi ra phòng học.
Vài giây sau, có người nhìn anh đi ra khỏi phòng học mới thì thầm: “Lộ ca bị làm sao vậy?”
“Chậc, nghe nói chủ nhật, Lộ ca vừa mới bị bọn Hàn Lệ đánh.”
Ngô Chinh kích động: “Thằng chó Hàn Lệ dám ỷ đông hiếp yếu.”
“Còn nữa nha…”
Có người nhìn đến Vân Tri: “Ngày đó có người thấy bạn học mới của chúng ta xuống từ xe của Hàn Lệ, có thật là Hàn Lệ cử người tới không nhỉ?”
Biểu tình của mọi người trở nên kỳ lạ.
Vân Tri tự nhiên nghe được mọi người nói, cô không rõ, rõ ràng cũng chỉ là mấy thiếu niên hơn mười tuổi, vì cái gì mà ân oán sâu như vậy.
Đặc biệt là với Hàn Lệ.
Vân Tri trả lại vở cho Lộ Tinh Minh, đứng dậy đi đến trước mặt mọi người, thảo luận đang nóng hổi đột nhiên lại an tĩnh như gà.
Cô nhìn quanh một vòng rồi nhìn Lưu Bưu Hổ.
Vân Tri miễn cưỡng chọc cậu một cái.
“Mình hỏi cậu một chuyện được không?”
Lưu Bưu Hổ bị cô nhìn đến hoảng hốt, nhưng vẫn thong thả trả lời: “Cậu hỏi đi.”
“Quan hệ của Hàn Lệ và Lộ thí chủ không tốt sao?”
Lớp im lặng.
Lưu Bưu Hổ gãi tóc húi cua: “Vân Tri, mình cũng có chuyện muốn hỏi.”
Vân Tri: “Cậu hỏi đi.”
Lưu Bưu Hổ cười lộ ra hàm răng trắng: “Tại sao cậu cứ kêu Lộ ca là thí chủ?”
Vân Tri ngẩn người.
Ngô Chinh cũng trêu chọc, “Chẳng lẽ cậu là một tiểu ni cô?
“Cái gì cơ?”
Vân Tri không biết trả lời sao.
Làm mọi người cười vang dội.
“Ha ha ha, bạn học cậu từ đâu chui ra thế?”
“Lại đây, cậu cũng kêu mình là thí chủ đi.”
“Thí chủ, nhân gia chép bài giùm cậu.”
“Thí chủ thí chủ.”
Ngô Chinh cùng Võ Hiểu Tùng nắm tay, bắt chước y như đúc, mọi người cười lớn hơn.
Cô đứng ở trung gian, ở lớp này, cô và mọi người không giống nhau.
Mũi Vân Tri phiếm hồng, cô đang muốn giải thích thì tiếng cười ngừng lại, mấy chục tầm mắt nhìn phía sau Vân Tri.
Cô xoay người.
Ánh mặt trời vừa đủ, loang lỗ từng mảnh nhỏ trên vai thiếu niên.
Biểu tình Lộ Tinh Minh nhạt nhẽo, không nhìn ra cảm xúc.
Vân Tri không khỏi lên tiếng: “Lộ thí…” Ngừng một chút, nhớ đến lúc mọi người cười nhạo cô thì Vân Tri nhẹ nhàng sửa lại, “Bạn học Lộ, mình trả lại vở trên bàn cậu rồi, mấy điểm quan trọng làm cũng đã đánh dấu, cậu xem lại nhé.”
Nói xong cô trở về chỗ ngồi, bóng dáng mất mát.
“Này.”
Vân Tri hít cái mũi, ngẩng đầu lên.
Lộ Tinh Minh đứng trước bàn, thân hình cao lớn của anh giúp cô ngăn chặn những ánh mắt soi mói.
Giọng nói thiếu niên hơi khàn, đôi mắt lười biếng, nói: “Lúc nãy cậu gọi sai rồi.”
Vân Tri dụi mắt, “Hả?”
Anh không kiên nhẫn nhắc nhở, “Xưng hô, sai rồi.”
Vân Tri khó tin nhìn anh, môi nhúc nhích, nỉ non nói nhỏ: “Lộ… thí chủ.”
“Nói to lên.”
Vân Tri nắm chặt năm ngón tay, lấy dũng khí nói: “Lộ thí chủ, mình, mình trả vở lại cho cậu rồi, cậu nhớ xem.”
“Ừ.” Lộ tinh Minh xoa đầu cô một cái, móc ra một viên kẹo sữa từ túi quần đặt vào lòng bàn tay cô, “Phí vất vả.”
Nói xong, về chỗ ngồi.
Vân Tri nhìn viên kẹo sữa đóng gói đáng yêu trong lòng bàn tay, chưa kịp hoàn hồn.
Cô nhịn không được mà nhìn về phía sau.
Lộ Tinh Minh lật vở, giữa mày lạnh nhạt làm anh trở nên xa cách với mọi người, cứ như nếu nói ra một lời thì mọi người lại tới đây làm phiền.
Vân Tri nắm chặt viên kẹo, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Đôi mắt trong suốt tỏa sáng.
“Cảm ơn cậu.” Vân Tri lột vỏ kẹo ra, kẹo sữa tan trong miệng.
— Ngọt quá.
Cô nằm trên bàn, đem mặt chôn vào cánh tay, trộm cười một cái.
Tập thể lớp -: “…”
Hai mặt nhìn nhau, á khẩu không nói được gì, vẻ mặt chết lặng.
Này này này… Lúc nãy đại ca của bọn họ ra cửa là đi mua kẹo á??!
Thế giới này thật vi diệu.
Lộ Tinh Minh thế mà sẽ mua kẹo dỗ nữ sinh.