Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

chương 24: đại quân hồi triều

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nguyên lai Phượng khanh đã nhận ra trẫm.” Tuyên đế không chút nào ngoài ý muốn, hư đỡ lấy y: “Việc hôm nay khanh chớ có nói với người khác, bằng không Nhạc Thái úy lại muốn ở bên tai trẫm lải nhải.”

Phượng Huyền sửng sốt, cúi đầu: “Phượng Huyền không dám, chỉ là bệ hạ hôm nay hành sự có chút không cẩn thận. Gặp lén người chưa vào cung là không hợp lễ, vạn nhất trên đường có kẻ gây rối……”

Tuyên đế nghe y khuyên bảo, tấm lòng càng thêm từ ái, rốt cuộc vươn tay, xoa nhẹ trên đầu y một cái. Thừa dịp Phượng Huyền không lưu ý lại nhanh tay thu hồi, thần sắc đoan chính mà đáp: “Lần tới trẫm nhất định cẩn thận, sẽ không lại ra khỏi thành. Sắc trời đã tối, Phượng khanh cũng về đi.”

Tuy rằng lúc này Phượng Huyền vào triều làm quan so với đời trước nhỏ đi vài tuổi, nhưng tính tình cùng trí tuệ đều không kém gì kiếp trước. Tài học dù không đủ, cũng có thể ở bên cạnh hắn nghe ngự tiền dạy học……

Sau khi để Phượng Huyền rời đi, Tuyên đế chậm rãi cưỡi ngựa hướng về cung, phân phó Vương Nghĩa: “Ngày mai đi Phượng gia ban chỉ, kêu Phượng Huyền tới Trung Thư tỉnh làm xá nhân. Đứa nhỏ này rất có ý tứ, lưu lại bên cạnh trẫm dạy dỗ mấy năm, tương lai không biết tiền đồ sẽ sáng lạng cỡ nào đâu.”

Vương Nghĩa ghi nhớ việc này, thúc giục hắn trở về. Tuyên đế chỉ nghĩ đến việc Tạ Nhân tiến cung, trở về liền đến nội khố tuyển chọn đồ cổ trân khí, tự tay bố trí Khôn Ninh Cung, khiến cho sau này A Nhân của hắn vào ở sẽ cảm thấy được thật thoải mái.

Đáng tiếc A Nhân sinh ra không yểu điệu bằng Từ hoàng hậu.

Lẽ nào lại là do vị thần tiên kia? Tuyên đế trong lòng hơi có chút tiếc nuối, nhưng lại nghĩ đến nàng vẫn xinh đẹp như trước, cử chỉ so ra càng tiêu sái phong lưu. Nghĩ vậy liền thoải mái không ít, gọi người đốt lên hàn hương mà Tạ Nhân yêu thích trong tẩm điện, quyết định ngủ lại Khôn Ninh Cung.

Một đêm này hương mộng trầm hàm, Tuyên đế phảng phất như về tới kiếp trước, lại phảng phất như không lâu về sau, A Nhân thay đổi trang phục nữ tử, tươi đẹp yêu dã, kiều diễm chói lóa, ngồi giữa chính điện Khôn Ninh Cung, đối với hắn nhẹ nhàng cười, cười đến xương cốt hắn đều muốn nhũn cả ra.

Tuyên đế bèn đem người ôm đến trên giường, cởi áo thoát quần, phong cảnh bên trong thật sự là kiều diễm khôn tả. Nhưng mà lúc hắn muốn sờ vào vùng tuyết nhũ đầy đặn kia của A Nhân, bỗng nhiên cảm thấy da thịt đều không phải mềm mại hương diễm như trong tưởng tượng, mà là cứng rắn dẻo dai kiên cố, hình như có chút giống nam tử……

Hắn lại cẩn thận nhìn vài lần, trước ngực A Nhân quả nhiên trơn nhẵn, lại nhìn hướng lên trên mặt, thế nhưng đổi thành khuôn mặt của Chu Huyên, ôn nhu yểu điệu nhìn hắn nói: “Lâm Xuyên, ta về sau chắc chắn sẽ đối đãi tốt với ngươi, vĩnh viễn không phản loạn!”

Vậy mà thời khắc này, hắn lại không cảm giác A Nhân biến thành Chu Huyên có chỗ nào mất tự nhiên, lúc Chu Huyên xoa nắn cơ thể hắn còn chủ động nắm lấy phân thân của Chu Huyên vuốt ve, hy vọng thứ này có thể mau chút tiến nhập vào trong thân thể mình. Chu Huyên đem hắn đẩy ngã ở trên giường, ở dưới thân hắn tinh tế đùa bỡn. Hắn bị y sờ đến cả người đều như bị thiêu đốt, dưới thân cũng bị làm cho rối tinh rối mù, khăn trải giường đều dính ướt, nhưng y thủy chung lại không có đút vào bên trong hắn.

Tuyên đế cấp bách khó nhịn, ngồi dậy cầu xin y. Chu Huyên ngẩng đầu lên, lại biến thành khuôn mặt ôn tồn lễ độ của Thuần Vu Gia, oán trách mà nói: “Nơi này của bệ hạ đều ướt đẫm, thuốc của thần không thể thấm vào nội bích……”

Tuyên đế bỗng nhiên mở mắt, thở dốc dồn dập một trận, vô thanh vô tức ngồi dậy. Dưới thân hắn vẫn cứng rắn đến đau đớn, hắn lại không thèm để tâm, chỉ ngây ngẩn lạnh ngắt một mảng.

Thật sự không tốt chút nào!

Tim hắn đập cực nhanh, hiện tại mới đầu hạ nhưng hắn lại cảm thấy xung quanh đều lạnh lẽo như có gió lạnh thổi tới, xâm nhập đến xương cốt đều run rẩy.

Trúng độc cũng tốt, sinh bệnh cũng tốt, đến một lúc nào đấy sẽ có cách chữa khỏi, nhưng nằm mơ đều mơ thấy cảnh tượng như vậy…… rõ ràng trước đó hắn mơ thấy A Nhân. Hắn sợ đây không chỉ là có bệnh, mà là…… đợi hắn phục hồi lại tinh thần, phát hiện hai ngón tay của mình đã vói vào bên trong hậu đình!

Tuyên đế vội vàng rút ngón tay ra, cọ sạch sẽ trên đệm, đứng dậy uống mấy chén trà lạnh mới cảm thấy tà hỏa trên người tiêu tán. Hắn cũng không dám lại gần chiếc giường kia, ngồi bên cửa sổ phát ngốc, nội thị muốn tới hầu hạ đều bị hắn mắng đi xuống. Qua một lúc, Vương Nghĩa tự mình tiến vào, bưng lên cho hắn một bát canh an thần, hắn nhấp hai ngụm rồi phân phó: “Chuẩn bị kiệu. Sắc trời không còn sớm, trẫm đi Văn Đức Điện xem tấu chương.”

Hắn giống như chạy trốn khỏi Khôn Ninh Cung, ngồi ở Văn Đức Điện cũng không phê duyệt nổi công vụ gì, tấu chương tuy nhìn đến trong mắt, lại không tiến vào trong lòng, niềm vui sướng do đại thắng mang đến cũng đều phai nhạt đi rất nhiều.

Thượng triều, Binh bộ Thượng thư Hàn Cánh vui mừng đầy mặt mà tấu rằng: “Đại quân sẽ hồi kinh trước tiết Đoan Ngọ, Tây Nhung cũng phái sử giả tới hoà đàm, sứ đoàn sẽ cùng Đại tướng quân một đường vào kinh.”

Nghĩ đến Chu Huyên phải về tới, Tuyên đế càng cảm thấy trong lòng rối loạn. Nhưng việc hoà đàm cực kỳ quan trọng, hắn liền chấn chỉnh lại tinh thần, hạ triều liền triệu cận thần vào điện thương nghị công việc khao quân cùng đàm phán.

Đội quân của Chu Huyên từ sông nhỏ đánh tới sa mạc, tiến đến gần biển lớn, xoá sạch mười lăm vạn binh mã do Tây Nhung Tàng Vân Thái Tử bày ra. Tây Nhung vương cũng không chỉ có một vị Thái tử, y thất bại, thế lực trong vương tộc liền bất ổn, vì thế phải vội vã cùng Hạ quốc nghị hòa, nhanh chóng trở về xử lí mấy tên huynh đệ nổi lên dị tâm.

Tây Nhung binh chiến lực cường, người lại không nhiều lắm, tổn thất mười lăm vạn quân liền trở nên ngang bằng nhân số với mấy bộ tộc khác. Bởi vậy không chỉ Tàng Vân Thái Tử, mà Tây Nhung vương cũng có tâm nghị hòa, chỉ là còn nghĩ nhân cơ hội vớt vát chút chỗ tốt, muốn gái đẹp, tơ lụa cùng đồ vật linh tinh.

Tuyên đế nghe tới Tây Nhung muốn hắn ban cho đồ vật, tổng cộng hơn ba trăm vạn lượng, tức giận đến phát cười: “Tính toán thật tốt, này không phải là chiến bại nghị hòa, mà là muốn chúng ta thượng cống đi. Quốc khố của trẫm cũng đang cần bạc, mấy trăm vạn lượng mà bọn họ muốn nghị hòa, không bằng chuyển đến biên quan, đổi lại mấy vạn cái đầu của người Tây Nhung cho trẫm giải khuây.”

Thuần Vu Gia liền lên tiếng đáp: “Sứ đoàn Tây Nhung là cùng Đại tướng quân nhập kinh, dọc đường đi nhất định đã thấy được uy thế của quân binh Hạ quốc. Vào thành liền sẽ dò la đối chiếu tình hình thật hư, đến lúc đó chúng ta tỉ mỉ bố trí một phen, dọa bọn họ sợ đến không dám há mồm. Thiếu mười lăm vạn đại quân, xương cốt bọn họ cũng đã mềm rụng mất một nửa.”

Thương nghị đến quá giữa trưa, an bài cẩn thận nghi thức nghênh đón đại quân trở về xong, Tuyên đế mới đem chúng thần thả ra, chỉ để lại một mình Thuần Vu Gia cùng dùng bữa.

Thuần Vu Gia nghiền ngẫm tâm ý của hắn, dùng bữa xong liền lặng lẽ hỏi: “Bệ hạ hôm nay có tâm sự, chính là vì chuyện Đại tướng quân phải hồi kinh?”

Tuyên đế ném bút son trong tay xuống, ngơ ngác mà nhìn ngoài cửa sổ, qua hồi lâu mới mở miệng: “Ấu Đạo…… trẫm hôm qua gặp A Nhân.”

Thuần Vu Gia ánh mắt chớp động, hơi hơi cúi đầu: “Tạ Nhân phong lưu tuấn tú, bệ hạ thật sự có mắt nhìn người.”

“Nhưng trẫm hiện tại có chút hối hận kêu nàng vào kinh.”

Thuần Vu Gia bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe môi mím chặt, nhưng vẫn lộ ra chút vui mừng khó nén. Hắn đang muốn mở miệng, Tuyên đế đã giơ tay ngăn lại: “Trẫm biết A Nhân đủ khả năng để trở thành mẫu nghi thiên hạ. Chính là đêm qua trẫm bỗng nhiên nghĩ đến, bệnh của trẫm nếu vẫn không thể tốt lên, trẫm chẳng lẽ muốn hại nàng cả đời? Làm cho nàng sau khi tiến cung, có phu quân cũng như không có?”

Thuần Vu Gia không nắm chắc ý tứ của Tuyên đế, nhưng nghe ra Tuyên đế có ý đem đại hôn tính toán kéo dài, kinh hỉ cúi đầu thỉnh tội: “Là thần vô năng, không thể chữa khỏi bệnh cho bệ hạ. Thần kỳ thật đã đem phương thuốc sửa lại một lần nữa, nếu bệ hạ không bỏ cuộc……”

(giả dối quá anh ơi…..)

Tuyên đế lại cười khổ một tiếng. Thuần Vu Gia mấy ngày nay nói là chế thuốc giải độc, không bằng nói là lấy thân giúp hắn giải cơn khát cầu, làm càng nhiều càng thực tủy biết vị. Hắn hiện tại ngay cả nằm mơ cũng chỉ muốn kêu người ôm hắn, thật sự là không còn mặt mũi đi gặp A Nhân.

Tuyên đế trong lòng buồn bực, càng không muốn nhắc lại việc xấu hổ này, liền đem câu chuyện chuyển tới trên người Phượng Huyền: “Hôm nay đệ đệ của Phượng Cảnh là Phượng Huyền chuyển vào Trung Thư tỉnh, Ấu Đạo về sau chỉ điểm y một chút. Hôm qua ta ra ngoại thành gặp A Nhân cũng đã cùng y nói vài câu, cảm thấy người này tính tình trầm ổn, khí lượng hơn người, tương lai ở trong triều tất làm nên việc.”

Thuần Vu Gia hơi có chút thất vọng, nhưng cũng coi như không đề cập qua chuyện kia, trịnh trọng đáp: “Đây là trách nhiệm của thần.” Lại nói: “Đại tướng quân tuổi cũng không nhỏ, mấy năm liên tục chinh chiến, trong nhà thiết nghĩ cần phải có nội quyến mới tốt. Bệ hạ nếu sợ ban thưởng không đủ, chi bằng ban cho y một đoạn lương duyên.”

Tuyên đế sớm nghĩ tới tứ hôn cho Chu Huyên, chỉ là không có công chúa để gả, nữ tử trong hoàng tộc thân phận lại hơi kém. Hắn nhìn trên mặt Thuần Vu Gia thần sắc nóng bỏng, chậm rãi lắc đầu: “Việc tứ hôn, đợi trẫm hỏi qua Đại tướng quân rồi bàn sau. Ấu Đạo nếu coi trọng vị giai nhân nào, cũng không cần thẹn thùng, tới nói cho trẫm, trẫm nhất định vì ngươi làm chủ.”

Thuần Vu Gia cúi đầu thật sâu xuống, trong mắt còn chứa đựng tiếc nuối: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, có bệ hạ làm chủ, thần cũng không sợ trong nhà bức hôn, chậm rãi chọn lựa giai nhân.”

Đại quân nhập kinh trước một ngày so với dự tính. Thượng triều xong, Tuyên đế liền mang theo văn võ bá quan đến cửa cung, chờ đón Đại tướng quân Chu Huyên hồi triều.

Quân sĩ Chu Huyên mang theo phần lớn lưu lại ngoài thành, vào thành đều là các cấp quan quân cùng thân vệ chọn lựa kỹ càng, tuấn mã đồng nhịp mà tiến bước. Vì xuất hiện trước mặt Tuyên đế, mọi người đều mặc giáp trụ, nào là khóa tử giáp, minh quang giáp, tế lân giáp, khí thế thật uy nghiêm hiển hách. Gươm giáo, trường thương, chùy bổng sắc lạnh, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời phản chiếu loá mắt. Tuy chỉ có mấy trăm người, nhưng lại tỏa ra khí thế như của ngàn vạn người.

Nhìn thấy nghi thức chào đón của Tuyên đế, tất cả đồng loạt xoay người xuống ngựa, hành đại lễ. Tuyên đế tiến lên tự tay nâng dậy Chu Huyên, cùng chúng tướng hàn huyên vài câu, liền đem người mang vào trong cung. Sứ đoàn Tây Nhung đi theo Chu Huyên không trực tiếp diện thánh, mà bị Hồng Lư Tự khanh đưa tới dịch quán chờ đợi triệu kiến.

Tuyên đế đã ở đại điện an bài tiệc rượu, lệnh cho giáo phường dâng lên ca vũ. Hắn ở trên yến tiệc an ủi chúng tướng, ngợi khen công tích, lại lấy ra vàng bạc ban thưởng cho mọi người, nếu trong cung hiện tại thật sự không có lấy một cung nữ xinh đẹp nào, hắn vốn còn định ban cho Chu Huyên mấy vị trắc thất.

Tuyên đế tự nhiên sẽ không bồi đến cuối cùng, khen ngợi chúng tướng một hồi, lại cùng bọn họ uống ba chén liền rời đi. Rời khỏi điện một đoạn không xa, liền có tiếng bước chân từ phía sau đuổi tới, Tuyên đế bước chân hơi chậm lại, phân phó nội thị: “Trẫm muốn cùng Đại tướng quân tới Ngự Hoa Viên ngắm cảnh, các ngươi đi an bài trước.”

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy thanh âm thuần hậu của Chu Huyên vang lên: “Bệ hạ, thứ cho thần quấy rầy.”

Tuyên đế liền xoay người bước tới cầm lấy tay y: “Đại tướng quân cần gì phải cẩn thận như thế. Hôm nay phong cảnh tốt đẹp, nếu nghị sự trong điện, ngược lại cô phụ cảnh xuân, không bằng theo trẫm đến hậu cung một chút đi.”

Chu Huyên không lên tiếng cúi đầu cùng hắn đi đến trong ngự viên, ngồi vào một chỗ núi non hữu tình trong đình, liền có cung nhân dâng lên rượu. Tuyên đế cho lui mọi người, nâng chén cười nói: “A Huyên chinh chiến vất vả, lần chiến thắng này chính là đã lập được đại công cho triều đình, trẫm muốn đích thân kính ngươi ba chén.”

Chu Huyên cũng giơ lên chén rượu, cười như không cười mà đáp: “Thật không bằng đại hôn của bệ hạ, càng đáng giá ăn mừng. Chén rượu này, nên là ta kính bệ hạ mới phải.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio