Bé Gái Mồ Côi

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bỗng nhiên, cửa “rầm” bị đụng mở, đồng thời, tôi cảm giác được cổ họng buông lỏng — “Cứu mạng!” Tôi kêu thành tiếng!

“Đây là sao vậy?” Tiếng của dì Lý.

Tôi dùng sức chớp mắt mấy cái, trước mắt là dì Lý, dì ấy đang lau mồ hôi cho tôi, mọi thứ trong phòng như thường, không có người thứ ba.

Tôi kinh ngạc nói: “Không sao cả, chỉ là con, mơ thấy ác mộng.”

Dì Lý nói: “Mơ thấy cái gì mà sợ đến vậy, mặt mũi trắng bệch.”

Tôi nói: “Con mơ thấy một người trông còn đáng sợ hơn quỷ.”

Dì Lý giật mình: “Hả? Này là không được rồi. Dì nghe nói, người mang thai khí nhược, dễ gọi tới những thứ không sạch sẽ. Không được, dì phải đi thỉnh tượng Bồ Tát cúng ở trong phòng, cái phòng này đó hả, tốt thì tốt, chỉ là quá lớn, lại ít người ở.”

Buổi tối, dì Lý dặn đi dặn lại một hồi mới đi.

Tôi mở hết đèn lên, mở TV, quấn chăn, lật sách, co ro trên ghế sô pha đợi Bác Sinh.

Đã giờ, nhưng tôi không dám ngủ, tôi sợ một khi ngủ, lại sẽ nằm mơ, mơ thấy người không có mặt khủng khiếp đó.

Thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao? Thật ra tôi cũng không có cách nào xác định, khung cảnh ấy chân thật như vậy, hơn nữa khi tắm rửa, tôi lại phát hiện trên cổ mình thật sự có mấy vệt dấu tay hồng hồng.

Lẽ nào thật sự như dì Lý nói, tôi gọi tới thứ không sạch sẽ rồi?

Tôi nhìn xung quanh một chút, ngôi biệt thự này là Bác Sinh thuê sau khi tôi mang thai.

Ngày tiểu Chi xảy ra chuyện đó, tôi ngất đi. Sau khi tỉnh lại, Bác Sinh nói với tôi, chúng tôi có con rồi, nhưng không ổn định. Anh ấy tìm được nơi này, mặc dù hơi xa, nhưng dựa vào núi, ở cạnh sông, thích hợp tĩnh dưỡng.

Bác Sinh nói: “Chờ anh kiếm được nhiều tiền hơn chút, chúng ta sẽ mua lại chỗ này, một nhà ba người ở cùng một chỗ.”

Mang thai được tháng, lúc làm siêu âm, siêu âm được đứa bé là con gái, Bác Sinh rất kích động, nói: “Con gái tốt mà, nhất định sẽ xinh đẹp giống em!”

Còn nói: “Em không biết đâu, anh muốn một đứa bé huyết mạch tương liên với mình từ rất lâu rồi!”

Anh ấy nói: “Cảm ơn em, Lộ Lộ, thật sự cảm ơn em!”

Bác Sinh thật sự rất tốt với tôi và đứa bé, nhưng ngôi biệt thự này, cũng như dì Lý nói, thật sự rất lớn, vắng vẻ đến mức khiến cho tôi cảm thấy không yên.

Lúc này cửa mở, Bác Sinh đi vào, nhìn thấy tôi nói: “Sao em còn chưa ngủ nữa?”

Tôi nói: “Em đang chờ anh á. Sao điện thoại lại tắt máy vậy anh?”

Bác Sinh nói: “À, hết pin rồi.”

Tôi nói: “Sao hôm nay anh về trễ vậy? Phòng khám tâm lý nhiều bệnh nhân vậy à?”

Bác Sinh hừ một tiếng, nói: “Đúng vậy. Hiện tại người có bệnh càng ngày càng nhiều.”

Tôi nghe ra anh ấy có chút mất hứng, nói: “Sao vậy anh?”

Bác Sinh nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới hôm nay gặp được một bệnh nhân rất dã man.”

Tôi kéo kéo tay của anh ấy, Bác Sinh cười lên, nói: “Thật sự không có chuyện gì hết!” Lại sờ sờ bụng của tôi, nói: “Con gái cưng của ba có đói bụng không, có muốn ba ba làm tô mì cho con không?”

Chúng tôi ngồi ăn mì với nhau, tôi hỏi: “Cháu gái của anh đều sắp xếp xong xuôi rồi hả?”

Bác Sinh cúi đầu nhai hết mì trong miệng, nói: “Xong rồi. Anh chỉ là cố gắng hết sức, sau này con bé thế nào, thì phải dựa vào chính nó.”

Bác Sinh nói như vậy, giống như sau này không định quản đứa bé kia. Tôi cảm thấy có chút không ổn, nhưng mà nhớ tới hai ngày này mơ thấy ác mộng đều có liên quan đến đứa bé gái tên Kim Hồng này, nên cũng không lên tiếng nữa.

Buổi tối đó Bác Sinh vỗ tôi ngủ giống như vỗ con nít, tôi thế mà lại ngủ rất an tâm.

Sáng ngày thứ hai, dì Lý thật sự thỉnh một pho tượng Bồ Tát đến, nói là sáng sớm cầu trong miếu.

Dì ấy thắp nhang, lại sợ mùi hương không tốt với tôi, kêu tôi lạy xa một chút, sau đó dì ấy cắm nhang giúp tôi.

“Bồ Tát phù hộ, phù hộ mẹ con đều bình bình an an! Bình bình an an!” Nguyên một buổi sáng, dì Lý không ngừng niệm.

Tôi cười nói: “Được rồi, dì Lý, Bồ Tát biết dì thành tâm rồi.”

Dì Lý nhìn tôi, bỗng nhiên nói: “Chúng ta cùng đặt tên mụ cho đứa bé đi, như vậy dì cầu Bồ Tát phù hộ, cũng có thể nói ra tên tuổi.”

Tôi nói: “Được thôi, đúng là nên đặt tên mụ.”

Dì Lý nói: “Bây giờ là mùa thu, hay là gọi tiểu Thu Thu đi.”

Tôi nói: “tiểu Thu Thu, thật là dễ nghe.”

Dì Lý cười lên, gọi với bụng tôi: “Tiểu Thu Thu, Thu Thu!”

Tôi cũng cười, nói: “Chờ chút nữa, chúng ta đi tới bệnh viện phụ sản, đi tiêm truyền dinh dưỡng.”

Dì Lý nói: “Đúng rồi, lại phải tiêm truyền nữa, haiz, thật không biết trị như nào, sao dì có bồi bổ con như thế nào thì vẫn bị thiếu máu nhỉ?”

Tôi cười khổ, nói: “Đúng là vậy đó dì.”

Sau khi mang thai, tôi bị tra ra thiếu máu nghiêm trọng và dinh dưỡng không đầy đủ, trước đó tôi không có bị bệnh xấu này. Bây giờ, mỗi ngày một chén táo đỏ lớn cùng với mỗi tuần tiêm dinh dưỡng một lần trở thành bài tập tôi nhất định phải làm.

Dì Lý nói: “Vậy con ăn cơm xong đi rồi đi, để bụng đói cũng không tốt, dì sẽ chuẩn bị thêm cho con túi chườm nóng để chườm tay.” Ngẫm lại còn nói: “Gọi điện thoại cho bác sĩ Trần trước đã, nói cậu ấy dọn ra một căn phòng, môi trường trong phòng truyền tập thể không tốt.”

Tôi cười gật gật đầu.

Xế chiều đi bệnh viện, Trần Kỳ đã đang chờ tôi, cậu ấy là bạn chung trường đại học với Bác Sinh, cũng là bạn tốt nhiều năm của chúng tôi.

Bệnh nhân ở đại sảnh nhiều, cậu ấy sắp xếp cho tôi ở phòng phân phối thuốc, tự mình giúp tôi truyền nước, cười hỏi: “Mấy ngày nay cảm giác thế nào?”

Tôi sờ sờ bụng, nói: “Con bé rất ngoan.”

Còn nói: “Không phải người ở quầy lễ tân trước cửa các cậu mới được thuê à, sao lại đổi rồi?”

Trần Kỳ hời hợt nói: “Lúc trước, không phải cậu nói cô ta cậy mạnh lên mặt sao? Nên tớ đuổi việc cô ta rồi.”

Tôi nói: “Hả? Tớ chỉ thuận miệng nói một chút, cậu cái thằng này…”

Trần Kỳ cười cười, nói: “Tớ thì sao chứ, tớ mở phòng khám bệnh, tớ muốn mời người nào thì mời người đó, thấy ai không vừa mắt thì nói người đó đi thôi! Hơn nữa, cô ta gan to bằng trời, dám xem thường cậu! Cậu là nữ thần trong mộng hơn chục năm của tớ đấy!”

Tôi cười lên, nói: “Đều là người ba mươi mấy tuổi rồi, miệng còn lắm mồm như thế!” Trong lòng lại có chút áy náy với cô gái nhỏ bị đuổi việc, hiện tại tìm một công việc không dễ dàng, có thể đi vào phòng khám bệnh này của Trần Kỳ chứng tỏ năng lực cũng lợi hại, một công việc tốt như vậy, lại bị một câu nói vô tâm của tôi mà mất.

Thật ra tôi cũng không nói gì, chỉ là chẳng qua lần trước đến phòng khám bệnh, cô gái nhỏ ở quầy lễ tân mới tới hình như quen biết dì Lý, nói: “Dì có phải là dì Lý không? Dì không nhớ cháu à, cháu ở trong dãy nhà trước nhà dì đó! Trước đây mẹ cháu hay khiêu vũ với dì đó!”

Dì Lý ừ một tiếng, đẩy tôi đi lên phía trước, cô gái nhỏ lại nhìn tôi chằm chằm, tay chỉ vào tôi nói: “Đây là?”

Dì Lý nói: “Đây là chủ mới của dì đấy!”

Đôi mắt cô gái nhỏ chớp chớp, dường như thể hiện vẻ mặt không tin.

Ngay ngày hôm đó, tôi chẳng qua chỉ cười với Trần Kỳ thuận miệng nói ra chuyện này, nói: “Tiến vào phòng khám bệnh của các cậu, đều là người không phú thì quý, loại người như tớ, vừa nhìn liền biết là người làm công, chỗ nào giống người mời được bảo mẫu chứ?”

Không nghĩ tới, cũng bởi vì một câu nói đó, Trần Kỳ thế mà lại đuổi việc người ta.

Trần Kỳ lắc ngón tay ở trước mặt tôi, nói: “Nghĩ gì thế?”

Tôi lắc đầu.

Trần Kỳ nói: “Sao nhìn đần quá vậy, dạo này giấc ngủ thế nào? Còn gặp ác mộng không?”

Cơn ác mộng mà Trần Kỳ nói là đêm hôm tôi làm siêu âm xong vào tháng trước, tôi mơ thấy ác mộng, la to, đem Bác Sinh dọa sợ, đêm đó liền gọi điện thoại cho Trần Kỳ, kêu cậu ấy tới.

Trần Kỳ lại ngủ say nói: “Gặp ác mộng thì tìm tớ làm gì? Không phải cậu là bác sĩ tâm lý sao?”

Bác Sinh ở bên này rống: “Kêu cậu tới xem một chút xem đứa bé có sao không!”

Thế là khuya khoắt, Trần Kỳ lái xe tới giúp tôi nghe tim thai, tôi nghe tim thai của thai nhi trong máy đập nhanh thịch thịch, nhớ lại mọi thứ trong mơ, còn đang run lẩy bẩy.

Tôi mơ thấy, tôi bị con của tôi giết.

Con bé mổ bụng tôi ra, lôi ruột tôi ra và bước ra ngoài mà không thèm nhìn lại, mặc tôi máu chảy đầy đất, hơi thở thoi thóp.

Tôi nghe thấy tiếng cười của con bé, thật đắc thắng, như thể tôi bị giẫm dưới chân con bé.

Tôi không biết tại sao lại mơ giấc mơ như thế, cũng không dám đem chuyện này nói cho Bác Sinh, anh ấy biết sẽ sợ.

Khi bọn họ truy vấn tôi, tôi chỉ có thể nói: “Em mơ thấy sinh con, đau quá đi.”

Lúc ấy Trần Kỳ nói với Bác Sinh: “Tớ đã nói là vấn đề tâm lý mà, mười người phụ nữ có thai có tới tám người sẽ mơ thấy giấc mơ như vậy, rõ ràng là chính cậu có thể giải quyết chuyện này.”

Mà Bác Sinh chỉ nhìn tôi chằm chằm, tôi chột dạ cúi đầu xuống, Bác Sinh kéo tay tôi lên, nói: “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”

Bây giờ nghe Trần Kỳ lại nhắc đến chuyện này, tôi thở dài một hơi, nói với dì Lý: “Dì Lý, tay con hơi lạnh, dì đi rót nước vào túi chườm nóng giúp con được không ạ? Với lại, con khô miệng quá, dì đi ra ngoài bệnh viện mua cho con ly nước uống được không ạ?”

Sau khi dì Lý rời khỏi đây, tôi nói: “Trần Kỳ, tớ muốn nói với cậu một việc.”

Tôi kéo cổ áo xuống, hôm nay tôi đặc biệt mặc một cái áo cao cổ, dùng để che đậy vết bóp trên cổ.

Buổi sáng tôi đã nghĩ xong rồi, tôi muốn đem chuyện người không có mặt này nói cho Trần Kỳ. Hôm qua lúc chờ Bác Sinh, tôi lật sách tâm lý của anh ấy ra, tôi nghĩ, có lẽ tôi đã bị trầm cảm trước khi sinh, tôi so sánh với tay mình, vết thương trên cổ rất có thể là chính tôi bóp.

Tôi đã từng nghe nói về việc tự tử do trầm cảm sau sinh, nhưng không ngờ nó lại còn chứng trầm cảm trước khi sinh. Tôi từng tự phân tích chính mình, cái chết của tiểu Chi đã giáng một đòn lớn vào tôi, và sau đó em bé đến, có lẽ tôi không kịp chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hơn nữa trên sách nói, sự thay đổi nội tiết tố ở phụ nữ mang thai và sản phụ cũng có thể gây ra những bất thường về cảm xúc. Họ sẽ sợ hãi, lo lắng, thậm chí sinh ra ảo giác. Tôi luôn nhìn thấy tiểu Chi. Trước đây tôi từng nghĩ đó là một mối quan hệ khó quên, nên mặc dù sợ hãi, trong lòng đúng là có chút lưu luyến, vì vậy tôi tiếp tục trốn tránh những ảo giác bất thường này cho đến khi tình hình tiếp tục xấu đi và người không mặt xuất hiện. Bác Sinh cũng nói, hiện tại ngày càng có nhiều người mắc bệnh tâm lý, có lẽ, tôi có vấn đề về tâm lý.

Ta cho Trần Kỳ nhìn vết bóp, kể cho cậu ấy nghe những gì đã xảy ra những ngày này, cuối cùng tôi nói: “Chuyện này đừng nói cho Bác Sinh, áp lực công việc của anh ấy đã đủ lớn rồi. Tớ không muốn anh ấy lại lo lắng cho tớ nữa.”

Trần Kỳ lẳng lặng nghe xong, nhìn tôi, nói: “Nếu không, để tớ cho cậu ít thuốc đi.” Còn nói: “Yên tâm, cậu có thể uống, sẽ không ảnh hưởng gì.”

Trần Kỳ ra ngoài kê đơn thuốc cho tôi, nói không ít lời, tôi hơi mệt chút, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cảm giác nước biển đang chậm rãi nhỏ vào ống máu của tôi.

Lúc này, bỗng nhiên, tôi cảm giác được có một bàn tay, yên lặng sờ lên mặt của tôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio