Lưu Nghiêu Vũ rất nhanh đã lái xe trở về nhà.
Vì không có thông báo trước nên cả quản gia đều không biết anh trở về, mọi người đều chưa có sự chuẩn bị trước.
Quản gia nhanh chóng cho người dọn dẹp lại phòng của Lưu Nghiêu Vũ rồi mang hành lí của anh lên trên phòng sắp xếp.
Tối nay ba cậu sẽ trở về từ quân khu, cả gia đình sẽ mở tiệc để chúc mừng tốt nghiệp cho Nam Cung Minh Dạ nên giúp việc trong nhà đều rất bận rộn.
Hôm nay Lưu Ly vẫn phải đến trường, buổi trưa cô bé sẽ ăn cơm tại trường mà không trở về nhà.
Để cho cô bé bất ngờ thì chiều nay Lưu Nghiêu Vũ sẽ là người tới trường đón cô bé tan trường.
Vì sáng nay Lưu Nghiêu Vũ lên máy bay khá sớm để trở về nên anh có chút thiếu ngủ.
Sau khi dùng bữa trưa xong anh trở về phòng để chợp mắt một chút.
Thời tiết hôm nay vô cùng dễ chịu, bên ngoài chỉ nắng nhẹ chứ không quá gay gắt.
Lưu Nghiêu Vũ chỉ ngủ một giấc mà khi thức dậy đã đến chiều.
Anh nhìn đồng hồ treo trên tường cũng sắp đến giờ tan trường của Lưu Ly nên nhanh chóng xuống giường vệ sinh thay quần áo để chuẩn bị đón em gái nhỏ.
Lưu Nghiêu Vũ xuống nhà chuẩn bị ra ngoài lấy xe thì gặp Nam Cung Minh Dạ ở dưới nhà.
Nam Cung Minh Dạ liếc nhìn đồng hồ rời hỏi anh “Giờ anh tới trường đón em gái luôn sao?”
“Ừm, anh đi nhé!”
“Khoan đã”.
Nam Cung Minh Dạ gọi anh lại.
Lưu Nghiêu Vũ nhìn em trai hỏi “Sao vậy?”
Nam Cung Minh Dạ lấy chìa khóa xe của mình đưa cho anh trai “Anh lấy xe của em đi, anh đi xe đó sẽ bị nhận ra sớm đó.”
Lưu Nghiêu Vũ nhận lấy chìa khóa xe từ em trai cười nhẹ.
Nam Cung Minh Dạ dặn thêm “Bình thường em đỗ xe ngay trước cổng bên kia đường, tan học cô bé sẽ tự tìm anh.”
Lưu Nghiêu Vũ nhếch lông mày rồi đi ra cửa, không biết con bé khi thấy anh đến đón sẽ có biểu hiện gì.
Rất nhanh Lưu Nghiêu Vũ đã có mặt trước cổng trường của Lưu Ly.
Anh không có bước xuống xe mà kéo kính lên chờ đợi.
Cô gái nhỏ mặc đồng phục trên trường nhỏ nhắn đang bước ra bên ngoài cổng.
Đúng giờ như mọi khi Lưu Ly được nghỉ thì xách cặp chạy ra cổng theo thói quen nơi anh trai thường xuyên đợi cô.
Chiếc xe quen thuộc mọi ngày vẫn đúng giờ khi cô tan học đã đợi sẵn ở đó.
Nhưng hôm nay Lưu Ly thấy có chút lạ, anh trai cô bình thường đều sẽ bước xuống xe đón cô, sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu nhỉ?
Lưu Ly đi ra cổng quan sát đường cẩn thận mới dám băng qua đường.
Cô bé tiến lại gần chiếc xe tới chỗ ghế lái định mở cửa xe nhưng cửa đã bị khóa.
Lưu Ly cảm thấy khó hiểu gõ gõ cửa lên tiêng gọi anh trai.
“Anh, anh mở cửa cho em.”
Qua mấy lần gõ Lưu Nghiêu Vũ vẫn đang đùa dai không mở cửa cho cô bé.
Lưu Ly thầm nghĩ “Không lẽ anh trai của cô khong có ở trong xe”.
Cô bé nhìn quanh một vòng, đi ra phía sau xe để tìm kiếm nhưng đều không thấy bóng dáng đâu.
Cô quay trở lại áp sát mặt mình vào cửa kính xe hi vọng có thể nhìn vào bên trong xe nhưng kết quả là chẳng có kết quả.
Lưu Nghiêu Vũ ở bên trong xe nhìn biểu cảm hoang mang ngơ ngác của em gái vô cùng buồn cười, anh bèn ấn nút mở cửa xe.
Lưu Nghiêu Vũ bị tiếng mở cửa khiến cô có chút giật mình lùi ra sau nửa bước.
Lúc này cô mới biết rõ ràng là anh trai cô ngồi trong xe trêu cô.
“Thì ra anh ngồi trong này sao? Sao lại trêu em chứ!” Lưu Ly kéo mở cửa xe ghế lái muốn trách móc anh đùa cô.
Cửa xe mở ra khiến cô sững sờ mà hét lên mà lao vào lòng Lưu Nghiêu Vũ
“Anh, là anh sao?”
Lưu Nghiêu Vũ cười đầy thỏa mãn xoa đầu em gái nhỏ đang ôm chặt lấy cổ mình.
“Sao vậy, không phải em còn đang định trách anh không mở cửa cho em sao?”
“Em đâu có chứ! Em nhớ anh quá!” Lưu Ly rúc sâu vào ngực anh mình làm nũng.
Lưu Nghiêu Vũ chợt thấy có gì đó sai sai nên kéo em gái mình ra xem.
Cô bé vậy mà lại đang khóc trong lòng anh.
“Được rồi anh xin lỗi nhé, công chúa nhở đừng khóc được không? Em xem em còn chưa bỏ cặp nữa!”
Lưu Nghiêu Vũ ôm cả Lưu Ly còn đang dính lấy trên người mình bước xuống xe, anh nhẹ nhàng gỡ cặp trên lưng cô xuống để vào ghế ngồi phía sau rời bế qua chỗ ghế lái bên cạnh đặt cô xuống ghế ngồi.
Nhìn đôi mắt em gái vẫn còn ngấn lệ Lưu Nghiêu Vũ muốn cười cũng không dám.
Không ngờ em gái lại là một mít ướt chính hiệu.
Lưu Ly nhìn anh trai lâu ngày chưa gặp bình thường cũng chỉ thấy nhau qua việc call video, nhưng hôm nay lại không nói trước với cô trở về đón cô tan học nên cô rất vui.
“Anh, em nhớ anh lắm đấy!”
Lưu Nghiêu Vũ khẽ vuốt tóc, vén lại tóc mai cho cô rồi an ủi: “Ah xin lỗi em gái nha ngày mai anh sẽ đưa em đi chơi để bù đắp có được không?”
“Có anh đi cùng là được”.
Lưu Ly cuối cùng cũng vui vẻ hơn trở lại.
Lưu Nghiêu Vũ thấy vậy cúi người thắt dây an toàn cho cô bé nói “Vậy giờ chúng ta về nhà nhé! Tối nay chúng ta còn phải chúc mừng cho anh hai của em tốt nghiệp nữa nhé.
Tối nay ba cũng sẽ về nữa đấy!”
“Thật sao?” Lưu Ly càng vui vẻ hơn ngoan ngoãn ngồi gọn gàng lại đợi Lưu Nghiêu vũ lên xe đi về nhà.
Trở về nhà Nam Cung Minh Dạ tới coi em gái, cậu mở cửa xe để em gái bước xuống “Em gái yêu đi học về rồi sao?”
“Chào anh hai em mới về!” Lưu Ly chỉ chào Nam Cung Minh Dạ rồi chạy vào nhà.
Nam Cung Minh Dạ vẫn đang chống tay trên cửa xe nhìn sang Lưu Nghiêu Vũ “Anh làm gì con bé thế! Hình như mắt con bé đỏ”.
Lưu Nghiêu Vũ mở cửa sau lấy cặp Lưu Ly ra nhìn em trai khó hiểu ở bên canh nhún vai một cái nói “Anh chỉ đùa chút thôi!”
Nam Cung Minh Dạ tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng bước theo sau vào nhà..