Nhà của Kanto là một ngôi biệt thự trắng, vừa to rộng lại vừa đẹp nhưng cũng rất ấm cúng. Có điều, lòng nó vẫn ngốn ngan hỗn loạn. Liệu quyết định này của nó là chính xác chứ? Thật ra ngay lúc này, trên khóe mắt của nó đã có chút gì đấy gọi là hối hận. Nó nhớ những cái hôn của ba, những câu nói của mẹ, nhớ cái cách mà thằng em trai luôn luôn vỗ về nó, nó nhớ mọi người...Hơn hết...nó nhớ anh!
Từ lúc anh về bên nó, nó không cười được lúc nào cả, đau buồn hận yêu, nhưng chắc chắn không có từ vui hay hạnh phúc tồn tại. Gặp thấy anh là khủng hoảng tinh thần, lạnh nhạt muốn xa lìa. Nhưng tay người vừa buông nó đã vội níu lại vì sợ cảm giác bị bỏ rơi.
Nó ghét anh lắm, ghét rất nhiều. Tên khốn như anh ta thì có gì mà nó phải yêu sâu đậm như thế cớ chứ? tại sao không lúc nào anh ta cho nó một giây bình yên trong lòng. Tại sao mặt hồ phẳng lặng lại bị anh ta ném cho một cục đá, để rồi bị xáo động bởi những thứ không quan trọng. Anh ta, bên cô ta, cười đùa vui vẻ, còn bên nó, có khi nào cười chưa, hay chỉ toàn lạnh nhạt, hờ hững. Lúc thì kéo nó lại thật gần, lúc lại đẩy nó đi thật xa. Nó tự cười chính bản thân mình, đã quá ngốc nghếch chờ đợi người ta như thế. Đến phút cuối, anh ta còn không ném cho nó nổi một sự thương hại.
Nhìn mình trong gương, nó lấy tay lau đi mấy dòng lệ nhòa. Chắc giờ này anh ta đang vui bên cô ả, hai người sẽ không vì nó mà cản trở việc lớn. Nó thay một bộ cánh mới, kiêu sa và lộng lẫy nhưng toàn là màu đen u tối. Bước từng bước chậm xuống nhà.
Kanto nhìn nó ngạc nhiên: “ Nó định đi học sao?” Sau đó nét mặt lại hạ xuống, âm thanh lạnh nhạt buông ra một câu hờ hững.
“Với một điều kiện”
“ đó là gì?”
Nó không giấu nổi sự ngạc nhiên, cậu vừa dứt lời nó đã tuông trào chặn họng.
“ Đính hôn với tôi. “
“what the...”-------“Yên tâm là kết hôn giả”
Nó trừng mắt nhìn anh, trong đầu vẫn rất khó hiểu. Đồng ý kết hôn để được đi học? Còn cái ngu nào bằng? chưa nói đấy lại là kết hôn giả.
“ Tại sao?”
“ Ba mẹ tôi không cho tôi chứa chấp cô bất hợp pháp thế được, trừ khi cô là vị hôn thê của tôi. Tôi không có hứng thú với cô đâu, chỉ là muốn giúp cô trả thù thôi.”
Nó nghĩ lời cậu cũng đúng, thế nên không ngần ngại mà chấp nhận. Về phần cậu, có chút chút gì đấy vui mừng, không giấu nổi niềm hạnh phúc, liền gắp thức ăn vào phần của nó. Kéo nó ngồi sát lại gần.
“ Cô nên tập đóng giả những cử chỉ thân mật đi, nhà có camera đấy, đã giả thì cũng nên đóng cho trót chứ.”
Nó trợn mắt ngạc nhiên, chưa kịp nói , cậu đã...áp sát người nó, thì thầm vào tai. “ Nếu cô không đóng được tôi cũng không ép, nhưng là không biết thế nào cho cô ở lại”
Nó biết không có gì là cho không cả, thế nên cùng cậu ta đóng những cảnh rất ư là thân mật. Nhưng có lẽ...nó không biết mình là giả hay thực sự quan tâm nữa. Nó có cảm giác như càng ngày bản thân càng bị dấn sâu vào cuộc tình này. Sợ đến lúc nào đó, ai đấy phát hiện là giả, sợ cái tình cảnh này sẽ chấm dứt, thế nó...phải tỉnh mộng sao? Nó muốn mơ cái cuộc sống ấm áp với một ai đó, đơn giản là những cử chỉ âu yếm....mà nó đã từng mơ...người đó là anh...
Cậu thì khỏi nói rồi, đang sống trong hạnh phúc dạt dào. Làm sao cậu không đủ bản lĩnh cho nó ở lại cơ chứ? Nhưng lúc ấy chỉ là buộc miệng nói vui thôi, tính chọc ghẹo nó một tý...nào ngờ đến giờ đã không dứt ra được.
[“ Quề, Kanto, anh không nhường em được hả?”
.....
Nó ôm trán la làng, quề, gì chứ? chơi đánh bài búng trán lần nào nó cũng thua cả, rõ bài nó tốt, mà sao cậu lại có thể lật ngược tình thế như vậy chứ? Rõ có mờ ám, nó không tin là nó chơi tệ.
“ Không có vụ đó đâu cô nương, lại đây anh thơm tẹo cho hết đau.”
Cậu kéo nó áp sát vào người, từ tốn thơm lên chỗ bị búng đến sưng tấy lên lúc nãy. Trái tim nó bồi hồi xao xuyến, cảm động đến ứa nước mắt.Nó đã từng mơ có người dịu dàng với nó như thế này. Khát khao rất nhiều lần. Thế mà bây giờ có được rồi, nó hối hận vô cùng. Bởi vì nó biết, dấn quá sâu buông quá lâu chỉ càng đau mà thôi. Nghĩ đến việc, cậu yêu nó, chăm sóc nó đều là giả tạo...thì lòng mơn trớn đau nhường nào. Ước gì là sự thật, ước gì đây không phải là một vở kịch mà nó phải đóng giả.
Bên cậu, nó tập dần với những việc của con nhà giàu. Lúc trước ba nó cũng có ý bắt nó đi học để cùng ông và mẹ đi dự tiệc ở công ty của ba. Nhưng mẹ can, con còn nhỏ, cứ để vui chơi, rồi sau này hãy công bố với đối tác làm ăn, se mối lương duyên. Nó nghe vậy thì tức lắm, nhưng nghĩ kéo dài được lâu thì càng tốt, khi nào chưa công bố, ắt hẳn nó chưa bị ràng buột. Bởi nó biết, họ không phải là ba mẹ ruột của nó. Thế nên có chút không cam.
Đầu tiên là học khiêu vũ, cũng không có gì khó ngoài những lúc nó quên bài và giẫm nát cái chân của cậu. Tối tối về lại mò mẫn sang phòng bôi thuốc cho, thấy thương vô cùng. Bị nó giẫm đến tím cả chân cũng chưa một câu quát mắng nó, nó thấy cảm kích lắm. Thế mà cái dáng ngủ của ai đó không biết điều, quơ tay quơ chân loạn xạ thế là nó bị tóm gọn trong vòng tay ấy, ôm chặt kín đến sáng. Ban đầu còn ngại, nhưng dần dà quen thói, nếu không có cậu lại không ngủ được. Kiểu như quen mùi rồi ý.
Nhưng sáng ra là nó bị chọc đến đen mặt, có người dám nói nó vì độ cuốn hút của cậu nên không thể thiếu cậu được. Tối tối là lúc con người ta sống thật với bản thân mình nhất, nên mới có việc nó mò sang ôm cậu ngủ cùng. Mà cậu ngây thơ quá, bị nó lợi dụng lấy mất đời t-rai. Chưa có gì nhưng dính scandal ngủ cùng gái thì còn con nào chịu cưới cơ chứ. Nó nào có biết cậu là cáo thành tinh đâu, nên lần nào cũng gông cổ lên cãi. Càng cãi càng thấy mình ngu, nhiêu tình cảm đem ra nói sạch nói nhẵn. Nhưng chỉ mong cậu xem đó là những lời đóng giả, chứ dũng cảm đối diện thì nó chưa dám.
Thế miết nào mà quen mùi, đêm nào không có thì không chịu được, cũng phải bò sang phòng ngồi cạnh giường ngủ gục. Tính chợp mắt tý, rồi sáng sớm chạy về phòng. Thế quái nào mở mắt ra lại là trong vòng tay ai đó, có khi mặt áp mặt rất gần. Tim nó như muốn nhảy ra ngoài. Thế rồi lại bị cậu nhá vào má một cái. Cái cắn hờ ấy không đau, nhưng khiến toàn thân nó rụng rời.
Rồi mỗi khi ăn sáng, như thói quen, nó ngồi gần cậu, hay tay đan chặt vào nhau. Có khi cậu lấy khăn nhẹ nhàng lau từng chút vệt thức ăn còn sót lại. Có khi tẩm bổ bắt nó ăn nhiều thứ này nhiều thứ kia. Đôi lúc bực mình thật ấy, nhưng mà nó ấm áp lắm khiên nó không cưỡng từ được. Cảm giác hạnh phúc biết dường nào.
Nó cũng còn phải học cách làm một tiểu thư chân chính. Dù không thích như nó vẫn phải học, học vì việc đóng giả, học vì việc không bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng nó nào có nhận ra..thật ra nó học là vì cậu...vì không nỡ xa cậu.
Chương trình cuối những năm lớp mười,nó tạm thời bỏ qua, được cậu thuê gia sự tận tình dạy dỗ, mỗi việc đôi lúc nó nghe không kịp, không rõ âm của thầy. Cũng khá khó khăn. Nhưng hơn hết là có được cậu tâm lý. Tối tối lại sang phòng nó giải lại bài, dần dà kiến thức được nâng cao mà trình độ anh văn cũng không phải hạnh thường.
Ngoại trừ những khi có việc bận phải ra ngoài hoặc lúc cậu đi học, thì hầu như thời gian nào cũng bên nó. Cậu nói, sang năm nhất định cho học chung lớp. Nó chỉ cười, yêu giả đóng giả cũng được, nó chỉ cần cậu bên cạnh. Tâm trí nó bẫng một phát.
Chỉ cần cậu bên cạnh?
Chỉ cần anh bên cạnh?
Nó nhớ về Dương Trí... tháng rồi....không biết anh ấy ra sao nữa? Rồi lại mông lung về tình cảm giữa mình và cậu...rốt cuộc đó là thứ cảm giác quái quỷ gì? Nó đau, nó rối bời không biết phải làm sao.
--------------------------------------------Tại Việt Nam-------------------------------
Tuần sau khi nó đi, Anh nhập viện vì bị sốc rượu. Tâm lý bị trầm cảm nặng. Cả ngày không nói không cười, chỉ biết nốc từng ngụm rượu, hết ngụm này đến ngụm khác. Đến lúc không ý thức được nữa thì thôi. Tỉnh dậy lại nốc tiếp. Ruột gan không có lấy một chút dinh dưỡng nào cả. Bác sĩ đã rất khó khăn để khuyên anh không được uống rượu nữa.
tháng sau khi bỏ rượu, anh được xuất viện nhưng từ đó máu lạnh ghê gớm. Chỉ cần sai một li cũng đủ để anh đuổi việc. Người giúp việc thay nhau đi, thay nhau đến, chỉ riêng quản gia Trần là còn trụ vững. Có đôi khi, anh không kìm lòng được, định lấy rượu uống, nhưng tất cả đã được bác Trần giấu đi. Anh quỳ xuống, van xin, không thể trụ được đã ngã khụy xuống, nằm lăn lóc dươi sàn nhà. Cạch mặt luôn cô ả, đuổi cô ta về nước. Đối với anh, thứ đàn bà nào cũng chết tiệc như nhau cả thôi. Loại rẻ rúng, yêu nhau thì vì tiền cả thôi. Anh cũng có tiền, tại sao nó không chọn anh cơ chứ.
tháng ngày sau, anh gầy rạc, xuống sắc kinh khủng, râu ria cũng không chịu cạo, quần áo xộc xệch không đoái hoài. Suốt ngày cứ trong phòng ôm lấy công việc, cũng chẳng màn đến trường.
Có lần bác Trần an ủi, nhưng anh không nghe, bác tức giận đã giáng vào má anh một cái. Bác Trần là người thân với anh nhất, chưa bao giờ đánh anh, hôm nay đánh chắc chắn anh tệ hại lắm rồi. Anh tự nhốt mình ngày trong phòng, nó có đáng để anh vứt bỏ tất cả hay không? Không hề. Hai ngày sau, anh nói đói, chủ ý muốn ăn. Bác đã vui vẻ biết nhường nào.
tháng sau, anh hoàn toàn bình thường dù đêm đêm vẫn mơ thấy nó, Nhưng anh chán ghét vô cùng. Có đôi khi định dùng thuốc ngủ, nhưng lại thôi không dùng. Vì ít nhất, Như thế này thì anh vẫn còn nhớ nó, hận nó đến tận xương tủy.
Sau đó, anh quyết đi du lịch.
·Về phần hắn.
Vẫn là không ngừng tìm kiếm, đôi khi muốn bỏ cuộc. Đôi khi muốn buông xuôi nhưng lại không thể. Vẫn là yêu nó rất nhiều. Từ khi gặp lại nó, hắn đã thay đổi nhiều vô cùng .
À, cũng trong lúc tìm nó, hắn có gặp lại với Thiên Kỳ. Kỳ sốc lắm, thế nên quyết định cùng hắn tìm nó. Thế nên cũng đỡ đi một phần. Nhưng tìm đã được ba tháng, tung tích của cậu và nó vẫn không có tý manh mối nào.
Lúc vừa qua Anh, Hắn và Kỳ trông thấy anh thì vô cùng ngạc nhiên. Kể ra mới biết, anh qua đây là để du lịch và đi tìm gái chơi đùa. Bắt đầu cuộc sống của một dân chơi như lúc trước. Ba anh về khách sạn gần đó và cuối cùng quyết định hôm nay phải đi Bar. Địa điểm chính là Netil House.