Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rầm một tiếng, cửa phỏng ngủ đóng lại. Hôm nay An Lê thật sự xong rồi.

Trần tiên sinh quyết tâm muốn cho cậu trải nghiệm hậu quả của việc chọc giận hắn.

Bác nông dân cần cù chăm chỉ online, tuy chưa tới mùa gieo giống, còn cách mùa xuân một khoảng thời gian. Nhưng mà đất này phì nhiêu, hạt giống trong tay mà không trồng xuống, không chừng nước suốt ngấm hết vào đất, nhão thành bùn.

Bác nông dân cầm cuốc cuốc đất, không thèm bận tâm đất này mới vừa qua đông, vẫn chưa được khai thác. Nhưng lại đào được suối nguồn, dòng nước nhỏ chảy tí tách... còn rất ấm áp.

Trồng trọt là một kĩ năng sống, nhất định phải biết rõ nhiệt độ, chỉ là có thể vì là lần đầu làm, không nắm bắt được sức lực và độ sâu, bác nông dân không biết mệt, gieo đầy hạt giống còn muốn gieo tiếp. Nhưng mà đất này không được, nếu gieo tiếp sẽ bị đầy mất.

"Huhu… Tiên sinh…" An Lê khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ vùi vào gối khóc không ngừng.

Trần Thừa Phong nửa thân trên lồ, người ta nói xong việc hút một điếu, như lạc vào tiên cảnh. Nhưng mà omega nhà mình không ngửi được mùi khói, thôi bỏ đi.

Đứa nhỏ tức giận rồi. Trần Thừa Phong chỉ định hù doạ mà thôi, làm một lần lại doạ cho người ta khóc mất, đau đến phát run. An Lê chưa dục nên đau không chịu được, đạp chân nửa ngày cũng tốn công vô ích.

"An An?" Trần Thừa Phong duỗi tay muốn kéo An Lê vào lồng , nhưng vừa mới chạm vào An Lê đã rụt vai né tránh.

Cậu đưa lưng về phía hắn, bả vai run rẩy, "Huhu... Tiên sinh đừng chạm vào em! Đã nói không muốn rồi mà, huhu... đau, đau quá..."

"Chậc, không phải nói muốn có em bé sao?"

Trần Thừa Phong dán lên, ở trong ổ chăn ve làn da An Lê, vừa dính vừa mướt, tựa cằm lên vai cậu, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được xem mấy thứ đó. Em muốn thì tôi dạy cho em, còn không được sao?"

"Huhu... không, không giống chút nào! Hừ..."

An Lê ấm ức bĩu môi, tay nhỏ mềm mại như bông không có sức lực đẩy Trần Thừa Phong. Cho dù người này có dục cũng là cả người mềm mụp, ôm vào rất thoải mái.

Giờ còn không thừa nhận nữa chứ, ai có thể ngờ rằng omega này còn sẽ tức giận, xoay người trốn tránh trách nhiệm.

"Tiên sinh không được chọc em! Anh... anh bắt nạt em!"

Trần Thừa Phong có chút bất đắc dĩ, "Không phải An An nói muốn em bé sao? Đây là lần đầu, những lần sau sẽ ổn thôi."

Bây giờ mới là buổi chiều. Ban ngày ban mặt tuyên dâm thật là không ổn chút nào. An Lê cảm nhận được Trần tiên sinh vẫn cứ cầm gậy chọc vào cậu, tức giận run rẩy muốn xuống giường, nhưng mà hai chân mềm oặt, sợ Trần tiên sinh lại làm nữa, thoáng chốc thấy hơi khó xử.

Tức phát khóc.

Không giống trong sách chút nào! Khó trách lại nói cá không ăn muối cá ươn, Trần Thừa Phong lớn hơn cậu vài tuổi, hắn nói những chuyện không nên thử thì tốt nhất không nên thử, cậu không bao giờ nói muốn có em bé nữa.

Tuy em bé rất đáng yêu, nhưng gậy của Trần Thừa Phong thì không, chọc cậu đau.

Rõ ràng trong sách nói là rất thoải mái, rất nhanh sẽ có em bé, nhưng hiện tại ngoại trừ đau đớn thì chính là cảm giác đầy bụng, như bị rót đầy, khó chịu khóc thút thít.

Cậu cảm thấy tiên sinh rất hư, rõ ràng biết là không giống trong sách mà vẫn làm.

Làm omega của mình tức giận mất nửa ngày trời. Trần Thừa Phong xuống giường tắm, chỉ có thể tự giải quyết. Hôm nay chỉ làm qua loa doạ cậu chút thôi, chờ An Lê thật sự dục thì sẽ không giống hôm nay đâu.

Trần Thừa Phong cũng không nghĩ là nhanh như vậy, chẳng qua là vì omega của hắn quá tò mò nên mới không còn cách nào, hù doạ một cái hẳn là có thể an phận được một thời gian. Lần đầu Trần tiên sinh ăn người ta, làm gì có chuyện ăn một lần là đủ.

Hắn cảm thấy mình cưới An Lê, những chuyện khác thì không biết, nhưng tính nhẫn nại đã tăng lên rất nhiều. Phỏng chừng còn có thể cạo đầu xuất gia, dứt bỏ dục trần tục, tất nhiên là trừ An An của hắn.

Thu dọn một lượt, hắn thay quần áo ngủ, thay luôn cho An Lê. Cậu không cho hắn nhìn, vẫn còn giận dỗi, cảm thấy bản thân đã rơi vào bẫy của Trần tiên sinh, còn bị bắt nạt. Trần Thừa Phong nhíu mày, xoay lưng cho cậu nhìn, "Ai cào đây?"

Sau lưng hắn có vài vết móng tay, không sâu nhưng hơi ửng đỏ. An Lê túm góc chăn lộ ra đôi mắt tròn xoe, "Là... là em làm ạ..."

"Chứ sao? Nhóc con em là mèo sao? Cào người ta vậy à?"

"Có đau không ạ..." Cậu kéo tay Trần Thừa Phong, "Em không biết, em không biết là em cào tiên sinh. Hay là em cắt móng tay được không?"

Trần Thừa Phong sờ sờ khuôn mặt người ta, "Bây giờ đã biết vì sao không nên trêu chọc tôi chưa. Em cứ ngoan ngoãn đi, chờ khi dục tôi sẽ đánh dấu em. Lúc đó thành kết sẽ không đau, có được không?"

"Nhưng mà em nghe người ta nói..." An Lê vẫn muốn nói mấy thứ cậu học được trên mạng.

"Hửm?" Trần Thừa Phong nhướn mày, "Em vẫn tin mấy cái đấy à?"

Tất nhiên là An Lê đã ăn đòn rồi, sẽ không tin trên mạng bảo gậy của tiên sinh chọc vào rất thoải mái, cảm giác còn nghiện hơn ăn bánh kem. An Lê chỉ cảm thấy trướng đau, Trần Thừa Phong cũng là lần đầu, không có kinh nghiệm, chỉ biết đâm chọc lung tung.

"Không tin nữa, em không bao giờ tin nữa. Lần sau nhất định sẽ nghe lời tiên sinh, không xem lung tung..."

Về điểm này thì An Lê rất ngoan, dỗ dành một chút là được. Cậu không tức giận, để Trần Thừa Phong xoay người kiểm tra xem có bị thương hay không, còn bôi thuốc tiêu sưng, làm khuôn mặt An Lê đỏ bừng.

Cậu vẫn tò mò, "Vậy tại sao tiên sinh cắn em một cái, trên người em không có mùi hương gì nữa? Bao giờ thì tiên sinh mới cắn em tiếp?"

Không biết bây giờ có phải lúc hiếu học không, mà mấy câu hỏi của cậu cực kì nhiều. Nhưng Trần Thừa Phong vẫn tình nguyện giải đáp rõ ràng, "Sao lại muốn tôi cắn em? Bây giờ không sợ đau nữa sao?"

"Tại lần trước tiên sinh làm em thoải mái, thật ra vừa nãy..." An Lê có chút xấu hổ, "Cũng thoải mái. Chỉ là hơi đau... nếu không đau thì tốt quá..."

"…"

Trần Thừa Phong cảm thấy hắn phải dạy dỗ nhóc con này mới được, năm chữ hoạ từ miệng mà ra viết thế nào, nếu không thì cậu sẽ không biết điều, sao có thể nói cảm thụ của bản thân khi làm chứ? Bé omega của hắn hình như bắt đầu không giống hồi đầu cho lắm?

Bởi vì Trần Thừa Phong cho cậu đủ sự nuông chiều, cho An Lê đủ cảm giác an toàn, khiến người ta lộ ra bản năng làm nũng, cho nên cậu mới tình nguyện chủ động tháo bỏ xiềng xích, nhưng vậy có thể loại bỏ mọi ngăn cách giữa cậu và tiên sinh.

Thật sự khiến hắn vừa yêu vừa hận, "Không được nói lung tung."

Vốn muốn để An Lê ngủ một lúc, nhưng mà mặc dù cậu hơi mệt nhưng lại không ngủ được, muốn Trần Thừa Phong ôm một cái, không chịu buông tay, một tay để cậu gối đầu, một tay vươn ra đằng sau mát xa eo.

Cậu không nói gì, cọ cọ trong ngực Trần Thừa Phong, chưa được một lúc đã díu mắt mệt rã rời. Trần Thừa Phong nhéo mặt cậu, "An An, có muốn đi học không?"

"Đi học?" An Lê nháy mắt không còn buồn ngủ.

Cậu chớp chớp mắt tỏ vẻ chờ mong, đi học? Cậu cho rằng sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không còn hy vọng học đại học nữa.

Bởi vì luôn bị nuôi nhốt trong nhà nên cậu không được học đại học. Trước kia cậu nhìn An Khê mỗi ngày đều được đi học, nói chuyện với ba mẹ ở trường học những gì, có ai theo đuổi. Cậu rất hâm mộ, nhưng cậu chỉ là con nuôi, chỉ có thể hốt phân cho An Khê.

Chuyện này vẫn luôn ở trong lòng Trần Thừa Phong. Lúc trước sau khi cưới An Lê về nhà, phát hiện có điểm không đúng, hắn liền nghĩ sẽ đưa cậu đi học. Sau này coi như nuôi thêm một omega vậy, dù sao cũng không uổng tiền.

Chẳng qua mọi chuyện tiến triển vượt xa mong đợi của hắn. Tốc độ tiến triển mối quan hệ của hắn và An Lê như chiếc xe thể thao gặp khúc cua, không kịp đánh tay lái, cứ thế bay đi không thể trở lại.

Mà An Lê không chỉ một lần nói mình không được đi học, thời thời khắc khắc ám chỉ gia thế hay bằng cấp của cậu đều không xứng với Trần Thừa Phong, khiến cậu không tự tin.

Hơn nữa với năng lực học tập của An Lê... Tính tò mò mạnh, Trần Thừa Phong cảm thấy rất tốt. Vì chuyện học hành của An Lê mà hắn buồn rầu một thời gian, bởi vì trong trường không có lớp toàn bộ là omega.

"Em còn có thể đi học sao? Thật sự có thể chứ?" An Lê hơi kích động ghê vào người Trần Thừa Phong, chọc chọc bả vai hắn tỏ vẻ hưng phấn.

Trần Thừa Phong gật đầu, "Dù sao... An An nhà chúng ta hiếu học như vậy, chậc, không thể bắt em mỗi ngày đều chờ đợi ở nhà được. Bình thường tôi sẽ phải để công ty, để em ở nhà một mình sợ em sẽ thấy chán. Tôi nghĩ kĩ rồi, em học công chức, tốt nghiệp xong đến công ty làm thư kí cho tôi, được không?"

"Được được được, gì cũng được hết."

Trong lòng An Lê có chút kích động, cậu cho rằng cậu đã không thể tới trường nữa, gả cho Trần Thừa Phong thì nên học cách làm omega của Trần tiên sinh mới phải.

Cậu nghĩ ngợi, nhỉ giọng hỏi, "Vậy tiên sinh, nếu em có em bé thì phải làm sao?"

"…" Cậu cứ luôn lo lắng vô ích.

"An An muốn có em bé như vậy sao?"

"Muốn, muốn cùng tiên sinh có một cái bé con..."

Muốn cùng người mình thích nuôi dưỡng đứa nhỏ liên kết giữa hai người, điểm này An Lê rất chủ động, cậu thích Trần Thừa Phong.

Nhưng mà chuyện đi học có sức hấp dẫn quá lớn.

Trần Thừa Phong cũng không thể cứ nhốt người ta trong nhà mãi được, như vậy quá ích kỉ. Hắn cũng muốn cho An Lê vui vẻ, không muốn để cậu phải tiếc nuối.

"An An, em có thể vừa mang thai vừa học mà…" Trần Thừa Phong thấp giọng nói bên tai An Lê, làm lỗ tai An Lê đỏ bừng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio