Lúc Hà Thừa tướng về đến phủ, nội thương so với Tạ Nhân còn muốn nghiêm trọng hơn, nằm trên giường gọi người cầm giấy bút tới viết tấu chương. Sau khi viết xong hai ba vạn chữ, lão Thừa tướng trong đầu dần dần hiện ra một vấn đề quan trọng nhất ― không sai, từ khi Tạ Nhân nhập kinh tới nay, căn bản không cùng một chỗ với Tuyên đế được bao nhiêu lần, như thế nào có thể ‘thân đã thuộc về thánh thượng’?
Suy xét cẩn thận, y chống đỡ một thân bệnh tật chặn lại Tuyên đế ở Văn Đức Điện, đợi mọi người lui ra xong liền thấp giọng ép hỏi: “Việc của Tạ Nhân, bệ hạ là tính thế nào?”
Tạ Nhân chính là nỗi khổ trong lòng Tuyên đế. Mỹ nhân tốt đẹp biến thành một nam nhân không nói, còn đem tưởng niệm nhiều năm nay của hắn hoàn toàn đánh vỡ, làm hắn mỗi khi nhớ tới A Nhân kiều diễm phong lưu kiếp trước, đều sẽ nhịn không được hoài nghi đối phương cũng là nam nhân, trụ cột tâm linh cơ hồ hoàn toàn hỏng mất.
Khó khăn lắm mới ngoan tâm đem Tạ Nhân đẩy đi, Hà Thừa tướng lại bỗng nhiên nhắc tới, trong lòng Tuyên đế không khỏi dâng lên vài phần cảnh giác, nhìn chằm chằm y hỏi: “Hà Thừa tướng vì sao lại nói lời này? Trẫm không phải đã sớm phân phó, cho phép A Nhân…… Tạ Nhân trở về Hội Kê làm quan?”
Hà Thừa tướng âm trầm nhìn hắn hỏi: “Thần hôm qua vào cung thăm hỏi Tạ Nhân, nghe y nói, thân y đã thuộc về bệ hạ, không thể rời kinh. Lão thần ngu dốt, không biết việc này là từ khi nào, nếu truyền ra bên ngoài, nhất định sẽ tổn hại thanh danh của bệ hạ, thỉnh bệ hạ sớm hành động quyết đoán!”
A Nhân sao lại nói lời như thế với cái lão nhân này!
Tuyên đế xấu hổ đến nỗi muốn lấy tay áo che mặt, sau một lúc lâu vẫn đáp không nên lời. Hà Thừa tướng xem dáng vẻ của hắn, bất đắc dĩ mà than một tiếng: “Bệ hạ nếu bỏ được, lão thần liền thay bệ hạ làm chủ, kêu ngự y âm thầm ra tay, trừ bỏ mối họa này……”
“Không thể!” Lời vừa nói ra, Tuyên đế cũng bất chấp tất cả, vội vàng giữ chặt Hà Thừa tướng: “Lúc ấy…… Thừa tướng…… Ai! Việc này trăm triệu không thể, trẫm đi khuyên nhủ A Nhân là được.”
Thấy Tuyên đế phản ứng kịch liệt như thế, Hà Thừa tướng liền biết tâm ý long dương của hắn vẫn chưa chết, trong lòng cảm giác đại thế đã mất, ảm đạm thở dài: “Lão thần minh bạch. Chỉ là ngày hôm trước, bệ hạ đã hạ thánh chỉ cho phép y rời kinh, lúc này đề nghị tái lập hậu, thần sợ sẽ lại sinh phong ba. Nếu Tạ Nhân đối với bệ hạ một lòng say mê, tất nhiên cũng sẽ không để ý thân phận, cứ giữ y lại trong cung, phân vị thấp xuống một chút là được.”
Nghe Hà Thừa tướng khuyên răng, Tuyên đế bỗng nhiên nghĩ đến câu nói trước khi hôn mê của Tạ Nhân: “Tiên sinh về sau nhất định sẽ không quên ta, cũng sẽ không đem ta trở thành nữ nhân.”
Lúc ấy hắn nên biết Tạ Nhân trời sinh tính tình bướng bỉnh, không, đánh lẽ từ đời trước hắn đã nên biết, khi đó nếu không phải tính cách A Nhân như vậy, sao có thể không màng tất cả mà rời khỏi hắn? Hiện giờ A Nhân vẫn là tính tình như vậy…… không màng tất cả muốn lưu lại bên cạnh mình.
Tuyên đế rốt cuộc không biết kết quả nên thế nào mới tốt, bất quá đối mặt với uy hiếp của Hà Thừa tướng, hắn đành phải hư hư thực thực mà đáp: “A Nhân tuổi trẻ không hiểu chuyện, là trẫm đem y triệu vào kinh, cả triều đều biết y nhập kinh là vì vào cung, cũng khó trách y…… nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Thừa tướng không nên đem chuyện này nói với bất kì ai, trẫm tự mình đi khuyên y, tuyệt đối sẽ không để y lưu lại trong cung.”
Hắn nếu còn có thể sống lâu một chút, đừng nói Tạ Nhân, ngay cả Chu Huyên và Thuần Vu Gia đều sẽ thượng tấu muốn lưu lại trong cung làm phi tần của hắn. Nhưng hiện tại, ngay cả tánh mạng bản thân hắn cũng không thể bảo toàn, chẳng lẽ muốn cho sau khi hắn chết, A Nhân vẫn phải dính lấy cái danh nam sủng, khuất nhục mà sống quãng đời còn lại trong lãnh cung?
Tôn thất có huyết thống gần hắn nhất chính là Uyển Lăng Vương thế tử. Tuổi của y cũng không nhỏ, sau khi vào cung đối với người phụ hoàng trên danh nghĩa này có thể có bao nhiêu phần tâm ý? Vạn nhất y đón mẹ đẻ vào cung, ngay cả nếu A Nhân thực sự có danh phận thái hậu, cũng sẽ không có ngày tốt lành.
Tuyên đế thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, trước mặt lão Thừa tướng lại còn phải thẳng lưng, bảo trì dáng vẻ: “Phiên vương sắp sửa nhập kinh, trẫm nhất định đem Tạ Nhân từ trong cung dời ra, lão Thừa tướng không cần quá lo lắng.”
Đem Hà Thừa tướng tống cổ ra khỏi điện xong, Tuyên đế ngồi lại trên long ỷ phát ngốc một lát, cuối cùng vẫn là bãi giá hậu cung.
Tạ Nhân bị thương, không biết là ai an bài, trực tiếp bị nâng vào Khôn Ninh Cung, muốn đi gặp y phải đi qua Phúc Ninh Cung, nơi Thành Đế ban đầu để cho hắn ở. Nơi đó đã bị phá hủy thành một mảnh đất trống, chính giữa dựng hai dàn tế, một đám đạo sĩ và hòa thượng cùng ngồi một chỗ, niệm kinh thi pháp đuổi tà ám. Tuy là dọn dẹp đến thập phần sạch sẽ, nhưng nhìn từ xa lại cảm thấy vài phần trống vắng, khiến Tuyên đế thổn thức không thôi.
Hao hết tâm lực tranh lấy cái hoàng cung này, cái thiên hạ này, hắn không biết còn có thể giữ được bao lâu, tương lai lại càng không biết rơi vào trong tay ai. Tiếng ve kêu réo rắt từ nơi rừng xa truyền đến, dồn dập không dứt, phảng phất như muốn thúc giục tánh mạng hắn sớm ngày từ giã cõi đời. Tuyên đế trong lòng càng cảm thấy bi thương vô hạn, thấp giọng ngâm:
Hạo hạo âm dương di,
Niên mệnh như triêu lộ.
Nhân sinh hốt như ký,
Thọ vô kim thạch cố.”
Ngâm chưa hết, nước mắt đã lã chã tuôn rơi, dính ướt cả chiếc khăn tay.
[trích trong bài Khu xa thướng đông môn (Ruổi ngựa lên cửa đông). Đây là bài thứ trong ‘Cổ thi thập cửu thủ’ khuyết danh của Trung Quốc.
Dịch thơ (bởi Mia Tree):
Âm dương mãi tuần hoàn
Sinh mệnh như sương sớm
Vốn tạm bợ nhân gian
Sao có thể đá vàng.
Bài thơ có tới câu, đây chỉ là câu thơ nằm giữa.]
Lúc đi vào Khôn Ninh Cung, Tạ Nhân đã được thông truyền, tuy rằng còn chưa thể xuống giường, nhưng cũng duy trì ở trên giường hướng hắn hành lễ, sau đó liền thẳng thắng nói: “Ý của bệ hạ thần minh bạch, nhưng mà lòng thần sớm đã nói rõ cùng bệ hạ. Tạ Nhân thà chết trong cung, cũng tuyệt đối không giống người trong mộng kia của bệ hạ, yên lặng mà rời đi.”
Tuyên đế cũng đồng dạng trực tiếp mà nói: “Mệnh trẫm không dài, không muốn cho ngươi lưu lại trong kinh chịu người khi dễ. Hà Thừa tướng là người biết lí lẽ, lời nói ngày ấy của ngươi sẽ không truyền tới tai người khác, tuy rằng tương lai nhất định có chút ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. A Nhân, trẫm làm thế này đều là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không thể làm trẫm thất vọng.”
Bốn chữ ‘Mệnh trẫm không dài’ thật sự quá mức nghiêm trọng, Tạ Nhân không những nghiêm nghị thẳng người dậy, mà đám tiểu thái giám ở một bên nghe đều chảy mồ hôi lạnh đầm đìa. Tạ Nhân lập tức hỏi: “Bệ hạ không khỏe chỗ nào? Sao lại nói ra lời lẽ mang điềm xấu như vậy?”
Y dời đến gần bên cạnh Tuyên đế, quỳ thẳng nhìn sắc mặt hắn, thấy hai mắt Tuyên đế tràn ngập tơ máu, chóp mũi ửng đỏ, liền không e dè mà duỗi tay sờ trán Tuyên đế. Tuyên đế đè lại tay y nói: “Trẫm bị quỷ thần nguyền rủa, không ai có thể giúp. Uyển Lăng Vương thế tử tháng sau là nhập kinh, đến lúc đó thân thể ngươi cũng đã tốt, liền ra cung đi.”
Tạ Nhân ho nhẹ hai tiếng, đạm nhiên đáp: “Tạ Nhân thân trúng kịch độc của dị vực, năng lực của ngự y cũng có hạn, đợi khi Uyển Lăng Vương thế tử nhập kinh, có lẽ ta đã không còn trên dương thế nữa. Dù cho may mắn chuyển biến tốt đẹp, ta cùng với bệ hạ đã có phu thê chi thật, tuẫn quân là chuyện tiết nghĩa, không dám hẹp hòi mà giữ lấy thân.”
Tuyên đế nghe y nói xong liền khẩn trương không thôi, vội vàng khuyên tới khuyên lui, xong lại gắp gáp kêu Vương Nghĩa đem phương thuốc của Thuần Vu Gia đưa tới bên này, để ngự y xét xét rồi thêm giảm các loại dược liệu cho Tạ Nhân.
Tạ Nhân rũ mắt nhìn về phía vạt áo Tuyên đế, lông mi mảnh dài hơi hơi rung động, chờ mong hỏi: “Ta ngày ấy không thấy ngự thể của bệ hạ tổn thương, độc này có phải chính là…… chính là lúc bệ hạ thay ta băng bó miệng vết thương, hút ra độc tố?”
Cũng không đợi Tuyên đế trả lời, liền một lần nữa quỳ gối trên giường thi hành đại lễ, xúc động nói: “Tạ Nhân ngày ấy đã quyết tâm xả thân vì quân, hiện tại lại có thể cùng bệ hạ thân cận như vậy, thật là vui mừng ngoài ý muốn, tương lai chỉ nguyện lấy thân này tuẫn táng, cũng không dám cầu điều gì hơn.”
Thái độ của y kiên quyết như vậy, Tuyên đế thật sự không có biện pháp, đành phải khuyên y an tâm dưỡng thương, đáy lòng lại tính toán chờ thân thể y tốt lên, liền cho người mạnh mẽ đem y đưa ra khỏi cung.
Khuyên xong Tạ Nhân, Tuyên đế ngồi xa giá hồi Đại Chính Cung, lại không ngờ đối thoại giữa mình và Tạ Nhân đã dọa vị tổng quản thái giám Vương Nghĩa bên cạnh. Sau khi hầu hạ Tuyên đế nghỉ ngơi, Vương Nghĩa liền thay đổi quần áo lặng lẽ đi tìm Thuần Vu Gia, đem sự việc phát sinh tại Đại Chính Cung đều nói cho y. Tìm Thuần Vu Gia xong còn chưa đủ, lại nghĩ tới Đại tướng quân Chu Huyên cũng là người Tuyên đế tin tưởng trọng dụng nhất, bèn đêm hôm kêu người mở cửa thành, tìm tới quân doanh ngoài thành nơi Chu Huyên đang luyện binh, đem chuyện Tuyên đế bị quỷ thần nguyền rủa, thọ mệnh không dài nói cho y.
Thuần Vu Gia đã tự mình chẩn mạch của Tuyên đế, tự nhiên biết hắn trúng độc không nặng, chủ yếu là do tâm tư tích tụ, tự dọa bản thân tới bệnh, nhưng Chu Huyên lại không biết. Mấy ngày nay vì đưa Hưng Tông vương tử cùng Lâm Xuyên trưởng công chúa về nước, kinh đô và đại doanh vùng lân cận đều phái đi không ít người, Chu Huyên vào triều cũng là bữa có bữa không, chủ yếu ở trong quân doanh huấn luyện tân quân, bởi vậy đối với việc Tuyên đế sinh bệnh là hoàn toàn không biết. Lúc này nghe Vương Nghĩa vừa nói vừa thêm mắm thêm muối, quả thực cho rằng Tuyên đế đã bước nửa chân vào quan tài, vội vã buông sự vụ trong doanh, phi ngựa vào trong thành.
Sắc trời quá muộn, y cũng tiến cung không được, bèn xông thẳng đến phủ Thuần Vu Gia, buộc thị vệ gác cổng đem người gọi dậy. Vừa giáp mặt đã vội vàng hỏi: “Bệnh tình của thánh thượng như thế nào?”
Thuần Vu Gia bị y làm khiếp sợ tới mức ngực đau, cho rằng trong cung vừa mới xảy ra chuyện gì, đợi hỏi rõ thì mới hay vẫn là chuyện trúng độc kia, liền nói: “Cũng không có gì lo ngại, ta mấy ngày trước vào cung xem qua, là trong cơ thể có chút dư độc, uống mấy thang thuốc thì tốt rồi. Chỉ là trong lòng bệ hạ cứ nghĩ bản thân bị quỷ thần quấy phá, tâm trạng không tốt, bệnh liền không dễ khỏi.”
Chu Huyên lạnh lùng nói: “Quỷ thần quấy phá…… bệ hạ ngày đó còn hành thích vua tự lập, sao có thể sợ quỷ thần quấy phá? Đây đều là do việc Tạ Nhân nhập kinh mới đưa tới phiền toái. Cũng may có Thuần Vu thị lang, Chu mỗ mới biết việc này…… Bệnh của bệ hạ đành phải trông cậy nhiều vào thị lang, còn về tâm trạng của bệ hạ, để ta xử lý!”
Y chắp tay cáo từ Thuần Vu Gia, ngày hôm sau vừa lâm triều xong, liền đem Tuyên đế chặn lại ở trong Văn Đức Điện.
Tuyên đế thấy y khí thế rào rạt mà xông tới, không biết là ý gì, chấn chỉnh lại tinh thần hỏi: “A Huyên có chuyện gì muốn hỏi trẫm? Là vì việc Uyển Lăng Vương thế tử nhập kinh?”
Chu Huyên lắc đầu: “Thần nghe nói bệ hạ thân trúng kịch độc, lại bị Tạ Nhân làm cho tức giận, không có ý niệm muốn sống, phải hay không có việc này?”
Tuyên đế dở khóc dở cười, hỏi y: “Ngươi từ chỗ nào nghe được tin tức này, quả thực nói bậy. Trẫm là bị yêu thần nguyền rủa, cho nên thân thể suy nhược. Việc này lúc trước không nói với ngươi là vì sợ ngươi thương tâm, bất quá nếu ngươi đã biết, trẫm cũng không cần giấu……”
Sắc mặt Tuyên đế dần dần lộ ra sầu khổ, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “A Huyên, trăm năm sau, ngươi có nguyện giữ lấy thân phận đại thần, vì Đại Hạ ta mà phụ tá tân quân?”
Chu Huyên thấy hắn thương tâm quá độ, trong lòng cũng ẩn ẩn đau đớn. Nhưng càng đau lòng, càng không thể để mặc hắn tự hủy hoại như vậy, liền hướng Vương Nghĩa nháy mắt một cái, ý tứ để mọi người rời đi.
Vương Nghĩa muốn y khuyên nhủ tốt Tuyên đế, vội vàng mang theo cung nhân lui ra ngoài. Đợi cửa điện đóng lại, Chu Huyên rốt cuộc phát tác, bắt lấy tay Tuyên đế nói: “Bệnh của Thất lang, thần đã hỏi qua Thuần Vu đại nhân, hắn nói ngươi trúng độc không nặng, uống mấy thang thuốc là có thể khỏe, tuyệt đối không thể mất mạng. Ngươi muốn cưới Tạ Nhân, ta không dám cản ngươi. Ngươi muốn để cho phiên vương thừa tự, không muốn nạp phi tần, ta tự nhiên càng cao hứng. Nhưng ngươi lại bi quan chán đời như vậy, không lấy thân thể mình làm trọng, ta sao có thể chấp nhận được việc này!”
Y nắm lấy thân mình Tuyên đế, chỉ hướng Khôn Ninh Cung mà nói: “Ta đã cho binh sĩ bao vây điện Khôn Ninh. Từ hôm nay trở đi, Thất lang ăn một chén cơm, Tạ Nhân mới có thể ăn một chén cơm, Thất Lang uống một chén thuốc, Tạ Nhân mới có thể uống một chén thuốc. Thân mình Thất Lang tốt, ta liền triệt lui binh sĩ, để Tạ Nhân vẻ vang làm hoàng hậu, nếu ngươi thực sự xảy ra chuyện, ta liền tự tay giết y, khiến y tuẫn táng cùng ngươi!”
Chu Huyên vẻ mặt nghiêm khắc, đem Tuyên đế giam cầm ở trong lòng ngực chính mình, từng câu từng chữ tiến thẳng vào trong tai hắn. Tuyên đế bị Tạ Nhân lấy tánh mạng uy hiếp qua một lần, hiện tại càng thêm bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng: “A Huyên hà tất phải như vậy. Trẫm vốn cũng không muốn chết, chỉ là…… thiên mệnh khó cãi……”
Chu Huyên giữ chặt lấy tay hắn, khí phách mở miệng: “Việc trái với thiên mệnh không phải là chúng ta chưa từng trải qua, Thất lang có ta, liền không cần sợ thiên mệnh!”