Đúng như dự đoán trước đó của Nam Cung Minh Dạ đã đoán, khoảng cuối mùa thu thì thủ tục du học của cậu đã hoàn toàn hoàn tất.
Giờ cậu chỉ chờ lịch nhập học cụ thể nữa là sẽ phải bay.
Châu Khinh Vân dạo này để tâm tới cuộc sống của con gái nhiều hơn.
Việc các anh trai đều cùng lúc đi ra ngoài không còn ở nhà có thể sẽ khiến Lưu Ly buồn.
Ngay cả Châu Khinh Vân cũng thấy sẽ có sự trống vắng.
Nên việc đó rất cần người làm mẹ như cô lưu tâm hơn một chút.
Ngày mà Nam Cung Minh Dạ phải bay, Lưu Ly khi tiễn anh đã khóc rất nhiêu.
Cô bé ôm chạt lấy anh trai mình không buông.
Nam Cung Minh Dạ rất đau lòng, anh không dám nói nhiều chỉ vỗ vỗ nhẹ vai em gái cho cô bình tĩnh trở lại.
Cho tới khi Nam Cung Minh Dạ thật sự sắp muộn Lưu Ly mới luyến tiếc mà bỏ tay ra khỏi cổ anh rồi trượt xuống.
Anh trai con chỉ là đi học thôi, anh ấy sẽ về thăm con mà.
Với lại nếu con nhớ anh trai quá thì khi mẹ rảnh mẹ sẽ đưa con sang đó thăm anh trai có được không.
Lưu Ly gật gật đầu nới lỏng cánh tay của Nam Cung Minh Dạ.
Cậu ngồi thấp xuống đặt tay lên vai em gái trấn an và dặn dò cô bé.
“Em ở lại ngoan nhé, nhớ nghe lời mẹ đó.
Anh sẽ trở về thăm em sớm nhất.
Anh hứa đấy!”
Lưu Ly ôm lấy cổ Nam Cung Minh Dạ một lần nữa thủ thỉ vào tai anh: “Anh thường xuyên gọi về nếu anh rảnh nhé!”
“Được rồi! Anh nhớ rồi!”
Lưu Ly buông tay ra, cô bé hôn nhẹ lên má anh một cái rồi trở về bên cạnh mẹ mình ôm lấy chân của mẹ rồi mới vẫy tay chào Nam Cung Minh Dạ.
Châu Khinh Vân vội nói với con trai “Con mau đi chuẩn bị đi, sắp trễ giờ bay rồi.
Mẹ sẽ chăm sóc em gái nên con yên tâm”.
Nam Cung Minh Dạ gật đầu chào lại mẹ và vẫy tay chào em gái rồi đi vào trong.
Anh lúc đi còn ngoảnh nhìn em gái mấy lần, thấy cô bé vẫy chào anh lần nữa trong lòng Nam Cung Minh Dạ mới có chút an tâm mà rời đi.
Buổi tối, lúc đó đã là đêm muộn, Châu Khinh Vân lúc đó cô mới giải quyết xong việc ở công ty xong đang định trở về phòng để nghỉ ngơi thì nhớ tới con gái nên cô muốn sang phòng của Lưu Ly xem cô bé có ngủ ngon không.
Lúc Châu Khinh Vân mở của vào trong phòng thấy đèn trong phòng vẫn sáng nhưng cô bé lại không có ở trên giường.
Châu Khinh Vân nghi ngờ gọi một tiếng nhưng không được con gái đáp lại.
Cô vào trong phòng nhìn qua một lượt trong phòng học và nhà tắm của cô bé nhưng đều không có.
“Xem ra con gái không có ở trong phòng, nhưng giờ này con gái còn đi đâu chứ!” Châu Khinh Vân suy nghĩ trong lòng.
Cô đi xuống dưới nhà, người làm giờ này đã nghỉ hết và trở về phòng nghỉ ngơi nên sẽ không còn ai ở lại cả.
Điện trong nhà đều đã được tắt hết, chỉ để lại điện cầu thang và hành lang.
Dưới nhà tuy điện đã tắt nhưng điện bên ngoài khuôn viên nhà hắt vào nên Châu Khinh Vân cũng không cần phải bật điện lên.
Châu Khinh Vân đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng cô cũng phát hiện điện trong bếp vẫn còn sáng.
Cô bé đang cắm cúi làm gì đó.
Châu Khinh Vân bước vào hỏi cô bé:
“Con gái! Con đói sao?”
Lưu Ly ngẩng mặt lên thấy mẹ mình đang ở đây, ban nãy cô còn nghĩ là mẹ đã đi ngủ rồi!
“Mẹ sao mẹ còn chưa đi ngủ nữa”.
“Mẹ vừa giải quyết công việc xong định sang xem con ngủ chưa nhưng không thấy con ở phòng nên mẹ mới xuống đây tìm.
Nếu con đói mẹ nấu cho con nhé!”
“Con đã hâm nóng lại đồ ăn trong tủ lạnh rồi!”
“Con hâm thức ăn sao? Con tự làm à!” Châu Khinh Vân ngạc nhiên nhìn cô bé một cái.
Thấy mẹ mình nghi ngờ nhìn mình như vậy Lưu Ly tiếp lời.
“Đầu tiên đưa thức ăn vào khay sau đó đưa vào lò để hâm nóng, đóng của lại.
Bật nút này sau đó điều chỉnh nhiệt độ và thời gian cho vừa rồi chờ đợi.
Tới khi xong thì bắt buộc phải nhớ đeo găng tay vào vì sẽ nóng.
Rồi như vậy mang ra ngoài là được rồi!” Lưu Ly như thuộc lòng nhắc lại.
“Nếu mẹ muốn hỏi sao con biết thì anh hai dạy con đó!” Nói xong Lưu Ly thuần thục lấy khay đồ ăn cô bé tự hâm nóng ra ngoài.
Nhìn khay đồ ăn trong tay con gái châu Khinh Vân mới biết một điều là cô bé không hề đói mà là đang nhớ anh trai nên mới không thể ngủ được.
Đó là món mà Nam Cung Minh Dạ nấu trước khi đi.
Sau khi trở về phòng Châu Khinh Vân phải chuyển sang phòng con gái để ngủ.
Cô biết rõ thói quen của con gái cần có anh trai mỗi khi đi ngủ thì mới có thể dễ dàng đi ngủ hơn một chút.
Châu Khinh Vân đành trò chuyện với con gái để cô quên đi mà có thể ngủ được.
Nhưng cô nói nhiều tới mức cô sợ lát nữa chính bản thân mình sẽ ngủ quên trước khi con gái có thể đi vào giác ngủ..