đôi mắt nó vừa lờ đờ mở ra, đã không thấy bóng dáng của anh và của hắn đâu cả. khẽ cười nhếch môi một cái...ngu ngốc nhận ra bản thân mình chỉ là kẻ thứ ba không hơn không kém. Thu đôi tay vào nhau, khẽ xoa và rít khe khẽ: “ lạnh quá”
từng cơn gió bấc cứ ùa vào, người nó không khỏe, bên ngoài rất mát, mát theo dư vị ấm nóng, còn trong người, luồng khí lạnh nào đó đang đi từ dưới sống lưng đi lên. Lạnh buốt!
Cánh cửa phòng viện bật mở, nó giương đôi mắt thầm cầu mong người bước vào sẽ không phải là anh-hay là hắn! Nó chẳng muốn gặp hai người đấy thêm lần nào nữa. Nó cảm thấy thật khó xử, tim lại cứ nhảy cẫng lên đau nhói. Làm sao nó chịu được cơ chứ?
Và đúng như nó mong đợi, người bước vào là cậu! Nhưng làm sao nó lại không vui chút nào? Có phải chăng với anh là vừa yêu vừa giận, vừa ghét lại vừa căm. Nó khẽ cười nhẹ, có lẽ...không nên hiền như lúc xưa nữa rồi! có lẽ...không nên để người khác nhận ra tâm tư của mình! và có lẽ...sẽ chẳng nên mở lòng với bất cứ một ai khác. đúng! Có thế nó mới không bị ai làm tổn thương! Có thế trái tim nó mới trong lành trở lại!
“ cô tỉnh rồi sao?”
Cậu cất giọng đều đều, để một cốc nước lên bàn. Người con gái trước cậu giờ đây sao khác lạ quá. Ánh mắt cũng không còn được như xưa.
“cậu! Kanto đúng không?”
Con ngươi khẽ ngạc nhiên, giọng nói hết chín phần là lạnh buốt.
“có việc gì với tên tôi sao?”
“ xuất viện!”
Nó rút kim tiêm ra khỏi tay, đôi chân tiến tới tủ lấy đồ đi thay. Vẻ mặt không biểu hiện một tý xúc cảm nào cả. Chỉ trong một giấc ngủ...thế mà nó lại thay đổi đến ghê gớm thật.
Cậu giằng tay nó lại.
“ cô mới tỉnh, muốn đi đâu?”
Nó ngước đôi mắt lên, dường như ở nó, tất cả đều biểu hiện qua ánh mắt, không thể đoán bằng nét mặt nữa rồi. cô gái này,,,càng ngày càng mạnh mẽ.
“ việc của tôi. phản đối....biến!”
Nó giật mạnh tay mình ra rồi tiến vào phòng thay đồ. Cậu kinh ngạc...lần đầu có kẻ dám cao ngạo trước mặt cậu như thế đấy. Đấy lại xuất phát từ một cô gái hoàn toàn bình thường.
Nó bước ra từ phòng thay đồ, nét mặt vẫn lạnh băng như vậy. Vớ lấy những vật dụng cần thiết, chẳng cần nể mặt cậu, lướt qua nhau như người xa lạ, chỉ để lại vỏn vẹn một từ.
“ về”
Trên suốt chuyến đi, cậu không biết nên phản ứng như thế nào với cô gái này. Cậu thấy nó thật thú vị, vừa cương vừa nhu, vừa lạnh lùng vừa ấm áp, vừa tinh nghịch trẻ con lại vừa ương bướng như người lớn, đôi khi thờ ơ nhưng lại rất quan tâm,...rốt cuộc,,,trong một con người. làm sao có thể tồn tại các cặp tính cách trái ngược nhau như thế?
Vừa mới bước chân xuống xe, cậu không kìm nổi tò mò đã thốt ra một câu.
“ cô không muốn biết gì về vị hôn phu của Kelvin và tại sao Kaiben cũng phải đến gặp cô ta sao?”
Đôi mắt nó hướng về phía nhà anh. Không biểu lộ một cảm xúc, trầm tĩnh như mặt hồ uyên ương không một chút xao động.
“ thứ gì muốn đến, cũng đã đến rồi”
Cậu hướng mắt theo hướng nó nhìn. Khẽ thấy anh và hắn cũng với một cô gái tóc vàng mang vẻ đẹp Châu Âu, đang đứng bên nhau thân tình. Họ đang nói chuyện rất vui vẻ. Để xem, khi có sự xuất hiện của nó còn vui vẻ thế được không?
“ cô muốn đối diện với sự thật sao? Sao không trốn chạy?”
“ đi, tôi với anh qua đó chào hỏi”
Cứ thế, đôi chân nó sải từng bước đều hướng về phía họ. Rất nhanh chóng. Sự xuất hiện của nó đã làm không khí thay đổi, căng thẳng hơn thấy rõ. Cô gái kia vừa thấy Kanto đã vui mừng trao nhau những nụ hôn má, những cái ôm thân tình.
“ Kanto, chào cậu. Cảm ơn đã nói hai anh đến đón tôi, tôi rất mừng đấy.” Khẽ xoay sang nó, đưa đôi mắt khinh thường nhìn..:”còn đây là cô gái nào đây”
Cô ấy biết nói tiếng Việt, tuy không chuẩn lắm nhưng cũng rất rõ âm. Nó cười nhạt, khinh sao? Để nó cho cô ta thấy “ chất đểu” của nó như thế nào.
“chào cô, tôi là Khuê, nhưng chắc cô rất giỏi tiếng Anh, không nói được tiếng mà một đứa trẻ nói được đâu nhỉ? cô có thể gọi tôi là Yuan, sẽ dễ hơn đấy”
Cô ta trừng mắt nhìn nó. Câu nói phần hết phần là khinh thường cô ta. Tuy mới gặp nhưng chẳng có chút thiện cảm chút nào.
“ honey, cô ấy quen anh không? Không quen đuổi cô ấy đi đi, đừng để cô ấy nhìn em như puppy nhìn mẹ thế kia. Em không có gì cho cô ta đâu”
Khóe môi nó khẽ nhếch lên một đường cong. Không cần đến anh ta, để xem lời nói của ai hơn ai.
“ chó sủa chớ bậy cắn người, nói thế chắc cô là mẹ puppy nhỉ? thế cô có biết mẹ puppy ở Việt Nam hay ăn món “ vàng nhão” rất bổ dưỡng không? Tôi không ngờ cô lại đi ăn cái món đó đấy. Cặn bã!”
Khẽ tặng cô ta một nụ cười khinh bỉ, bỏ mặt ba người con trai đứng đó, một mình nó xoay lưng bước đi như đi trên cuộc đời mình. Cô ta tuy biết tiếng việt, nhưng những từ ám chỉ như thế làm đầu óc cô ta chưa nghĩ ra đó là gì. Khẽ bực mình vì chẳng biết nó nói thứ gì. Cô ta tức ran cả người.
Anh đứng đó, nhìn nó. Trái tim đau thắt. Bây giờ nó còn đáng sợ hơn cái lúc mới gặp lại anh. Anh xin lỗi đã biến nó trở thành như vậy, tất cả đều tại anh, là lỗi của anh. Nhưng làm sao đây. một bên là thế lực, một bên là tình yêu? Anh biết phải chọn cái nào?
Anh, hắn và cậu. Cả ba người đều không thích tính cách này. Một cô gái miệng lưỡi sắc xảo như thế nhưng trong tim lại rất yếu đuối. hà gì phải làm như vậy? Cứ yếu đuối và dựa vào vai ai cũng được mà...