Mỹ nữ Nam Cương lần lượt phân ra hai phía, mỗi người đều ôm nhạc cụ. Tiếng đàn bắt đầu ngân lên trong gió, sau đó đến tiếng tiêu hòa theo nức nở, không hầu uyển chuyển, đàn sáo cộng hưởng tương hòa vang vọng khắp đại điện, tấu lên một khúc ‘Mai hoa tam lộng’.
[Chú thích:
– không hầulà một loại nhạc khí thời xưa, giống như đàn sắt nhưng nhỏ hơn.
– Mai hoa tam lộng là một trong Trung Hoa thập đại danh khúc.]
Hơn mười vũ cơ váy dài lả lướt, áo lụa thướt tha nhẹ nhàng khởi vũ, vòng eo lay động, tư thái dị thường uyển chuyển. Mà người múa dẫn đầu chính là vị sủng cơ kiếp trước của Tuyên đế ― Lục Kiều.
Nàng trang điểm không giống với những vũ cơ khác, một thân xiêm y đỏ rực, ống tay áo dài rộng, khuỷu tay cuốn một dải lụa vàng, trong lúc giơ tay nhấc chân, cánh tay trắng như tuyết đầy đặn như búp sen liền nửa ẩn nửa lộ, cổ tay đeo mấy chiếc vòng vàng tinh xảo, khiến cho đôi bàn tay của nàng càng thêm thanh tú mỹ lệ. Tay phải nàng nắm một chiếc quạt tròn, lúc nào cũng che khuất nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt long lanh, ánh mắt như đường mạch nha ngọt lịm mà chảy về phía Tuyên đế.
Nếu không phải kiếp trước đã hiểu rõ nàng, bản thân Tuyên đế cũng không thể tin nữ tử kiều mị đáng yêu như thế lại là thích khách.
Tay hắn nhẹ nhàng gõ nhịp, mỉm cười nhìn về phía Lục Kiều, thần thái tuy rằng tự nhiên bình thản, đáy lòng lại có chút cảm khái ― nếu Lục Kiều tới sớm một hai năm, hắn sao phải đến nông nỗi tâm như tro tàn, mỹ nhân ở ngay trước mặt cũng không cách nào khơi dậy hứng thú, chỉ nghĩ xem hiện tại nàng muốn dùng biện pháp gì để hành thích hắn?
Trong Điều tiếu lệnh của Vương Kiến có câu ‘Ngọc nhan tiều tuỵ tam niên, thuỳ phục thương lượng quản huyền?’. Nhưng hắn từ khi sống lại tới nay còn chưa tới ba năm, mà địa vị của Lục Kiều trong lòng hắn đã không thể sánh bằng Chu Huyên, Phượng Huyền, Thuần Vu Gia, còn có…… Tạ Nhân bên kia không biết thế nào rồi, tính tình y cương liệt, tương lai nếu có một ngày quay về triều đình, thế nào cũng lại nhấc lên một phen sóng gió.
[trích trong bài thơ Điều tiếu lệnh (調笑令) của Vương Kiến:
Đoàn phiến, đoàn phiến,
Mỹ nhân bệnh lai già diện.
Ngọc nhan tiều tuỵ tam niên,
Thuỳ phục thương lượng quản huyền?
Huyền quản, huyền quản,
Xuân thảo Chiêu Dương lộ đoạn.
‘đoàn phiến’ là chiếc quạt của nàng Ban Tiệp Dư (xuất thân thế gia, là phi tần của Hán Thành đế và là một tài nữ trứ danh).
Bản dịch của Điệp Luyến Hoa:
Chiếc quạt, chiếc quạt,
Mỹ nhân bệnh sầu che mặt.
Ngọc nhan tiều tuỵ ba năm,
Còn ai chờ đợi sáo ca?
Ca sáo, ca sáo,
Chiêu Dương cỏ xuân đứt đoạn.
Vì bài thơ hay quá nên để cả bài cho ai thích thì đọc.]
Tuyên đế nghĩ ngợi đến xuất thần, không kịp phòng bị một cơn gió thơm nồng quét tới trên mặt. Hương thơm ngọt ngào, câu dẫn đến trong lòng không yên, hận không thể lập tức đem mỹ nhân trước mắt kéo vào trong ngực. Mà yêu cơ câu hồn kia lúc này lại xoay bước rời xa, tư thế cánh tay biến hóa mềm mại, ánh mắt tung ra một cái mị nhãn về phía hắn. Tuyên đế sống lưng thẳng tắp, cơ hồ muốn từ trên ghế đứng lên, đuổi theo Lục Kiều.
Nhưng vào lúc này, hai thanh âm “khụ” “khụ” từ phía dưới vang lên, một trái một phải đồng thời truyền vào tai Tuyên đế, đem hắn từ trong trạng thái say mê chấn tỉnh trở lại. Hai người động loạt ho khan kia tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn, đem ánh mắt từ trên người Tuyên đế lui về, quay sang phía đối diện tìm kiếm vị hiền thần lương tướng tâm ý tương thông với mình.
Tuy rằng không tiện làm trò trước mặt sứ thần Nam Cương, nhưng hai người vẫn nhìn nhau mỉm cười một cái, từng người nâng chén, ăn ý mà uống cạn một hơi. Tuyên đế nhìn một màn hoà thuận vui vẻ này, không biết vì sao trên người có chút ớn lạnh, đem đám vũ cơ mê hoặc lòng người phía dưới ném ra sau đầu, phân phó Vương Nghĩa: “Thuần Vu đại nhân mấy ngày nay sợ là công vụ bận rộn, lại bị hàn khí nhập thể, yết hầu tự nhiên khó chịu mà ho khan. Mau đem rượu trên bàn của y lấy xuống, đổi thành lộc lê tương. Đại tướng quân thiết nghĩ cũng có chút hỏa nhiệt nóng nảy, đưa một chén rượu mai hoa qua đi.”
Thuận tiện đem chén trong tay mình đẩy ra, kêu cung nhân cũng đổi thành rượu mai hoa, nương theo chất rượu lạnh lẽo mà tán đi hỏa nhiệt phiền nhiễu trên người.
Sứ thần Nam Cương chợt cúi đầu cười nói: “Bệ hạ thật hiểu biết phong nhã, rượu mai hoa xứng với ‘mai hoa tam lộng’, thật là tuyệt phối. Vị Lục Kiều cô nương này tính tình cao khiết, có thần vận của mai hoa, vốn sẽ trở thành hoàng hậu của quốc tộc ta, thân phận thập phần tôn quý, được ví như một đóa hoa giải ngữ.”
Thật là giải ngữ hoa. Trên đời này người hiểu biết Lục Kiều nhất, có thể nói chính là Tuyên đế. Hắn mỉm cười tự nhiên gật đầu, nghe vị sứ thần kia khen Lục Kiều cùng với những vũ cơ khác.
Nói một hồi, Lục Kiều lại khởi vũ tiến đến bên cạnh Tuyên đế, từng trận hương thơm liêu nhân theo gió thổi đánh úp về phía hắn. Hai lưỡi đao bén nhọn được giấu dưới chiếc quạt tròn phản chiếu ánh sáng mà chợt lóe lên, sát ý ẩn dấu dưới nụ cười kiều diễm, Tuyên đế nhịn không được chấn động thân mình, trên người tràn ra khí thế chấn nhiếp của bá vương.
Tâm Lục Kiều run lên, bước chân liền rối loạn một phách, tay nắm quạt tròn cũng bất tri bất giác hạ xuống. Vương Nghĩa đứng ở phía sau Tuyên đế nhìn đến rõ ràng, thất thanh kêu lên: “Di?”
Thanh âm kia ép tới cực thấp, nhưng Tuyên đế cách y thật gần, tự nhiên nghe được, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi ‘di’ cái gì? Chẳng lẽ là nhìn ra nàng giống người nào?”
Phải chăng cuối cùng cũng có người nhìn ra được mỹ nhân trong bức họa của hắn chính là Lục Kiều?
Vương Nghĩa lại lắc đầu, lần thứ hai đả kích tài nghệ của Tuyên đế: “Nàng lớn lên giống ai tiểu nhân không nhận ra, bất quá quạt tròn của nàng có vấn đề. Mới vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy, thời điểm nàng nhảy múa, từ trong chiếc quạt của nàng bay ra rất nhiều thứ gì đó giống như là phấn hương, rơi xuống trên bàn của thánh thượng.”
Nhanh như vậy đã ra tay? Tuyên đế ngơ ngẩn trong chớp mắt ― lần ám sát ở kiếp trước là chuyện sau khi Lục Kiều vào cung, chứ không phải giống như hiện tại, gấp gáp đến độ ra tay ngay tại yến tiệc. Nhưng hắn mới vừa nãy rõ ràng đã phát ra khí thế bá vương, Lục Kiều hẳn là phải rơi vào lưới tình của hắn rồi chứ? Như thế nào vẫn còn phục tùng mệnh lệnh của Nam Cương vương, hạ độc vào đồ ăn của hắn?
(Đậu xanh rau má, thụ à, em tưởng em là siêu nhơn phóng điện đó sao, xẹt một cái là gái ngã đồm độp? Ta thiệt nghi ngờ cái cuốn tiểu thuyết mà em là nam chính ngựa đực ở kiếp trước có phải là một cuốn ngôn tình siêu cấp não tàn hay không???)
Xem ra Lục Kiều hiện tại đã không còn là Lục Kiều của kiếp trước, đối với hắn cũng không có một phân tình ý nào. Phi phi phi, người ta nói phu thê duyên phận chỉ có một đời, hắn đã trải qua hai đời, mọi chuyện sao có thể vẫn giống như lúc trước? Tuyên đế trong lòng xót xa, đem chén rượu hoa mai đưa cho Vương Nghĩa: “Thời tiết còn lạnh, đi đổi cho trẫm chút canh nóng tới đây.”
Vương Nghĩa trong lòng hiểu rõ mà cầm chén rượu đi xuống, để ngự y kiểm tra độc tính bên trong, sau đó lại mang lên một chén canh giải độc để đề phòng vạn nhất. Tuyên đế từ tốn uống canh, chỉ vào đồ ăn dính bột phấn trên bàn, vẻ mặt ôn hoà nói: “Món gân nai hầm cùng thịt dê non trên bàn trẫm hương vị đều không tồi, đưa xuống cho sứ giả Nam Cương thưởng thức một chút.”
Cung nhân ‘dạ’ vang một tiếng, liền đem đồ ăn lấy đi, đưa đến trên bàn sứ thần.
Thần sắc Lục Kiều quả nhiên biến đổi, nương theo vũ đạo che dấu, hướng về phía vị sứ thần kia nháy mắt vài lần. Sứ thần Nam Cương thần sắc vẫn thản nhiên, nói cười rộn rã mà cảm tạ Tuyên đế ban thưởng, sau khi ngồi xuống lại hướng Lục Kiều khẽ gật đầu, ánh mắt quăng về hướng Tuyên đế ra hiệu. Thân hình Lục Kiều đình trệ một chút, ngay sau đó lại tung lên dải lụa vàng, hướng về vị trí của Tuyên đế từng bước khởi vũ.
Tuyên đế thở dài trong lòng, có chút thương tiếc Lục Kiều, không muốn để nàng làm ra chuyện không thể vãn hồi, liền cao giọng phân phó: “Đem ca vũ lui đi, trẫm có chính sự cùng sứ giả thương nghị.”
Thanh âm đàn sáo đột nhiên im bặt, nhưng vũ bộ của Lục Kiều không hề đình chỉ, vẫn hướng về Tuyên đế yểu điệu mà đến. Tuyên đế liền không thể tiếp tục nhân nhượng, lạnh giọng quát: “Phượng khanh!”
Tiếng quát vừa vang lên, Lục Kiều vẫn tiếp tục nhảy múa, nhưng khi tiếng quát vừa dứt cũng là lúc nàng thả người nhảy đến giữa không trung, nhào về phía Tuyên đế. Một cái chén ngọc từ mặt bên bay tới đánh thẳng về phía đầu gối của nàng, thân hình Lục Kiều lập tức ngã khuỵu xuống, mở ra một tư thế quỷ dị, tốc độ không giảm mà tiếp tục nhào đến chỗ Tuyên đế.
Nguyên lai công phu của Lục Kiều lại tốt như vậy, đời trước nàng quả nhiên chưa từng thiệt tình muốn ám sát hắn.
Khoảnh khắc hung hiểm ngay trong chớp mắt, thế nhưng Tuyên đế lại vẫn cứ ngây ngốc đứng đó. Mắt thấy dải lụa trong tay Lục Kiều sắp sửa chạm đến trước ngực hắn, một mũi tên xé gió bay tới, đem dải lụa bị chân khí làm cho cứng rắn như khiên sắt xé nát. Mà thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng của Lục Kiều cũng đáp xuống trên bàn Tuyên đế, tay phải giũ ra dải lụa tiếp được mũi tên thứ hai ném về phía sau, năm ngón tay trái lập tức đề khí, nhanh như chớp mà hướng về phía cổ họng Tuyên đế.
Đến lúc này trong điện mới vang lên tiếng hô cùng tiếng bước chân hỗn loạn, Ngự lâm quân ào ạt tràn vào trong điện vây bắt vũ cơ Nam Cương. Trong lúc mọi thứ hỗn loạn không thôi thì một tiếng cười trong sáng trấn định đột ngột vang lên, xuyên thấu hết thảy, truyền vào tai đám người đang đánh nhau. Người nọ nói cực nhanh, lại nghe ra thái độ thập phần trầm ổn: “Cô nương không màng đến tánh mạng của vị sứ giả này hay sao?”
Theo thanh âm của y truyền đến, tiếng binh khí trầm trọng đâm vào da thịt cùng tiếng máu phun ra tung toé đồng thời vang lên, theo đó còn có cả tiếng sặc khụ.
Động tác của Lục Kiều cũng vì thế mà dừng lại trong nháy mắt, nhịn không được đem ánh mắt hướng về bên kia ― nhưng chỉ trong khoảnh khắc thất thần này, nàng liền không còn cơ hội tiếp cận Tuyên đế.
Chu Huyên từ sau lưng gắt gao bóp lấy cổ nàng, Phượng Huyền cũng đã hoành cung trước ngực, chắn trước người Tuyên đế. Tuyên đế lùi lại mấy bước, thương tiếc mà nhìn nàng: “Ngươi vì Nam Cương vương giết trẫm, y cũng không xem ngươi như thê tử, ngược lại sẽ vì sợ hãi cơn giận dữ của Hạ quốc giáng xuống, mà phế đi hậu vị của ngươi, đem một nhà ngươi đều giao cho trẫm xử trí.”
Đồng tử Lục Kiều bỗng nhiên co rút lại, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi như thế nào biết được……”
Đây đều là chuyện lúc trước ngươi nói cho trẫm. Tuyên đế cao thâm khó lường mà nhìn Lục Kiều, nhìn đến nàng đầu váng thần huyễn, hoàn toàn mất đi sức phản kháng. Bất quá những lời kia của hắn cũng chỉ là để che lấp, không nghĩ tới việc hành thích lại phát sinh sớm mấy năm, vừa lúc có thể một lần nữa thu phục Lục Kiều.
Trong lúc hắn nói chuyện, Phượng Huyền đã lưu loát mà đem người trói chặt ném tới trên mặt đất, Chu Huyên cũng đã bước tới bên cạnh Tuyên đế, kiểm tra xem hắn có bị thương ở đâu không.
Tuyên đế nắm lấy tay Chu Huyên, ánh mắt hướng trong điện, cười vang nói: “Có chư vị ái khanh hộ giá, trẫm tất nhiên không sao. Bất quá việc hôm nay công lao lớn nhất thuộc về Thuần Vu ái khanh, nếu không có y bắt lấy thủ lĩnh thích khách, nữ tử này cũng sẽ không dễ dàng chịu trói như vậy……”
Ánh mắt Tuyên đế rơi xuống chỗ ngồi của vị sứ thần Nam Cương kia, thanh âm lập tức im bặt. Một thân hình đầy máu ngã xuống tại nơi ấy, thế nhưng không phải là thủ lĩnh thích khách giống như trong suy nghĩ của Tuyên đế, mà là người mới vừa có công cứu giá ― Thuần Vu Gia!
Bên cạnh y là thân hình gầy gò tuổi bảy mươi của Nhạc thái úy đang ấn giữ thân hình liên tục giãy giụa của sứ thần Nam Cương, Hà thừa tướng mang theo hai vị lão thần không bị dọa sợ bước tới, xé xuống vạt áo tạm thời băng bó vết thương trên người Thuần Vu Gia, sau đó liền quay đầu lại bẩm báo: “Thuần Vu đại nhân tuy rằng chảy nhiều máu, nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ là phải dưỡng thương một thời gian.”
Nhạc thái úy bên kia dưới sự tương trợ của Ngự lâm quân, đem đám sứ giả Nam Cương đều trói lại, sau đó hơi run rẩy đứng dậy vỗ vỗ tay: “Người này võ công thường thường, nhưng bản thân lại có chút cậy mạnh. Thuần Vu đại nhân chính là quá mức văn nhược nên mới bị hắn cướp đi binh khí phản đâm một kiếm.” Vừa nói vừa lắc đầu: “Già rồi già rồi, nếu trẻ lại tuổi hai mươi, mấy tên thích khách thế này sao có thể càn quấy ngay trước mặt……”
Tuyên đế lại bất chấp mọi người xung quanh đang nói gì, nhấc lên vạt long bào, vọt thẳng xuống dưới, từ trong tay Hà Thừa tướng đỡ lấy Thuần Vu Gia mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Thuần Vu ái khanh……” Tuyên đế hối hận không thôi, vành mắt thoáng chốc ửng đỏ, thanh âm có chút run rẩy: “Trẫm sớm biết sứ đoàn có ý định gây rối, nếu không phải vì Lục Kiều……” Hắn thương tâm quá độ, không chú ý tới bản thân nhất thời thuận miệng, nói ra những lời không nên nói: “Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ để thái y chữa khỏi cho ngươi. Ấu Đạo, ngươi cùng trẫm còn có duyên phân quân thần nửa đời, trẫm vẫn luôn giữ lại vị trí thái phó, chính là vì chờ ngươi, ngươi không thể làm trẫm thất vọng……”
Mồ hôi lạnh trên trán Thuần Vu Gia rơi xuống như mưa, nhưng vẫn cố cười an ủi Tuyên đế: “Thần chỉ là bị thương ở cánh tay, không có nguy hiểm tới tánh mạng. Bệ hạ không cần quá mức ưu thương, sẽ không tốt cho thân thể. Chỉ là thần bị thương thế này, sợ rằng ảnh hưởng tới việc chấm bài thi đình……”
Tuyên đế quyết liệt đáp: “Không phải còn có phó giám khảo sao, việc này cứ để người khác tới làm, ngươi tạm thời chỉ cần giữ lấy chức danh, không cần hao tâm tốn sức làm việc, đến lần tuyển chọn tiếp theo lại thay trẫm lựa chọn hiền tài cũng không muộn!” Nói xong liền đứng dậy phân phó nội thị: “Đi lấy kiệu nâng Thuần Vu đại nhân đến thiên điện nghỉ ngơi. Thái y đã mời tới chưa? Động tác sao lại chậm như vậy?”
Bỗng nhiên có người nắm giữ lấy cánh tay hắn, Tuyên đế lúc này mới bình tĩnh một chút. Quay đầu nhìn qua, liền thấy Chu Huyên thần sắc nhàn nhạt mà cúi đầu nhìn về phía Thuần Vu Gia.
“Vết thương của Thuần Vu đại nhân cũng không sâu, máu cũng đã ngừng chảy, thỉnh bệ hạ không cần lo lắng quá mức. Nếu vì hắn mà bi thương quá độ, tổn hại long thể, hắn cũng đảm đương không nổi. Tất cả thích khách Nam Cương đều đã bị bắt giữ, bệ hạ muốn đích thân thẩm vấn hay là giao cho Đại Lý Tự? Còn có vị Lục Kiều cô nương mà bệ hạ ‘nhớ thương’ kia, tựa hồ cũng có nỗi khổ riêng, bệ hạ có muốn tách ra để tự mình đặc biệt thẩm vấn hay không?”