"Kính thưa thầy giáo, cô giáo, lãnh đạo: Hôm nay tại đây em xin làm kiểm điểm nhận lỗi, em không nên đánh nhau trong phòng thi..."
Trên bục Trương Thạch Lỗi không tình nguyện mà đọc bản kiểm điểm, biểu tình lười nhác, mấy anh em đứng sau anh ta nhìn bạn học đông nghìn nghịt phía dưới bục chào cờ, trong lòng càng thêm không phục, Thẩm Thanh Dã đứng ở đầu góc, hai tròng mắt lãnh đạm trầm tĩnh nhìn không ra cảm xúc, đầu lưỡi anh đỡ đỡ khóe miệng, giữa hương bạc hà mát lạnh mang theo một tia vị ngọt lạnh lẽo.
Giọng nói không chút để ý của Trương Thạch Lỗi vang lên trên loa, hiệu trưởng đứng một bên tức giận đến mặt mũi xanh mét, ông chắp tay sau người, căm tức nhìn một đám tiểu tử ý thức kém, nhất trung Lâm Thành chính là trường có truyền thống trăm năm, lại bởi vì mấy học sinh cá biệt này quấy rối, làm ảnh hưởng đến bộ mặt của trường!
Đường Miêu một đường chạy chậm vào khu dạy học, giờ này toàn bộ người đều đã đứng ở kia, khu dạy học trống rỗng, yên tĩnh cực kỳ, trên loa đã bắt đầu có người đọc bản kiểm điểm, Đường Miêu che lại trái tim đang đập thình thịch, vội vàng chạy về phía phòng truyền thanh tầng ba.
Cửa phòng truyền thanh khép hờ, Đường Miêu như trộm nén nhìn vào bên trong, xác nhận trong phòng không có người, mới khom lưng đi vào.
Học kỳ Đường Miêu đã từng tới phòng truyền thanh một lần, phòng truyền thanh chủ yếu phụ trách đọc thơ ca cùng văn diễn cảm, cô quen đường quen nẻo mà sờ soạng máy tính, nơi điều khiển loa phát thanh toàn trường.
Nghe xong mấy nam sinh kiểm điểm, Đường Miêu tim đập thình thịch mà nhìn chằm chằm máy tính, tay nắm chuột không nghe theo khống chế mà run lên, rất sợ bị giáo viên trực ban bắt được, khi trên loa phát thanh vang lên giọng nói mát lạnh quen thuộc, Đường Miêu nuốt nước miếng, tim đập như sấm, cô tay run run gạt tắt âm lượng loa trường.
Lúc này bên ngoài khu dạy học, học sinh đứng ở dưới bục chào cờ, rất nhiều người hơi ngửa đầu lên, nhìn về phía mấy học sinh nam đứng trên bục kia.
Bạn học lớp bảy đã sớm biết, mấy nam sinh lớp bọn họ sẽ phải đọc bản kiểm điểm, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Dã, các nữ sinh liền khe khẽ nói nhỏ một trận.
Quản Thần Lộ tập trung tinh thần nhìn về hướng bục chào cờ, Lưu Yên đứng phía sau thọc thọc cánh tay cô ta, nhỏ giọng nói: "Lộ Lộ, cậu nhìn thấy không, đây chẳng phải là soái ca lần trước đó sao."
"Hóa ra người đánh nhau với Trương Thạch Lỗi là cậu ấy, thật đúng là nhìn không ra, tiểu ca ca tính tình cũng thật hung bạo."
Trương Thạch Lỗi tuy rằng không phải lão đại lớn nhất, nhưng cũng không có nhiều người dám chọc vào anh ta, Lưu Yên nghe chuyện anh ta đánh nhau với người khác đã thành thói quen, vậy mà khi cô nhìn thấy băng gạc trên mặt Trương Thạch Lỗi, lập tức hoảng sợ, Trương Thạch Lỗi cư nhiên bị người đánh thành ra như vậy, đối phương nhất định là kẻ rất tàn nhẫn, không ngờ đến lại là nam sinh mới chuyển tới lớp một kia.
Chị em các cô lúc trước còn đánh đố, xem ai có thể lấy được phương thức liên lạc với người nọ, Quản Thần Lộ luôn luôn rất tự tin, vậy mà cũng có lúc thất thủ.
Vu Lệ Lệ ở bên cạnh cũng ngóng qua theo, nhìn thấy sắc mặt Quản Thần Lộ lạnh như băng, liền làm ra bộ dáng xem kịch vui, cười nói: "Thật đúng là cậu ấy a, nghe Trương Thạch Lỗi nói, bọn họ đánh nhau là vì một nữ sinh đâu."
Lưu Yên vẻ mặt bát quái: "Thật hay giả, sao tớ không nghe nói đến chuyện này!"
Hai người trước mặt tụm vào nói chuyện phiếm, Quản Thần Lộ oán hận liếc mắt nhìn Vu Lệ Lệ một cái, nhớ lại lúc trước bị Thẩm Thanh Dã từ chối trước mặt nhiều người, hiện tại còn nghe được lời đồn này, cô ta tức đến nghiến răng, không kiên nhẫn nói: "Chỉ biết nhiều chuyện, có thấy phiền hay không!"
Nghe xong, Lưu Yên cùng Vu Lệ Lệ nhìn nhau cười không rõ ý vị, biểu cảm có chút châm chọc.
Đang lúc mọi người chờ Thẩm Thanh Dã đọc bản kiểm điểm, loa trường bỗng nhiên truyền tới một tiếng tạp âm chói tai, thanh âm vừa vang lên liền an tĩnh lại, hiệu trưởng đứng bên ý bảo Thẩm Thanh Dã cứ tiếp tục, thiếu niên thong thả ung dung mà mở miệng, loa trường lại một chút tiếng động cũng không có.
Thẩm Thanh Dã hơi nhíu mày, mặt không đổi sắc tiếp tục đọc bản kiểm điểm, quản bọn họ có nghe được hay không, học sinh phía dưới bắt đầu cãi cọ ồn ào, thầy giáo bên cạnh vội vàng tiến lên vỗ vỗ micro của Thẩm Thanh Dã, vậy mà một chút thanh âm cũng không có, ông có chút bất đắc dĩ lắc đầu với hiệu trưởng.
Bởi vì loa trường xảy ra trục trặc, học sinh đứng dưới có chút không kiên nhẫn, mồm năm miệng mười bắt đầu nói chuyện phiếm, hiệu trưởng cầm micro giống to: Yên lặng! Không được nói chuyện!
Người phía dưới mắt điếc tai ngơ, nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của hiệu trưởng, Thẩm Thanh Dã dừng lại, không cần thiết phải đọc tiếp nữa.
Mắt thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, không thể chậm trễ thời gian của tiết một, hiệu trưởng đành phải xua tay, để Thẩm Thanh Dã đi xuống.
Đám người chậm rãi giải tán, mấy nam sinh phải đọc bản kiểm điểm không cam lòng: "Dựa vào cái gì họ Thẩm kia thoát được dễ dàng như vậy! Ông đây lần đầu tiên phải đọc bản kiểm điểm trước mặt nhiều người, con mẹ nó thằng khốn kia cứ như vậy thoát được một kiếp!"
Trương Thạch Lỗi lạnh lùng hừ một tiếng, cắn chặt khớp hàm kêu kèn kẹt.
__
Sau khi tắt tiếng loa trường, Đường Miêu nín thở ngưng thần mà vểnh tai, đợi mấy phút không nghe thấy giọng nói Thẩm Thanh Dã, cô mới dám nhẹ nhàng thở ra, đây là lần đầu tiên cô lén lút làm loại chuyện này, hiện tại lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Xuyên thấu qua ô cửa sổ nhìn học sinh trên sân thể dục chậm rãi tan đi, Đường Miêu thở dài một hơi, đang chuẩn bị trở về, bỗng nhiên nghe được từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Đường Miêu lập tức hoảng sợ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh bị người lôi ra ngoài treo lên đánh, giây tiếp theo, cửa phòng khép kín đột nhiên bị đẩy ra, cơ hồ là cùng thời gian, hai chân Đường Miêu mềm nhũn, trực tiếp trốn vào gầm bàn làm việc trong góc.
"Thầy Ngô khi nào thì thầy rảnh, lại đây xem giúp tôi cái này, cũng không biết là loa trường hay micro có vấn đề, rõ ràng lúc hiệu trưởng nói chuyện vẫn còn rất tốt, vì sao lại đột nhiên mất tiếng đây..."
Giọng nói người mới vào trong trẻo dễ nghe, Đường Miêu vừa nghe thấy liền nhận ra ngay, đây là cô Triệu phụ trách phòng truyền thanh, theo động tác kéo ghế ra của cô giáo, Đường Miêu sợ tới mức run run, rất sợ cô giáo đi về phía bàn làm việc này.
Cô Triệu lát nữa còn có giờ dạy, cô liếc mắt nhìn màn hình máy tính, mới phát hiện âm lượng đều đã bị tắt hết, liền ẩm bẩm: "Kỳ lạ, mình nhớ rõ không làm vậy mà."
Cô Triệu nhíu mày, nắm con chuột kéo vài cái, click mở âm lượng lại, cô nhìn thời gian, không kịp điều tra chuyện này, đành phải cầm sách giáo khoa đi cho kịp giờ dạy.
__
Tiết đầu tiên buổi sáng là tiết vật lý, sau khi trở lại lớp học Thẩm Thanh Dã nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không liền khẽ nhíu mày, chờ tiếng chuông vang lên, cũng không thấy Đường Miêu quay về lớp.
Giờ vật lý, Trịnh Cường bảo mọi người lấy bài thi ra, chuẩn bị giảng đề, anh quét mắt nhìn bàn đầu, vừa định hỏi người ngồi chỗ kia đi đâu, ngoài cửa lớp học bỗng nhiên vang lên giọng nói báo cáo của nữ sinh.
Đường Miêu một đường chạy như bay về đây, lúc này thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trịnh Cường luôn luôn thiên vị học trò giỏi, vì vậy thấy Đường Miêu đến muộn cũng không tức giận, gật gật đầu để cô tiến vào.
Rốt cuộc ngồi xuống chỗ ngồi của mình, tâm tình Đường Miêu giống như tàu lượn siêu tốc, trái tim vẫn còn đang kịch liệt nhảy lên, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm! Lần đầu tiên trong cuộc đời!
Cô gái bên cạnh vẫn đang bận rộn lấy bài thi, Thẩm Thanh Dã ghé mắt, ánh mắt dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, mắt dài híp lại.
"Vừa rồi cậu đi đâu?" Anh đè thấp thanh âm, liếc nhìn mồ hôi tinh mịn trên thái dương cô.
Đường Miêu hít sâu một hơi, môi hồng nhịn không được cong lên, bỗng nhiên cảm thấy bản thân quá là vĩ đại!
Cô nhỏ giọng đáp: "Tôi đi nhà ăn ăn sáng."
Thẩm Thanh Dã nhướng mày, hiển nhiên không tin lời cô nói.
Đường Miêu lấy bài thi ra, ngước mắt nhìn thầy giáo trên bục giảng, ngay sau đó tiến đến bên cạnh Thẩm Thanh Dã, lặng lẽ hỏi anh: "Cậu hôm nay có đọc bản kiểm điểm không?"
Cô gái bỗng chốc tới gần, con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn anh, mùi hương nhẹ nhàng bay vào xoang mũi, Thẩm Thanh Dã mím môi, hàm dưới hơi thu: "Không."
Đến phiên anh đọc loa trường đột nhiên mất tiếng, anh chỉ kịp đọc xong dòng đầu tiên.
Ánh mắt Đường Miêu sáng lên, làm như không biết chuyện gì gật gật đầu, nhưng khóe môi lại nhịn không được khẽ cong, may mắn.
Cô như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, chú ý tới cảm xúc biến hóa rất nhỏ trên mặt cô gái, tay cầm bút Thẩm Thanh Dã thoáng dừng, nghiêng đầu đánh giá cô.
Yên tĩnh vài giây, Thẩm Thanh Dã hơi rũ hàng mi dài run rẩy, môi mỏng khẽ mở: "Sau này đừng như vậy nữa."
Thiếu niên giọng nói sạch sẽ trầm thấp, thời điểm nói những lời này tựa hồ đã xác định, có liên quan đến cô.
Đường Miêu nhấp môi, mặt nóng lên, bỗng nhiên hơi cúi đầu, cũng không biết có phải do chột dạ hay không, cô liếc mắt qua chỗ khác không dám nhìn vào anh, không nói chuyện.
Tuy rằng không biết vừa rồi Đường Miêu đã trải qua những gì, nhưng nhớ lại biểu tình của cô khi tiến vào lớp học, ấn đường Thẩm Thanh Dã hơi chau, giờ khắc này phảng phất có một nguồn điện lưu như có như không đánh trúng tim anh, xuyên thấu qua thân thể.
"Tôi chỉ là, không muốn để cậu phải viết bản kiểm điểm với tôi."
Giọng nói anh rất thấp, tốc độ không nhanh không chậm, thế nhưng ôn hòa hơn ngày thường rất nhiều.
Đôi mắt Đường Miêu thoáng nhìn, nghe anh nói vậy liền có chút ngượng ngùng, cô theo bản năng liếm cánh môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao cậu cái gì cũng có thể đoán được vậy..."
Hai người đang lặng lẽ nói chuyện, Trịnh Cường vừa vặn giảng đến câu cuối cùng trong đề, anh quét mắt kiểm tra một vòng lớp học, không ít người mơ màng sắp ngủ, anh có chút bực vỗ lên bàn giáo viên: "Xốc lại tinh thần cho tôi! Câu cuối cùng này quan trọng nhất, vậy mà toàn khối chỉ được có ít người đạt điểm cao!"
Bạn học ngồi hàng trước bỗng nhiên yếu ớt phản bác: "Cũng do câu cuối cùng rất khó a, hơn nữa thời gian căn bản là không đủ."
"Đúng vậy, nhiều ý nhỏ như thế, sao có thể đạt điểm cao được."
Có bạn học lập tức phụ họa, Trịnh Cường hừ một tiếng: "Các em cảm thấy khó, nhưng bài thi này vẫn có người đạt được điểm tuyệt đối."
Vừa nói đến lần kiểm tra này, Trịnh Cường theo bản năng liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Dã một cái, thằng nhóc này chính là người lúc trước không làm bài tập, không chỉ như thế còn ngang nhiên chơi game ngay dưới mí mắt của anh, vốn tưởng rằng là một học sinh cá biệt, không nghĩ tới thành tích lần này vừa có, cậu ta cư nhiên đạt điểm tuyệt đối môn vật lý, Trịnh Cường không khỏi có chút ngoài ý muốn.
"Đã có người đạt được điểm tuyệt đối, các em vì sao không thể?"
Trịnh Cường ánh mắt rét căm căm quét mắt nhìn mấy học sinh ồn ào kia, hận rèn sắt không thành thép.
Giờ vật lý vừa kết thúc, lớp học đang trầm tĩnh nháy mắt trở nên ồn ào, lớp trưởng Lục Vân đi lên trên bục giảng, gõ bàn: "Mọi người yên lặng một chút, mình có chuyện muốn nói."
"Cuối tháng trường chúng ta sẽ tổ chức giải đấu bóng rổ với trường nhị trung tam trung, bạn học nào muốn báo danh thì đến chỗ mình lấy phiếu báo danh về."
Lục Vân vừa nói xong, liền liên tiếp có bạn học lên lấy phiếu thông tin, chờ đến khi trên tay chỉ còn lại một phiếu, Lục Vân vội vàng nhìn về phía thiếu niên bất động như núi ngồi bàn đầu kia.
Thiếu niên ngũ quan tinh xảo, mặt mũi lộ ra lạnh nhạt xa cách, nhìn giống như đang giảng đề cho Đường Miêu, Lục Vân nắm chặt tờ phiếu cuối cùng, sau đó đi qua.
"Thẩm Thanh Dã, cậu muốn tham gia không?"
Đây là lần đầu tiên cô ta nói chuyện với anh, tim không nhịn được mà đập nhanh hơn, giọng nói cũng mang theo chút ngượng ngùng.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng người, Thẩm Thanh Dã ngước mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt quét về phía tờ phiếu kia, giọng điệu nhàn nhạt mở miệng: "Không cần."
Phía sau có người bát quái kêu la: "Lục Vân à, cậu cũng ân cần quá đấy, muốn giữ tờ phiếu cuối cùng lại cho bạn học mới sao."
Lục Vân giống như bị người đâm trúng tâm tư, bực bội xấu hổ trừng mắt nhìn người nọ một cái, đáy lòng cũng vì bị Thẩm Thanh Dã từ chối mà buồn rầu không thôi.
Lần này trường học danh sách có hạn, mỗi lớp chỉ được cử ra vài người tham gia, thấy Thẩm Thanh Dã sắc mặt lãnh lãnh đạm đạm, Lục Vân lập tức cảm thấy bản thân mặt nóng dán mông lạnh, cô ta vừa mới chuẩn bị rời đi, ánh mắt thiếu niên trước mặt chợt thay đổi, bỗng nhiên nhận lấy phiếu báo danh từ trong tay cô ta, mắt đen hẹp dài thế nhưng mang theo ý cười: "Từ từ, tôi báo danh."