Phương Duệ Minh nhanh chóng bị Nam Cung Minh Dạ túm lấy cổ áo xách lên, vẻ mặt Phương Duệ Minh vẫn không lấy làm lạ vì anh biết trước sau gì ngày này cũng đến.
Trái ngược với suy nghĩ của Nam Cung Minh Dạ rằng cậu bạn sẽ gấp gáp phản kháng nhưng Phương Duệ minh lại cười như đúng ý mình vậy.
Nắm đám của Nam Cung Minh Dạ nhanh chóng vung tới mặt của Phương Duệ Minh, cậu không hề né tránh.
Anh tức giận mà nói với Phương Duệ Minh
“Tại sao cậu dám nói chuyện này mà không thương lượng với tôi chứ!”
Phương Duệ Minh cũng không chịu yếu thế, chuyện này cậu cũng không có ý định sẽ nhún nhường với tên bạn hèn nhát trong chuyện tình cảm này.
Anh túm lại cổ áo của Nam Cung Minh Dạ đẩy anh ép vào tường đầy mạnh mẽ mà phản kháng.
“Sao, muốn tôi cùng cậu giữ bí mật cho tới lúc chết à.
Tôi không như cậu, hèn nhát”
Nam Cung Minh Dạ mất bình tĩnh đẩy Phương Duệ Minh ra.
“Chuyện của tôi tôi tự khắc có cách giải quyết của riêng mình”
“Cách giải quyết của cậu là hèn nhát không dám thừa nhận.
Đó cũng được gọi là cách giải quyết của cậu sao?” Lần này tới lượt Phương Duệ Minh tung đòn đánh trả.
Cú đánh vừa rồi của Phương Duệ Minh khá mạnh khiến Nam Cung Minh Dạ đứng không vững mà lùi lại phía sau vài bước.
Anh đưa tay mình lau vết máu bật ra ở khóe miệng, hai người lúc này như con mãnh thú lao vào nhau, không a chịu nhường ai.
Hai người đánh qua đánh lại rất kịch liệt, không phân thắng bại.
Đúng lúc Nam Cung Minh Dạ muốn giáng thêm một cú đấm nữa cho Phương Duệ Minh bị mình đè dưới sàn phòng làm việc thì cánh cửa phòng làm việc bị mở ra.
Hai người bốn mắt đồng loạt nhìn ra cửa, tay của Nam Cung Minh Dạ vẫn đang nắm chặt cổ áo của Phương Duệ Minh.
Lưu Ly đứng ở cửa không khỏi hoảng hốt, cô nhanh chóng chạy tới ngăn cản.
Cánh tay chắc khỏe như gọng kìm của Nam Cung Minh Dạ nhanh chóng được kéo ra.
Phương Duệ Minh thấy Lưu Ly tới như thấy được cứu tinh của mình cũng nhanh chóng đẩy Nam Cung Minh Dạ ra khỏi người mình rồi đứng lên.
Lưu Ly lo lắng, giọng cô có chút cao hỏi “Hai người dang làm cái gì vậy”
Nam Cung Minh Dạ nãy gờ không dám nhìn thẳng vào Lưu Ly, ánh né tránh ánh mắt tra hỏi của cô mà sửa lại áo của mình.
Nếu như cô không đến không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lưu Ly quay sang hỏi Phương Duệ Minh
“Anh không sao chứ!”
Phương Duệ Minh đang chỉnh lại tóc của mình được Lưu Ly hỏi, cậu hơi ngại ngùng liếc nhìn Nam Cung Minh Dạ đang mặt sa sầm ở bên cạnh ngập ngừng trả lời
“Anh không sao”
“Xin lỗi anh nhiều nhé! Anh về trước đi, chuyện em với anh ấy em sẽ tự giải quyết!” Lưu Ly quan tâm tới Phương Duệ Minh như vậy khiến Nam Cung Minh Dạ không thể chịu nổi.
Cô còn đang chạm lên người của cậu ta một cách thân thiết.
“Được, vậy anh đi trước nhé!” Phương Duệ Minh với nụ cười đắc thắng chỉnh lại áo nhìn Nam Cung Minh Dạ rồi nhanh chóng đi ra ngoài, anh còn tốt bụng cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng còn lại hai người là Lưu Ly và Nam Cung Minh Dạ, bầu không khí trở nên im lặng lạ thường.
Nam Cung Minh Dạ lần đầu tiên không biết nên mở lời như thế nào trước đối với Lưu Ly.
Khí thế hừng hực lửa giận của anh ban nãy khi đánh nhau với Phương Duệ Minh đã mất.
Anh cúi mặt nhỏ giọng nói với Lưu Ly “Anh xin lỗi!”
Lưu Ly lạnh lùng nói một câu rồi bỏ đi “Đi ra ngoài nói chuyện”
Nam Cung Minh Dạ không dám nói thêm một lời nào nữa, chỉ lặng lẽ đi theo sau đi sát phía sau của Lưu Ly.
Trên sân thượng tầng cao nhất, gió thổ rất lớn, Nam Cung Minh Dạ có chút lo lắng cho Lưu Ly.
Anh kéo tay Lưu Ly lại nói lớn với cô, anh sợ cô sẽ không nghe thấy lời của mình nói:
“Lưu Ly, chúng ta trở lại văn phòng đi, hay chỗ nào khác cũng được.
Trên này gió rất lớn, không an toàn”
Lưu Ly hất tay anh ra nói “Không cần”
Lưu Ly nhìn anh đứng trước mặt mình, ban nãy anh với Phương Duệ Minh đánh nhau qua lại, vết đỏ trên gò má anh vẫn còn, khóe miệng còn vương lại một chút máu đã khô.
Lưu Ly nén sự quan tâm trong lòng xuống trực tiếp hỏi anh.
“Anh có gì để nói với em không?”
Cô ngừng một lúc nhìn thẳng vào đôi mắt của anh mà không hề kiêng dè
“Tốt nhất lời em nghe được không phải là lời xin lỗi!”
Nam Cung Minh Dạ lấy một hơi dài, nếu cô biết rồi cũng tốt.
Nhưng giờ cô biết rồi thì làm sao anh vốn dĩ chưa nghĩ tới.
Anh đã tính sẽ dấu cô mãi mãi, vậy mà.
“Nếu em đã biết rồi anh cũng không thể chối điều gì! Chuyện như em đã nghe… anh biết mình là người có lỗi, không liên quan tới em.
Vậy nên em có thể không cần phải quan tâm”
“Anh nói em không cần quan tâm, anh có biết là anh rất khốn nạn không?” Lưu Ly vung túi xách trong tay về phía anh.
Anh mạnh mẽ bắt lấy túi xách lợi dựng tình thế mà kéo cả người cô lại.
Vòng tay anh rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng.
Tim anh như đang bị xé vụn, rất đau.
Lưu Ly ở trong lòng anh phản kháng nhưng anh không thể buông cô ra.
Sau lần này anh không biết bản thân còn có thể là một người anh trai bình thường đối với cô nữa hay không?
“Anh mau buông em ra”
“Anh xin lỗi”
“Em không muốn nghe, Nam Cung Minh Dạ… anh mau buông em ra”
“Một lát thôi!” Nam Cung Minh Dạ trầm mặc giữ chặt Lưu Ly trong lòng, Anh chầm chậm nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp trong lòng.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai rất lớn, nhưng giờ phút này anh chỉ cảm nhận được tiếng tim đập rất nhanh trong lồng ngực của mình.
Lưu Ly phán khảng vô tác dụng, cả người cô mềm mại trong lòng của Nam Cung Minh Dạ.
Lần đầu Lưu Ly thấy Nam Cung Minh Dạ để lộ sự yếu đuối trong lòng, cô để mặc anh ôm mình trong lòng.