Lưu Ly cuối cùng cũng phải trở về trường để hoàn tất công việc học tập.
Trở lại Anh Quốc, nơi lưu giữ rất nhiều kỉ niệm khiến Lưu Ly cảm thấy có chút trống vắng.
Mọi đồ vật, con đường từng đi, những nơi từng đến, đâu đâu cũng là nơi hai người từng vui vẻ cùng nhau.
Tuy nhiên cảm giác mất mát không tồn tại lâu ở Lưu Ly.
Dũng cảm bước tiếp trên chính những điều ấy mới là tốt nhất.
Cô vứt bỏ hết tất cả những đồ đạc mà anh tặng cô lúc trước còn xót lại, tuy rất đẹp nhưng không cần nữa thì giữ lại chỉ thêm phiền phức.
[...]
Hôm nay Nam Cung Minh Dạ nhận được một một bưu kiện do ba của mình gửi tới.
Lưu Quân đã dặn dò con trai tự mình nhận bưu kiện.
Anh xuống tận dưới công ty nhận bưu kiện, người giao hàng cũng phải là người chuyển phát như bình thường mà có vẻ là người của ba anh.
Nhìn bưu kiện trong tay anh chưa kịp hỏi gì thì người chuyển phát đã nhanh chóng rời đi.
Anh cẩn thận quan sát xung quanh cẩn thận xác nhận không có gì đáng nghi mới bước vào trong công ty.
Anh đi vào phòng làm việc của mình dặn dò trợ lí bên ngoài: "Lát nữa nếu có ai tìm tôi thì nói tôi không tiện gặp mặt, đừng để ai đi vào văn phòng của tôi".
Anh khoá trái của lại, anh chuyển các cửa kính sang chế độ kính mờ, cẩn thận kéo kín rèm lại một lần nữa mới an tâm xem bưu kiện được gửi tới.
Ba anh sẽ không vô cớ gửi tài liệu cho anh mà không có mục đích gì.
Nhưng có tài liệu gì liên quan tới anh mà ba anh lại không nói trực tiếp chứ!
Anh cẩn thận mở bưu kiện, bên trong là tài liệu được đựng trong túi hồ sơ màu đen.
Xem ra tài liệu rất quan trọng.
Anh rút tất cả các giấy tờ bên trong ra, đổ tất cả những gì có trong đó lên mặt bàn.
Những tấm ảnh bên trong liền rơi ra ngoài, nội dung những bức ảnh khiến anh cảm thấy não mình tê rần, đầu đau như bị búa bổ.
Đây...! Đây là hồ sơ vụ án của ba mẹ anh năm đó.
Tất cả những tài liệu về vụ án đều được ba anh nắm giữ.
Trong đó còn có báo cáo khám nghiệm tử thi của ba mẹ cậu.
Nam Cung Minh Dạ run run cầm bản báo cáo trên tay mà siết chặt khiến bản báo cáo dường như sắp bị ánh siết tới rách.
Trên bản báo cáo về nguyên nhân tử vong cũng như thời gian tử vong.
Trên người ba cậu lúc đó trúng đến tận viên đạn.
Từng chữ từng chữ gợi lại trong đầu anh về kí ức kinh hoàng ngày hôm đó.
Hình ảnh ba mẹ cậu trúng đạn ngã xuống trên màn hình theo dõi câu nhìn thấy khi ấy cậu chưa một lần quên.
Chỉ là cậu chưa tìm ra được kẻ thật sự đứng đằng sau.
Nam Cung Minh Dạ cẩn thận xem xét tất cả các tài liệu một cách cẩn thận, bên trong còn có các thông tin mà ba cậu đã điều tra được những người có liên quan tới cái chết của ba mẹ cậu.
Bọn chúng tìm đến truy sát gia đình cậu là bởi vì ba cậu đã triệt phá đường dây buôn bán [email protected] túy của chúng, tên em trai của trùm [email protected] túy bị bắt.
Nên bọn chúng quy lại trả thù.
Bọn chúng nợ máu chắc chắn sẽ trả bằng máu, có lẽ chúng cũng đã phát hiện ra rằng anh còn sống từ rất lâu nhưng chưa tìm đến.
Nam Cung Minh Dạ chợt nhớ ra chiếc xe bám theo anh lúc trước, có thể đó cũng là người của bọn chúng phái đến để theo dõi anh.
Nếu chúng đã xuất hiện thì xem ra đã có sự chuẩn bị.
Ba anh chắc chắn cũng nhận ra được điều gì đó nên mới đưa những thứ này cho anh.
Nam Cung Minh Dạ cẩn thận xếp lại tài liệu rồi cất vào trong két bảo mật.
Ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén, anh kéo lại rèm ra.
Từ tầng cao của công ty nhìn xuống dưới, trong ánh mắt lộ ra sự suy tính gì đó.
Sự chú ý của anh bỗng nhiên bị điều gì đó thu hút, mi tâm bất chợt nhíu chặt lại.
Dưới công ty có một chiếc xe màu đen đang đậu ở dưới đó, trông rất giống chiếc xe đã theo dõi anh lần trước.
Anh có thể chắc chắn không có một nhân viên công ty hay một ai khác được đỗ xe ở ngoài.
Công ty có quy định toàn bộ xe của người trong công ty đều quy định phải để xe dưới hầm để xe.
Huống chi chiếc xe này đang đỗ ở dưới khu vực công ty anh.
Anh rút điện thoại gọi bảo an công ty muốn kiểm tra một chút, anh cẩn thận quan sát.
Bảo an đã tiếp cận chiếc xe nhưng khi anh ta đến gần chiếc xe liền nổ máy rời đi.
Điều này quá rõ ràng một điều: Hắn ta không thể lộ diện.
Nam Cung Minh Dạ chuyển đổi thần sắc, mặt anh rất lạnh.
Anh nới lỏng cà vạt bước đến bên bàn làm việc, đổi sang một chiếc điện thoại mới ấn nút gọi theo số điện thoại đã lưu.
Anh không vòng vo mà trực tiếp nói với người ở đầu dây bên kia.
“Tôi cần tất cả những thông tin liên quan đến những người này, càng chi tiết càng tốt”.
Không biết bên kia đã nói gì nhưng anh không hề do dự “ Ba triệu tệ…”
“Gấp đôi…”
Xem ra người ở đầu giây bên kia rất lợi hại, Nam Cung Minh Dạ vì để lấy được những thông tin mà mình muốn mà không ngại ra giá cao.