Điền Thất không biết sư phụ có thể có cái chuyện trọng yếu gì. Ở trên cuộc đời này của ông ấy, chuyện trọng đại nhất có lẽ chính là dụ dỗ cung nữ.
Bất quá, nàng vẫn là đi tìm sư phụ Đinh Chí, sau đó, Đinh Chí bưng vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng, “Thời gian này nhớ cẩn thận chút, nói không chừng tai vạ muốn đến nơi.”
Điền Thất rất kỳ quái, hỏi: “Tới cùng là sao?”
Đinh Chí đem sự tình giải thích. Thì ra hắn có một tình nhân ở cung Từ Ninh, gọi là Việt Dung. Hôm nay Việt Dung nói với hắn, có người ở trước mặt Thái hậu tố cáo Điền Thất, Thái hậu rất tức giận, không biết có thể hay không đi xử lý Điền Thất. Đinh Chí ráo riết hỏi người nọ là ai, cùng Thái hậu nói cái gì, nhưng mà Việt Dung không phải là đại cung nữ gần người hầu hạ, cho nên cũng không rõ ràng, chỉ biết người tố cáo là sư đệ của Tôn Đại Lực, lúc trước sư phụ của hắn đi theo Thục phi, chuyện Thục phi lúc trước vừa xảy ra thì sư phụ của hắn cũng chôn cùng.
Cho nên người nọ có thù với Điền Thất là khẳng định. Việt Dung chỉ là đúng dịp nghe được mấy chữ “Điền Thất”, sau khi người kia rời đi, sắc mặt của Thái hậu rất là không tốt, Việt Dung cảm thấy không ổn, cho nên lén lút đến đây nói với Đinh Chí.
Đinh Chí nói xong, hỏi Điền Thất: “Ngươi đến cùng là làm cái gì, khiến cho thái hậu tức giận đến như thế?”
Điền Thất suy nghĩ một chút, bản thân quả thật từng làm qua vài chuyện quá phận, tuy rằng Hoàng thượng đã miễn tội cho nàng, nhưng Thái hậu nếu mà biết một tên thái giám như nàng lại dám đối xử không tốt với con trai của bà ta, thì đại khái sẽ không nhẹ tay tha thứ.
Hơn nữa loại chuyện tố cáo nói xấu sau lưng này vốn là làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nàng chỉ là một tên thái giám, kẻ thù chỉ cần ở trước mặt Thái hậu vu tội nhiều vài câu, thì Thái hậu chắc chắn căn cứ nguyên tắc thà tin là có không thể tin là không, mà đem tên tiểu thái giám là nàng đây giết luôn, không có gì phải ngại.
Điền Thất lắc lắc đầu, “Nói mấy thứ này cũng đã không kịp. Mấu chốt lúc này không phải là con phạm chuyện sai gì, mà là Thái hậu sẽ đối phó với con như thế nào.”
Đinh Chí tràn đầy lo lắng, “Còn có thể thế nào, ta nghe ý tứ của Việt Dung, e là lần này Thái hậu không định lưu ngươi sống. Thất nhi, con có tâm nguyện gì chưa xong, nói cho sư phụ, ta nhất định giúp con làm tốt, để cho con an tâm mà đi.” Nói xong, nâng tay áo lên xoa xoa khóe mắt.
“Không đúng, sư phụ, sư phụ đừng vội khóc,” Điền Thất có chút bất đắc dĩ, “Sự tình chưa hẳn là không có chỗ cứu vãn.”
“Làm sao cứu vãn? Bà ấy là Thái hậu nha, muốn giết chết con, so với bóp chết con kiến còn muốn dễ dàng.”
Đinh Chí nói được có lý. Không cần biết Điền Thất có bao nhiêu thông minh, có bao nhiêu biết ăn nói, chỉ cần là đứng trước uy quyền của Thái hậu thì tất cả đều toi công.
Điền Thất chống cằm trầm tư một lát, nói: “Con là người của Hoàng đế, Thái hậu không thể trực tiếp phái người tới treo cổ con. Nếu như bà ấy muốn thu thập con, điều đầu tiên muốn làm khẳng định là đem con dời khỏi Ngự tiền. Nếu mẫu thân vô duyên vô cớ đem người bên cạnh con trai mình thay đi, thì đó chính là không cho con trai thể diện. Thái hậu là người làm việc rất cẩn thận chặt chẽ, nên sẽ không làm như vậy. Cho nên lý do nhất định sẽ là: Cảm thấy tên nô tài này không tệ, muốn đem đến cung Từ Ninh. Hoàng thượng vì làm tròn hiếu đạo, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.”
Đinh Chí nghe nàng phân tích một trận như vậy xong, tương đối thấy nhức đầu, “Tới cùng con muốn nói cái gì vậy?”
“Con muốn nói chính là, con nhất định chết cũng phải dựa vào cung Càn Thanh, chỗ nào cũng không đi. Trước hết nghĩ biện pháp kéo, chờ hiểu rõ Thái hậu nghe được lời gièm pha gì xong, lại chờ cơ hội mà làm việc. Liền tính cuối cũng vẫn là phải chết, thì hiện tại nhiều sống một ngày là một ngày.”
“Nói được nhẹ nhàng quá đi, làm sao mà kéo?”
“Con tự có biện pháp.”
“Vương Mạnh, phối chút thuốc độc cho ta.” Điền Thất đi cục Tửu Thố Diện, thấy Vương Mạnh hết giờ làm đi ra ngoài, nàng chặn hắn lại nói.
“Ừ, ngươi muốn loại nào?”
“Chính là cái loại mà ăn vào sẽ giống như là bị dính bệnh truyền nhiễm.”
“Đã biết,” Vương Mạnh gật đầu, “Ngươi muốn bệnh đậu mùa hay là bệnh dịch hạch? Muốn chết luôn hay là không chết?”
Điền Thất rùng mình một cái, “… Có cái khác không?”
“Cái khác cũng có, ngươi nói cho ta biết trước cái đã, ngươi cho ai ăn?”
“Chính ta ăn.”
Vương Mạnh chả hiểu ra sao nhìn nàng một cái, “Ngươi làm sao vậy?”
Điền Thất gõ đầu hắn một cái, “Đừng nói nhảm. Ta muốn chính là cái loại ăn xong nhìn rất dọa người nhưng kỳ thật rất là an toàn, còn muốn vừa nhìn liền biết là bị bệnh không cần phải bắt mạch.”
Vương Mạnh nghĩ một chút, “Vậy nổi trái rạ được không?”
“Nổi thiệt hả?”
“Nổi giả thôi, nhưng sẽ bị nổi chút hột, bất quá không có nghiêm trọng giống bệnh thật, không chết được.”
Điền Thất phát hiện, bình thường Vương Mạnh yếu đuối giống như là một trái cà khô quắt, nhưng mà vừa nhắc tới y thuật, thì cả khuôn mặt hắn đều tỏa sáng, nói chuyện đều lưu loát vui sướng không ít. Thế là Điền Thất cũng có chút tin tưởng y thuật của hắn, vỗ vỗ bả vai hắn nói, “Vậy liền muốn thứ này, cái mạng nhỏ của anh đây toàn nằm trên tay chú em.”
“Bao giờ thì ngươi cần?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Thế là Vương Mạnh không có trở về sở Thập Tam, mà cùng Điền Thất đi tới An Nhạc đường.
An Nhạc đường là nơi chuyên dùng để xem bệnh cho nội quan. Vương Mạnh học y không thể chỉ gặm sách vở không, mà còn muốn rèn luyện kinh nghiệm thực tế, vì vậy cần tìm người xem bệnh, do đó hắn thường xuyên tới An Nhạc đường giúp đỡ. Điều kiện trong An Nhạc đường không được tốt, trình độ của các đại phu cũng không tốt lắm, nên cũng vui vẻ tiếp thu sự giúp đỡ miễn phí của Vương Mạnh. Thành ra lúc này hắn mang Điền Thất tới, cũng không ai cảm thấy bất ngờ.
Vương Mạnh viết cho Điền Thất một toa thuốc mọc bệnh trái rạ giả. Bởi vì tất cả các toa thuốc trong An Nhạc Đường đều phải lưu hồ sơ, Điền Thất sợ bị người ta phát hiện, nên kêu Vương Mạnh đem toa thuốc này chia thành hai, một phần thì ký tên của Điền Thất, một phần lại ký tên của Vương Mạnh, như vậy chỉ nhìn một cách đơn thuần bất kỳ phần nào của toa thuốc cũng sẽ không xem ra được nội tình.
Ngày hôm sau, từ lúc Kỷ Hành thức dậy cho đến lúc hạ triều vẫn không có nhìn thấy Điền Thất, hắn nhịn không được hỏi Thịnh An Hoài.
Thịnh An Hoài đáp, “Thưa Hoàng thượng, sáng sớm nay Điền Thất phát sốt ra bệnh trái rạ, đã bị đưa đến phòng cách ly trong An Nhạc đường.
Kỷ Hành thấy có chút kỳ, làm sao đột nhiên lại bị trái rạ chứ, “Tìm người cẩn thận chăm sóc hắn đi.”
“Tuân chỉ.” Thịnh An Hoài chờ chờ, không chờ được ý chỉ gì khác. Loại bệnh này của nô tài, ít ít nhiều nhiều đều làm cho chủ tử chán ghét, có chút chủ tử còn trực tiếp đem nô tài sinh bệnh đuổi đi, muốn đi đâu thì đi đó. Nhưng mà bây giờ Hoàng thượng ngừng miệng không có nhắc chuyện này, trong lòng Thịnh An Hoài cũng có quyết định. Điền Thất vẫn là người ở Ngự tiền, chờ bệnh xong lại trở về phục chức là được.
Hạ triều, Kỷ Hành đi cung Từ Ninh thăm hỏi Thái hậu. Như Ý cũng đã rời khỏi giường, vừa ăn qua bữa sáng, giờ phút này nó đang ngồi ở trong lòng Thái hậu, ê ê a a hát đồng dao. Lời ca là do chính nó soạn bậy bạ ra, trừ điệu gieo vần, không ai có thể nghe rõ ràng mấy lời đồng dao này có ý tứ gì.
Khó được nhìn thấy miệng của con trai không ngừng nghỉ, nên Kỷ Hành rất cao hứng, chơi với nhóc con một hồi.
Một lát sau, thái hậu sai người đem Như Ý ôm đi, sau đó lập tức nhắc đến Điền Thất với Kỷ Hành, “Chỗ của con có tên tiểu thái giám, ai gia gặp qua mấy lần, rất là thông minh, Như Ý đặc biệt thích hắn.”
Kỷ Hành đáp: “Mẫu hậu nói là Điền Thất?”
“Đúng rồi, chính là Điền Thất. Như Ý không thấy liền lẩm bẩm nói về hắn. Ai gia nghĩ, đứa nhỏ khó gặp được một nô tài hợp tính, không như đem Điền Thất điều đến cung Từ Ninh, mỗi ngày đều bồi Như Ý, ngươi thấy thế nào?”
Kỷ Hành bỗng cảm thấy rất không bình thường. Mẫu hậu của hắn trước giờ không có cùng hắn muốn người, cho dù là Như Ý thích đi chăng nữa, thằng nhóc vẫn có thể đi đến cung Càn Thanh nhiều một chút để chơi, hai cha con bọn hắn lại không có sự ngăn cách gì, vì sao nhất định phải đem người điều tới cung Từ Ninh?
Tuy nghĩ như thế, mẫu thân đã tự mình mở miệng, Kỷ Hành cũng nói không ra lời cự tuyệt, vì vậy chỉ nói: “Mẫu hậu coi trọng nô tài kia, chính là tạo hóa của hắn. Chẳng qua thực là không khéo, hôm nay Điền Thất phát bệnh trái rạ, đã dời vào An Nhạc đường. Nếu như hắn lành bệnh, mẫu hậu lại không ghét bỏ cái mặt rỗ của hắn, thì kêu hắn tới đây hầu hạ đi.”
“Ra bệnh trái rạ?” Thái hậu không đoán được sự tình lại khéo như thế, “Đáng tiếc, đứa nhỏ tốt như thế, hiện tại lại bẩn thỉu, cũng là giữ lại không được.” Ý ở trong lời, hoặc đem hắn giết chết, hoặc đem hắn đuổi đi.
Kỷ Hành nhíu mày một chút, rồi lập tức giãn ra, khuyên nhủ, “Mẫu hậu nói thật có đạo lý. Chẳng qua bệnh trái rạ cũng không phải là cái bệnh nặng gì, nếu người ta chân trước vừa phát bệnh chân sau liền đem hắn tống cổ, sẽ tỏ rõ thái độ làm người có chút cay nghiệt. Trẫm nghĩ chờ nô tài kia ở An Nhạc đường một thời gian, lại làm xử trí, cũng là giống nhau.”
Thái hậu gật đầu nói, “Con nói đúng, ai gia quá mức lo lắng cho con, trái lại quá nóng lòng.”
“Mẫu hậu đây là một mảnh lòng từ mẫu, khiến cho con xúc động bội phần.”
Kỷ Hành càng lúc càng phát giác được chuyện này có cổ quái. Điền Thất chân trước phát trái rạ, mẫu hậu liền chân sau cùng hắn muốn người, sự tình không thể khéo như vậy. Hắn lập tức kêu Thịnh An Hoài tới, “Gần đây cung Từ Ninh có cái gì dị thường không?”
Thịnh An Hoài là người biết từ đầu đến đuôi. Ai kêu ông ta là thái giám tổng quản nha, chỉ cần là chuyện có liên quan tới thái giám thì trên cơ bản không có việc gì có thể giấu diếm được ông. Ông vốn là quyết định khoanh tay đứng nhìn, dù ông coi trọng Điền Thất thế nào đi nữa, cũng đắc tội Thái hậu không nổi. Nhưng mà Thái hậu lại không có khai sáng nguyên nhân với Hoàng thượng. Thịnh An Hoài kẹp ở giữa, suy đi nghĩ lại, quyết định có sao nói vậy với Hoàng thượng. Hoàng thượng mới là chủ tử của ông, là người mà ông nguyện trung thành.
“Thưa Hoàng thượng, nô tài nghe nói, hôm qua có một thái giám ở Ngự Mã giám đi cung Từ Ninh bái kiến Thái hậu, vừa lúc nô tài có người đồ đệ nhận thức hắn, nói là mấy ngày nay người này luôn luôn nói cái gì mà ‘bát tự của Điền Thất quá cứng, mệnh khắc chủ’.”
Kỷ Hành nhíu mày, “Toàn lời nói bậy.”
Kỳ thật Thịnh An Hoài có chút tin, cẩn thận nhắc nhở Kỷ Hành, “Trước kia Điền Thất theo ba chủ tử, ba vị này đều là ở trong vòng một tháng Điền Thất đến làm việc mà bỏ mình.”
Kỷ Hành hỏi ngược lại, “Hắn ở Ngự tiền không chỉ là một tháng, vì sao không đem trẫm khắc chết?”
Thịnh An Hoài bị dọa đến nỗi bùm bùm quỳ xuống, “Hoàng thượng, thân mình của ngài là vạn kim, xin ngài vạn vạn nói cẩn thận.”
“Ngươi có biết cái gì gọi là ‘không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần’ không?” ()
“Nô tài không biết.”
“…”
Kỷ Hành rất có chút bi ai tịch mịch không người hiểu được. Chúng nô tài thì ngu xuẩn, nữ nhân trong hậu cung cũng không có người nào là tri âm của hắn. Thịnh An Hoài là một kẻ rất có ánh mắt, hiểu đắn đo đúng mực, nhưng cũng chỉ giới hạn như thế. Điền Thất lại là người cơ trí, chẳng qua hắn ta luôn có cách đem hắn tức chết đi được, đã vậy còn là tức mà không thể phát tác.
Nghĩ đến Điền Thất, Kỷ Hành không khỏi giễu cợt. Tiểu biến thái này còn thực là có mấy phần can đảm, muốn chơi đùa kế hoãn binh? Cũng may mà hắn ta có thể sớm nghe được tiếng gió, nghĩ ra cái chiêu như vậy, bằng không hôm nay người làm Hoàng đế là hắn đây cũng chưa hẳn là có thể bảo trụ được hắn ta. Thể diện của mẫu hậu, bản thân tổng yếu là phải cho, một khi Điền Thất vào cung Từ Ninh, thì đại khái cũng sống đến đó mà thôi.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hành nói với Thịnh An Hoài đang quỳ trên mặt đất, “Lên đi, theo trẫm đi An Nhạc đường.”
Chú:
() Không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần: “Bất vấn thương sinh vấn quỷ thần”
Câu này trong bài thơ: Giả Sinh của Lý Thương Ẩn.
Nghĩa câu này theo lịch sử bài thơ là có ý châm chọc Hán Văn đế ngu đần, đối với thiên hạ muôn dân thờ ơ không quan tâm, lại chỉ chăm chăm đi hỏi về mấy chuyện quỷ thần nhảm nhí.