Trong căn phòng rộng có chút tối tăm u ám được soi một chút ánh sáng màu đỏ lờ mờ đủ để thấy đường.
Ánh sáng đỏ chiếu hết khắp căn phòng tựa như màu của máu.
Khắp các nơi của căn phòng đầy những mô hình người nhìn y như thật, có những mô hình hỏng bị đập vỡ không thương tiếc chất đầy trong góc phòng.
Các mô hình còn lại được xếp thành hàng dài đầy hết căn phòng, có vẻ như các mô hình này được xếp theo mức độ hoàn thiện của nó.
Các mô hình càng về sau chi tiết càng cụ thể và sinh động, có thể thấy được tới mô hình cuối cùng hiện tại có thể nhìn ra một cách chính xác mô hình này là ai.
Trong căn phòng được ngăn bằng các tấm kính dán kín những bức ảnh chụp được, cũng có những tấm là chụp lén.
Toàn bộ đều là ảnh của Nam Chung Minh Dạ.
Nhìn số lượng ảnh được dán ở đây có thể thấy người này đã theo dõi Nam Cung Minh Dạ từ rất lâu rồi.
Hầu hết cứ cách một khoảng thời gian nhất định bộ những bức ảnh này sẽ được bổ sung và dán lên, dưới mỗi tấm ảnh đều ghi ngày tháng địa điểm rõ ràng.
Ngày hôm nay có thêm hai tấm ảnh nữa được dán lên.
Người đứng trong căn phòng nhìn các tác phẩm của mình vô cùng mãn nguyện, bàn tay vân vê lên khuôn mặt của mô hình chân thực trước mặt chìm đắm trong khái cảm của bản thân.
Nhưng bất ngờ mô hình bị đẩy đổ ra mặt đất, các bộ phận trên cơ thể bị hỏng.
Người này đột nhiên như bị phát điên hét lên như tức giận với chính bản thân khi nhìn mô hình đổ vỡ dưới mặt đất.
Có vẻ như khái cảm mà mô hình mang lại không chân thực khiến cô ta tức giận.
Người này đột nhiên bật cười, nhưng nay lập tức mà khóc lóc đau đớn nói xin lỗi.
Vừa nói còn âu yếm nằm xuống ôm lấy mô hình như đang nói chuyện với người thật.
[…]
Trên đường lớn Nam Cung Minh dạ tay nắm chặt vô lăng tới mức lộ rõ những mạch máy trên cánh tay kiện tráng của anh lao đi rất nhanh.
Chiếc xe lao đi xuyên qua các dòng xe cộ đông đúc nhưng không hề có dấu hiệu giảm tốc độ một chút nào.
Nam Cung Minh Dạ không để tâm tới bên ngoài có bao nhiêu tiếng còi xe vì anh mà vang lên inh ỏi, anh tiếp tục đạp chân ga.
Điện thoại bên cạnh anh không ngừng rung nhưng anh đều mặc kệ không để tâm tới.
Giờ anh không muốn quan tâm tới ai đang gọi anh nữa.
Anh đang trút tất cả sự tức giận và khó chịu trong lòng ra ngoài hi vọng sẽ dễ giải tỏa được sự bí bách trong lòng anh.
Nhưng tiếng điện thoại ở bên cạnh anh không ngừng làm phiền khiến tâm trạng anh mới bình ổn được một chút lại nóng trở lại.
Anh cầm lấy điện thoại tiện tay ném qua đầu để nó bay tự do ra phía sau xe.
[…]
Lưu Ly ở bữa tiệc sau khi đã tìm hết các nơi vẫn không gặp được Nam Cung Minh Dạ thì có chút khó hiểu: Hay là anh đã đi về rồi!
Bước chân của Lưu Ly trở nên vội vã, cô lướt đi qua Lưu Nghiêu Vũ.
Anh thấy sự vội vàng của cô vội giữ cô lại hỏi:
“Em đi đâu mà vội vậy, có chuyện gì sao?”
“Em đang định tìm anh Minh Dạ, nhưng có vẻ anh ấy không còn ở bữa tiệc nữa”.
“Minh Dạ về từ ban nãy rồi! Em ấy nhắn anh nói có việc xin phép mẹ rời đi trước”.
“Vậy sao?” Lưu Ly hụt hẫng trong lòng.
Cô biết anh sẽ không trở về nhà.
Lưu Ly ra bên ngoài tìm một nơi an tĩnh lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của anh.
Cô do dự hai giây nhưng vẫn lấy hết dũng khí ấn nút gọi.
Trong lúc đợi điện thoại kết nối Lưu Ly thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.
Nhưng đáp lại cô lại là sự im lặng không có ai bắt máy.
Nam Cung Minh Dạ sau một quá trình bị tra tấn bởi tiếng chuông điện thoại ầm ĩ ghế sau đã không chịu được nữa mà tấp xe vào lề đường.
Anh tháo dây an toàn nhoài người ra phía sau lấy điện thoại.
Trong suy nghĩ của anh mặc định chắc chắn là tên bạn thân Phương Duệ Minh đang cố ý làm phiền anh.
Quả thật trên mà hình là tên của Phương Duệ Minh, Nam Cung Minh Dạ bực dọc chuẩn bị nhấc máy thì cuộc gọi lại bị ngắt đột ngột.
Mà hình lại sáng lên một lần nữa, anh chưa xem đã nhấc máy, giọng anh mang theo sự tức giận “Cậu lại ngứa đòn à! Đã nói đừng làm phiền tôi”.
Đầu dây bên này Lưu Ly im lặng khó khăn một hồi cô mở lời “Anh Minh Dạ… là em, Lưu Ly đây”.
Nam Cung Minh Dạ nghe giọng nói nhẹ nhàng ấy đích thị là cô rồi, anh xem lại mà hình điện thoại xác định lại lần nữa là cô mới dám tin.
Đã lâu rồ anh cũng chưa nói chuyện với cô, anh chầm chậm đáp.
“Gọi anh có chuyện gì sao?”
“Em… em muốn hỏi anh giờ anh đang ở đâu, em có thể gặp anh nói chuyện một lát không?” Lưu Ly nói chuyện với anh theo kiểu như một người xa lạ như vậy, cô vô cùng khách sáo.
“Anh đã rời khỏi bữa tiệc rồi! Nếu em có chuyện gì để hôm khác rồi nói đi.
Hôm nay anh không có âm trạng”.