Nam Cung Minh Dạ bị anh trai mình kéo ra ngoài mà lòng đầy hoang mang, anh cậu thấy gì mà hoảng hốt vậy chứ.
“Anh, có chuyện gì vậy!”
“Chú đừng quan tâm, lấy chìa khóa xe anh đưa chú ra ngoài để biết thế nào là cuộc sống của người đủ tuổi trưởng thành”.
Lưu Nghiêu Vũ đút tay vào túi quần thong thả đi xuống dưới nhà trước.
Thật ra ban nãy Lưu Ly không cho hai người ra ngoài.
Hai anh em phải âm mưu dụ dỗ kể chuyện để Lưu Ly để cô bé đi ngủ mới dám chuồn đi.
Lưu Nghiêu Vũ thần bí lái xe, anh chưa nói trước cho Nam Cung Minh Dạ mình sẽ đưa cậu đi đâu.
Mỗi lần cậu gặng hỏi anh chỉ cười một cách bí hiểm.
Đúng mười phút sau Lưu Nghiêu Vũ đưa Nam Cung Minh Dạ có mặt ở nơi thần bí mà anh nói.
Nam Cung Minh Dạ đứng giữa nhiều người mà hang mang tọt độ, cậu chôn chân tại chỗ như không thể nhúc nhích.
Bản thân cậu chưa từng nghĩ tới anh trai mình sẽ đưa mình tới quán bar cho dù là chỉ có một chút.
Nam Cung Minh dạ quay người ra cửa định nhân lúc Lưu Nghiêu Vũ vẫn chưa phòng bị mà chuồn khỏi nhưng chân chưa kịp bước bước thứ hai đã bị Lưu Nghiêu Vũ túm lại.
“Chú đừng hòng có ý định chạy nhé!” Lưu Nghiêu Vũ không để em trai mình có cơ hội mà khoác lên vai cậu ghìm chặt lấy, tránh việc anh lơ là cậu lại chạy mất.
Nam Cung Minh Dạ rụt cổ mình lại nói với Lưu Nghiêu Vũ “Anh, mình tới chỗ nào khác được không, sao anh lại chọn chỗ này chứ!”
“Anh nói rồi, anh sẽ cho chú biết cảm giác sau khi tốt nghiệp là như thế nào mà.
Chú sợ gì chứ! Anh đây hôm nay sẽ lo cho chú hết!”
Trong lúc Nam Cung Minh Dạ còn đang úng túng không biết nên làm gì thì nhạc trong quán bar đã bắt đầu nổi lên, ánh đèn chỗ DJ vụt sáng, ánh đèn dưới sàn nhảy trở nên mờ ảo.
Tất cả mọi người có mặt trong đây có vẻ rất hồ hởi và hứng thú, ai nấy đều trực chờ nhạc lên sôi động sẽ cháy hết mình.
Không khí trong phòng bar trở nên nóng lên bất thường, với Nam Cung Minh Dạ thì trở nên ngột ngạt.
Mọi người bắt đầu nhún nhảy theo tiếng nhảy nhanh dần.
Lưu Nghiêu Vũ ở bên này rất nhiệt tình, trái với biểu hiện ngây ngô của Nam Cung Minh Dạ.
Trong quán bar có rất nhiều các cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, thân hình bốc lửa luôn rất nhiệt tình, ánh mắt không ngừng liếc mắt đưa tình với các đối tượng.
Thấy sự rụt rè của Nam Cung Minh Dạ các cô gái càng muốn trêu trọc và khiếu khích.
Các cô gái dần nhảy áp sát về phía Nam Cung Minh Dạ khiến cậu trở nên vô cùng căng thẳng, hơi thở dần trở nên gấp gáp, trên trán cậu có thể thấy rõ đã đổ mồ hôi hột.
Lưu Nghiêu Vũ ở bên cạnh nhìn thấy đầy khoái chí, đúng ý của anh.
Một chị gái thân hình đầy quyến rũ với bộ váy ôm body thấy hết được toàn bộ đường cong trên cơ thể tiến lại gần m ơn trớn cổ áo của Nam Cung Minh Dạ.
Cậu nhanh chóng lùi lại đằng sau.
Chị gái đó vẫn ấp sát cậu kéo cậu lại gần nói
“Em trai à, lần đầu tới bả sao? Có cần chị dạy cậu nhảy không?”
Nam Cung Minh Dạ tay chân luống cuống muốn chạy trốn nhưng nơi này đông cứng người cậu không thể lùi.
Sau một khoảng thời gian các cô gái dần trở nên táo bạo hơn, tình hình có vẻ ngày càng sai.
Ngay cả Lưu Nghiêu Vũ cũng thấy bắt đầu sợ hãi sự nhiệt tình quá mức này.
Ban đầu anh còn cười em trai Nam Cung Minh Dạ của mình nhưng không ngờ bây giờ anh cũng là một trong những con mồi bị các cô gái nhắm tới.
Càng quá đáng hơn là các cô gái còn lợi dụng để chiếm tiện nghi của anh.
Lưu Nghiêu Vũ thấy sự việc quá sức chịu đựng của anh nên lớn tiếng kéo Nam Cung Minh Dạ đang bị đám các cô gái xoay như chong chóng bên cạnh muốn chạy thoát ra ngoài.
Các co gái bao vây lấy hai người không có ý định buông tha cho hai người một cách dề dàng mà cản bước chân lại.
Không biết hai người đã cố gắng như thế nào mới có thể thoát ra được khỏi đám người chật cứng ở phía trong.
Vẫn chưa dừng lại, cho tới khi ra ngoài còn có một số cô gái liều mạng đuổi theo tới tận ra bên ngoài.
Hai anh em chạy thẳng một mạch ra bên ngoài mà không dám dừng lại, cho tới khi không còn sức mà chạy tiếp mới dựa lưng vào tường trong con đường nhỏ mà mệt nhoài trượt người xuống.
Hai anh em gấp gáp thở vội rồi nhìn nhau bất ngờ bật cười đầy ngốc nghếch.
Tuy là rất mệt nhưng cả hai rất sảng khoái.
Nam Cung Minh Dạ hít một hơi khí lớn rồi nói “Ban nãy em đã kêu anh chúng ta đổi chỗ mà anh không chịu?”
“Anh đâu biết chuyện sẽ xảy ra như vậy! Anh nghĩ mọi người chị nhảy với nhau vui thôi!”
Nam Cung Minh Dạ nghe xong mà phát hoảng “Anh không biết sao? Không phải anh từng đi rồi à!”
“Không có, anh cũng là lần đầu tiên”.
Nam Cung Minh Dạ nghe xong dở khóc dở cười.
Cậu còn tin tưởng anh trai của mình nữa ai dè.
Có lẽ sau lần này cậu sẽ phải cẩn thận hơn trước những gì mà anh trai cậu nói, không thể hoàn toàn mà tin tưởng được..