"Tôi là người bạn duy nhất của cậu."
Sở Ức Quy lấy thuốc bôi ngoài da, vỗ nhẹ vào chiếc ghế sofa bên cạnh, ý muốn bảo Vạn Thu ngồi qua đó.
"Hôm nay cậu về rất sớm." Sở Ức Quy nói.
"Hôm nay tớ được cho rất nhiều tiền, còn có đồ ăn." Đây là dịp hiếm hoi hoàn thành nhiệm vụ vượt mức hàng ngày, có thể yên tâm về nhà.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Sở Ức Quy hỏi.
"Tớ gặp được ba mẹ ruột." Vạn Thu không chút do dự mở miệng.
"Vui vẻ sao?" Sở Ức Quy ngữ khí bình tĩnh, tựa hồ đối với chuyện này không quan tâm chút nào.
"Tại sao lại vui vẻ?" Vạn Thu hỏi.
Sở Ức Quy nói: "Đi theo ba mẹ ruột, sau này sẽ được ăn nhiều đồ ngon, cậu còn có thể có một căn phòng lớn hơn."
Nhưng Vạn Thu lại nhanh chóng phản hồi: "Vì sao?"
Trong lúc nhất thời, Sở Ức Quy không thể đoán được điều Vạn Thu muốn hỏi, là "tại sao có thể có đồ ăn ngon và căn phòng lớn hơn khi theo ba mẹ", hay "tại sao có thức ăn và sống trong căn phòng lớn hơn sẽ hạnh phúc".
Sở Ức Quy nói: "Có lẽ ba mẹ ruột có thể cho cậu cuộc sống tốt hơn."
Vạn Thu nhìn về căn nhà thuê yên tĩnh, ánh mắt rất vi diệu, không có chút dụ/c vọng nào: "Tớ hiện tại sống rất tốt."
"Cậu không muốn được yêu thương nhiều hơn sao?" Sở Ức Quy hỏi.
"Bây giờ tớ có rất nhiều tình yêu thương. Ba mẹ tớ rất yêu tớ, tớ cũng yêu bọn họ."
Vạn Thu ngữ khí tràn đầy chắc chắn, cậu tin hiện tại chính là thời gian hạnh phúc nhất đời mình.
Sở Ức Quy dường như nhìn thấy một chiếc hộp vừa kín vừa hẹp.
Vạn Thu yên ổn sống trong đó, không có bất kỳ sự tò mò nào về thế giới bên ngoài chiếc hộp.
Trong chiếc hộp trống rỗng, bất cứ thứ gì Ninh Xảo Trân và Ninh Hải bỏ vào đều là tài sản quý giá nhất của Vạn Thu. Cho dù là rác rưởi, đau đớn hay thờ ơ, cậu đều coi đó là tình yêu.
Vậy bất cứ ai thả đồ vào trong hộp, Vạn Thu đều sẽ coi đó là tình yêu sao?
Đôi mắt của Vạn Thu lúc nào cũng trong suốt, nhưng sâu trong đôi mắt ấy là khoảng không chật hẹp, mỗi lúc chỉ có thể chứa đựng một người hoặc một vật.
Phải chăng người đầu tiên cậu ấy để mắt đến, sẽ là người đặc biệt nhất? Mang theo những suy nghĩ mơ hồ không thể diễn tả, Sở Ức Quy mở miệng.
"Chúng ta là bạn bè, tôi là người bạn đầu tiên của cậu phải không?"
Vạn Thu gật đầu.
"Không phải ai cũng có thể trở thành bạn bè." Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu, hai người mười ngón đan vào nhau, "Tôi là người bạn duy nhất của cậu."
Vạn Thu nhìn thẳng vào Sở Ức Quy, như bị dụ dỗ mà gật đầu.
Sở Ức Quy mỉm cười, dịu dàng lại thân mật: "Chúng ta là bạn bè tốt nhất, duy nhất, bạn bè không thể phản bội nhau, vĩnh viễn dành những điều tốt đẹp nhất cho nhau, cậu biết không?"
Sở Ức Quy nói như vậy, mà Vạn Thu lại thản nhiên chấp nhận, đây là điều không nên làm.
Dòng nước sạch sẽ trong suốt sẽ không cản được bất kỳ mực nào nhỏ giọt vào, chỉ để mặc từng chút màu bẩn lan dần ra, dây dưa không thể phân cách.
Sở Ức Quy đã mất tự chủ trước cậu bé sắp thành báu vật của nhiều người.
Hắn nhìn thấy bóng của chính mình phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp và trong suốt kia. Hình ảnh ngược bị phản chiếu cũng không thể che giấu đi sự ô uế của nó.
Sở Ức Quy quay mặt đi, như đang trốn tránh nhìn chính mình trong đôi mắt đó.
- ------
Mấy ngày nay Ninh Xảo Trân và Ninh Hải đều không về nhà, ban ngày Vạn Thu cùng Sở Ức Quy ra ngoài, nhưng Sở Ức Quy liền đi đâu mất.
Buổi tối, Sở Ức Quy sẽ đợi ở cửa nhà Vạn Thu, bọn họ sẽ ở cùng nhau khoảng thời gian này.
Sở Ức Quy sẽ cùng Vạn Thu nói rất nhiều chuyện. Hắn dùng giọng điệu chậm rãi, chờ Vạn Thu hiểu mới tiếp tục nói.
Ngắn ngủi vài ngày, Vạn Thu cũng đã hoàn toàn quen thuộc với Sở Ức Quy. Chưa có ai thường xuyên nói chuyện với cậu như Sở Ức Quy, Ninh Xảo Trân sẽ không, Ninh Hải lại càng không.
Giọng nói Sở Ức Quy rất êm tai, đó là giọng nói dịu dàng nhất mà Vạn Thu từng nghe.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy có lẽ là một người rất thần kỳ.
Một người thần kỳ trở thành bạn cậu, Vạn Thu như thấy chính mình cũng trở nên thật thần kỳ.
Ban ngày của Vạn Thu thậm chí còn thần kỳ hơn.
Mặc dù Sở Ức Quy sẽ biến mất vào ban ngày, nhưng Dương Tiêu Vũ luôn tại thời điểm này xuất hiện.
Mẹ cậu mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt cậu với những bộ trang phục khác nhau, bà rất xinh đẹp, lần nào cũng làm Vạn Thu phải kinh ngạc.
Dương Tiêu Vũ mỗi ngày đều dùng một trăm tệ đến mua thời gian nhặt rác của Vạn Thu.
Nhặt rác mỗi ngày có thể kiếm được tiền, nhưng còn lâu mới được trăm tệ, cho nên toàn bộ thời gian Vạn Thu bỏ ra để nhặt rác đều đã thuộc về Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ cũng phát hiện ra điều này, từ việc mỗi ngày xuất hiện vào một thời điểm nhất định cho đến dứt khoát ngồi xổm ở cửa để canh, Vạn Thu dường như ngày nào cũng ra ngoài nhặt rác.
Nhưng Dương Tiêu Vũ không để bụng. Đây là thời cơ tốt nhất để vun đắp mối quan hệ giữa Vạn Thu và bà.
"Vạn Thu, chúng ta có thể nắm tay không?" Dương Tiêu Vũ đứng ở trước mặt Vạn Thu, vươn tay.
"Được." Vạn Thu ngoan ngoãn đặt tay mình lên tay Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ cầm tay Vạn Thu, bàn tay thậm chí còn nhỏ hơn tay bà. Nắm được bàn tay nhỏ bé mềm mại trong lòng, Dương Tiêu Vũ cuối cùng cũng cảm thấy an tâm một chút.
Tính cách Dương Tiêu Vũ cũng được xem là mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với Vạn Thu, hiếm khi lại cẩn thận và kiên nhẫn đến thế.
Sở Kiến Thụ cũng nhiều lần giúp bà huấn luyện tâm lý để không trở nên quá nóng nảy, cũng không trở nên quá liều lĩnh, hiện giờ họ không hiểu được suy nghĩ khác thường bên trong Vạn Thu.
Dương Tiêu Vũ đã học được cách nhẫn nại.
Không thể lập tức đưa Vạn Thu đi mua quần áo đẹp, cũng không thể khiến Vạn Thu đến phòng chiếu phim hoạt hình mới nhất mà bà đã chuẩn bị. Không thể cùng Vạn Thu đi ăn những bữa ăn xa hoa, cũng không thể đưa Vạn Thu đến những nơi mà Vạn Thu chưa biết.
Bây giờ Vạn Thu vẫn còn mối ràng buộc mang tên Ninh Hải và Ninh Xảo Trân.
Nhưng Dương Tiêu Vũ vẫn rất vui vẻ. Dù mọi chuyện không thể quá khoa trương, nhưng việc có Vạn Thu ở bên người cũng đủ khiến bà hạnh phúc.
Một cậu bé mười bốn tuổi đã không còn nắm tay mẹ nữa.
Dù là Sở Chương, Dương Tắc hay là Sở Ức Quy hiện tại đang mười bốn tuổi.
Một cậu bé mười bốn tuổi đang ở giai đoạn mẫn cảm của thiếu niên, sẽ luôn có nhiều ý nghĩ riêng.
Nhưng Vạn Thu thì khác.
Vạn Thu luôn để Dương Tiêu Vũ tùy ý nắm tay, ngoan ngoãn như đứa bé mới vài tuổi, từng bước từng bước bên người bà.
Trong tay Dương Tiêu Vũ cũng có một phần tư liệu.
Là tư liệu Lục Thanh Hà và Hoàng Hổ - hai người vẫn luôn theo dõi Vạn Thu đưa qua, trong đó ghi rất kỹ những thứ Vạn Thu có thể hứng thú.
Sở dĩ nói có thể hứng thú, là vì người bình thường rất khó hiểu suy nghĩ và sở thích của Vạn Thu, chỉ đành bóng gió suy đoán mà thôi.
Có một nơi được nhắc trong tư liệu khiến những người theo dõi Vạn Thu thấy "đáng ngờ".
Dương Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn siêu thị trước mặt, dường như đang kiểm tra thứ gì đó trên điện thoại, quyết định chọn nơi này.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn thấy siêu thị quen thuộc, bị Dương Tiêu Vũ nắm tay kéo vào.
Thứ mà Dương Tiêu Vũ xem trên điện thoại là một đoạn video. Ánh mắt Vạn Thu đã từng dừng lại ở lối vào siêu thị này rất lâu, xung quanh người đến người đi, chỉ có Vạn Thu vẫn luôn đứng đó.
Có lẽ đây là nơi Vạn Thu yêu thích. Đó là một siêu thị bách hóa, bán mọi thứ từ đồ ăn vặt đến nhu yếu phẩm hàng ngày, thậm chí cả nồi, chảo cũng bán.
Chỉ là nơi này đông đúc, chật hẹp, ánh sáng lờ mờ, là nơi mà ngày thường Dương Tiêu Vũ sẽ không bao giờ đặt chân tới.
Dương Tiêu Vũ không quan tâm nơi này bán gì hay được trang trí ra sao, ánh mắt trước sau chỉ có Vạn Thu. Bà không biết Vạn Thu thích cái gì, chỉ có thể dựa vào quan sát.
Nhưng những thứ mà Vạn Thu để ý đều cực kì...giản dị.
Miếng cọ rửa nhà bếp, nước rửa chén, chất tẩy dầu mỡ, chất khử trùng, cây lau nhà, chậu rửa...
Mấy thứ này đủ để Dương Tiêu Vũ biết Vạn Thu đang nghĩ gì. Sớm muộn Vạn Thu cũng sẽ cùng bà về nhà, Dương Tiêu Vũ không thể nào để con trai mình mỗi ngày chìm trong dọn dẹp được.
Nhưng hiện tại...
"Con muốn nước rửa chén sao?" Dương Tiêu Vũ nỗ lực thả một nụ cười thật tươi.
Bây giờ là lúc tạo dựng mối quan hệ, nếu mua những thứ này khiến Vạn Thu vui vẻ thì Dương Tiêu Vũ cũng không ngại mua.
Chỉ là tưởng tượng đến việc mua những thứ này về, Vạn Thu sẽ phải làm một đống việc nhà cho hai tên ba mẹ nuôi vô trách nhiệm kia, Dương Tiêu Vũ liền tức muốn hộc máu.
Vạn Thu nhìn về phía Dương Tiêu Vũ, cuối cùng chỉ lắc đầu.
"Sao thế? Tại sao lại không cần?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
"Con nhặt được rất nhiều đồ thừa ở nhà." Vạn Thu nói.
Dương Tiêu Vũ phải lặng lẽ dùng ngón tay gắt gao nắm lấy váy, mới miễn cưỡng kìm nén được cơn tức giận đang dâng lên.
Nhưng bà cũng hiểu ra, Vạn Thu muốn nhưng không cần thiết.
"Muốn cái mới không?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
Vạn Thu thử nhìn Dương Tiêu Vũ, sau khi xác nhận vấn đề có thể an toàn trả lời, mới gật gật đầu.
"Nếu có cả lọ thì có thể dùng nhiều hơn." Vạn Thu mím môi, "Mỗi lần sẽ chỉ dùng một chút."
Đầu ngón tay Dương Tiêu Vũ đã phát đau. Với những thứ quen thuộc, người ta sẽ có nhiều chờ mong hơn.
Dương Tiêu Vũ thường xuyên đi giày cao gót, cho nên càng muốn những đôi giày cao gót đẹp hơn. Bà cũng cần những chiếc váy thật mỹ lệ, cho nên đã thiết kế vô số bộ váy.
Đôi khi những thứ mình muốn có thể gần gũi với đời sống sinh hoạt bình dị, nhưng những thứ Vạn Thu muốn, những thứ quý giá mà Vạn Thu không nỡ dùng, vậy mà lại là một đống chất tẩy rửa!
"Mua đi." Dương Tiêu Vũ thấy mình đã nghiến răng nghiến lợi mà nói, bà vốn diễn xuất rất tốt, hiện tại bèn nỗ lực biểu hiện khả năng giỏi nhất của mình, "Lấy một chai đi, con thích loại nào? Mẹ mua cho con."
Dương Tiêu Vũ tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán khi nào có thể khiến Vạn Thu quên đi cái gọi là xà phòng rửa bát và chất tẩy nhờn.
Vạn Thu nhìn Dương Tiêu Vũ.
Sắc mặt Dương Tiêu Vũ cứng đờ.
Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Thu nhìn thẳng vào bà, như đem bà chứa trong bình thủy tinh xinh đẹp.
"Con không mua." Vạn Thu sau đó cúi xuống, lắc đầu.
Dương Tiêu Vũ không nghĩ tới Vạn Thu sẽ từ chối, đây rõ ràng là một đứa trẻ rất thẳng thắn, bèn dò hỏi: "Tại sao? Cái này rất rẻ, căn bản không tốn bao nhiêu tiền."
Nhưng Vạn Thu lại thẳng thắn trả lời: "Mẹ không vui."
Dương Tiêu Vũ đột nhiên sửng sốt. Dần dần dâng lên cỗ khiếp sợ.
Bà đã bị nhìn thấu!
Tại sao?
Đã từng là cựu ảnh hậu với kỹ năng diễn xuất hạng nhất, vậy mà ở trước mặt một đứa trẻ, cư nhiên bị nhìn thấu.
Đột nhiên một số thông tin Dương Tiêu Vũ nhớ rõ hiện lên trong đầu.
"Vạn Thu rất nhạy cảm với cảm xúc của mẹ nuôi, sẽ nhìn biểu cảm của mẹ nuôi mà làm việc."
"Vạn Thu rất giỏi tránh né một số chuyện phiền toái, tuy ở trường không được hoan nghênh nhưng cũng không bị bắt nạt quá nhiều."
"Thằng bé rất giỏi xin lỗi, hơn nữa xin lỗi rất đúng lúc."
Những thông tin rời rạc này được tập hợp lại trong đầu Dương Tiêu Vũ. Vạn Thu rất biết cách quan sát cảm xúc, rốt cuộc là do trí lực thấp đổi lấy được thiên phú, hay là do cuộc sống sinh hoạt khó khăn nên đã tích lũy được kỹ năng này?
"Mẹ không vui thì con sẽ không mua sao? Không phải con thích sao?"
Dương Tiêu Vũ không cảm thấy đây là một loại thiên phú.
"Con không thích." Đột nhiên Vạn Thu tỏ ra vẻ chán ghét rõ ràng hiếm có.
"Tại sao?" Dương Tiêu Vũ lại hỏi.
"Con không thích những đồ khiến người khác không vui." Vạn Thu thành thật nói với Dương Tiêu Vũ cảm xúc của mình.
Mà tâm tình Dương Tiêu Vũ lúc này lại trầm xuống. Đứa trẻ này, không có cái tôi, vô cùng trống rỗng.
Như một cỗ máy móc.
Đây không phải là thiên phú hay kỹ năng, đây là...
Sinh tồn.
Dương Tiêu Vũ cầm thật chặt tay Vạn Thu, lại sợ làm Vạn Thu đau nên rất nhanh đã thả lỏng.
Bọn họ cái gì cũng chưa mua, khi rời khỏi cửa, Dương Tiêu Vũ chú ý thấy đôi mắt của Vạn Thu dừng lại một chỗ, vẫn luôn quay đầu lại nhìn khi họ di chuyển.
Hấp dẫn Vạn Thu chính là những chiếc hộp, bìa cứng bên cạnh cửa hàng mà cậu chưa kịp thu thập.
Dương Tiêu Vũ nhìn thấy vỏ giấy và chai nước giải khát bị bỏ đi liền bực bội.
Nếu thích, Dương Tiêu Vũ thậm chí có thể cho Vạn Thu cả một cái xưởng xử lý rác.
Còn nếu chỉ vì để sinh tồn, bà hận không thể khiến mấy thứ này biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời của Vạn Thu.
Nhưng bây giờ không thể ép Vạn Thu quên đi vỏ giấy và chai nước, nên Dương Tiêu Vũ chỉ có thể tránh chúng càng xa càng tốt mà thôi.