Vạn Thu nhìn Sở Chương trực tiếp khởi động xe, cậu ngồi trên ghế phụ quay lại nhìn Dương Tiêu Vũ đang ngày càng cách xa.
Vạn Thu cảm thấy Sở Chương hiện tại rất giống mình, sẽ quay đầu chạy trốn khi gặp phải người không vui.
"Mẹ không vui." Vạn Thu muốn quay về bên người Dương Tiêu Vũ.
Sở Chương lại cười quái dị: "Không sao đâu, chờ chúng ta trở về, nhất định mẹ sẽ vui vẻ."
Vạn Thu ngơ ngác gật đầu, tin lời Sở Chương nói.
"Em có muốn tới nơi nào không?" Sở Chương cực kì sung sướng sau khi mang Vạn Thu chạy trốn thành công.
Vạn Thu không có nơi nào đặc biệt muốn đi, cũng không biết nên đi đâu.
Mặc dù bây giờ cậu đã biết rất nhiều chuyện, thầy giáo đã dạy cậu rất nhiều.
Mà những thứ đó cũng chỉ tồn tại trong sách vở hay qua lời kể của thầy, Vạn Thu chưa bao giờ được tiếp xúc qua.
Có chút tò mò, nhưng Vạn Thu theo thói quen đè nén tất cả những cây non tò mò đang rục rịch muốn ngoi đầu, không cho chúng nó lớn lên.
"Nếu không có, vậy đi theo anh nhé?" Sở Chương rất quen với việc dẫn người khác đi theo bước chân của mình.
Vạn Thu không biết anh cả muốn đưa mình đi đâu. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh, nơi nào cũng được.
Anh cả đội mũ và đeo kính râm giống mẹ.
Vạn Thu không biết tại sao mẹ và anh cả luôn thích giấu đi khuôn mặt xinh đẹp như vậy.
Có phải vì những thứ đẹp đẽ sẽ vô cùng quý giá nên không thể tùy tiện cho người khác xem không?
Vạn Thu nghĩ, vậy thì cậu nhất định không có gì cần che dấu.
Nơi họ đến là một con phố buôn bán rất sầm uất.
Nhưng anh cả nói đây là một tòa nhà của trung tâm giảng dạy.
Ở nơi xa lạ, Vạn Thu vô thức nắm lấy tay Sở Chương.
Sở Chương mỉm cười, cúi xuống thì thầm vào tai Vạn Thu: "Vạn Thu, cần phải nắm chặt tay anh, không thể làm mất anh, anh bị lạc sẽ đứng tại chỗ khóc, nếu Vạn Thu không tìm thấy anh, anh sẽ khóc tới ngất xỉu, sẽ phải đưa đến bệnh viện để cấp cứu đó."
Vạn Thu sửng sốt, dùng cả hai tay nắm lấy Sở Chương.
Sở Chương cười vô cùng khoa trương.
Vạn Thu không biết trung tâm giảng dạy là gì.
Khác với trường học sao?
Và Vạn Thu nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác với trường học.
Ở đây có khá nhiều phòng học, nhưng chúng hoàn toàn khác với những phòng mà Vạn Thu biết.
Học sinh cùng tuổi sẽ không ở cùng nhau, có lớn có bé, việc bọn họ đang làm cũng không phải là học nội dung trong sách giáo khoa.
"Đây là lớp học ngoại khóa, Vạn Thu đã từng nghe nói đến lớp học ngoại khóa chưa?" Giọng nói Sở Chương xen lẫn trong tiếng ồn ào.
Vạn Thu gật đầu.
Cậu biết lớp học ngoại khóa là gì.
Hồi còn đi học, cô giáo có nhắc đây là nơi học tập ngoài trường.
Chỉ là Vạn Thu chưa bao giờ có cơ hội tham gia các lớp học ngoại khóa.
Các lớp học ngoại khóa yêu cầu trả tiền.
"Lớp ngoại khóa, lớp học bổ túc, lớp sở thích, có rất nhiều thuật ngữ khác nhau, tùy theo thứ em học." Sở Chương nói, "Không phải Vạn Thu cảm thấy mình không đẹp sao?"
Những gì Sở Chương nói đêm qua hiện lên trong đầu Vạn Thu.
"Đây là nơi để trở nên xinh đẹp sao?" Vạn Thu hỏi.
"Đúng vậy." Sở Chương nắm tay Vạn Thu đi tới đủ loại các phòng học, "Vạn Thu có thể tham quan rồi tìm thứ mình thích, sau đó nỗ lực học tập, trở nên xinh đẹp."
Đôi mắt Vạn Thu xuyên thấu qua những lớp kính, dừng lại trong phòng học.
Dường như có đủ loại người ở đây, họ đều đang học những điều không được dạy ở trường.
Trong tầm nhìn của Vạn Thu, mỗi người đều có một ánh sáng lóng lánh khác nhau.
"Nhìn kìa, Vạn Thu, đây là múa ba lê." Giọng nói của anh cả dẫn tầm mắt Vạn Thu đến phòng học khiêu vũ khổng lồ.
Trước mắt Vạn Thu, thế giới tinh linh đột nhiên xuất hiện.
Đôi chân mảnh khảnh và xinh đẹp của vũ công đang thể hiện một điệu nhảy tao nhã, tấm lưng thẳng và chiếc cổ thon dài lộ ra, dường như Vạn Thu đã nhìn thấy điệu nhảy của những tinh linh, chúng đang chúc phúc cho thế giới này.
Vạn Thu đi theo bên người Sở Chương, hai mắt được ánh sáng lóng lánh lấp đầy.
Khi chiếc váy xinh đẹp của vũ công như bông hoa lớn nở rộ, khi điệu nhảy mang theo lực đạo mỹ lệ, thế giới của Vạn Thu hoàn toàn bị tác động.
Vạn Thu chợt phát hiện, trong căn phòng khung thép khổng lồ có vô số sinh mệnh xinh đẹp khác nhau đang nở rộ.
"Trên đời này người đẹp không chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài." Sở Chương dựa bên người Vạn Thu, mỉm cười nói vào tai Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn những đứa trẻ thậm chí còn nhỏ hơn mình đằng sau tấm kính trong suốt.
Họ có thể không xinh đẹp nhất, nhưng khi dang rộng cơ thể và nhảy múa, vẻ đẹp của họ cứ vậy mà tỏa sáng.
Vạn Thu nhìn đến ngây ngốc, Sở Chương xoa xoa tóc Vạn Thu.
Vạn Thu an tĩnh lắng nghe, trong kỳ nghỉ bình thường này, cậu đã học được bài học đầu tiên về vẻ đẹp.
Sở Chương cũng không nhất thiết muốn Vạn Thu học cái gì.
Chỉ mong Vạn Thu có cơ hội tìm ra cách để trở nên tự tin hơn.
Không còn cuộn tròn cơ thể, có được lòng kiêu ngạo để ngẩng cao đầu.
Người không chơi không hiểu được sức hấp dẫn của cờ vua, người đọc không hiểu không biết trân trọng thư pháp, những âm thanh ồn ào không thể làm người ta hiểu được niềm vui từ học tập.
Nhưng thay vì nhìn vào nội dung học tập, sự chú ý đầu tiên của Vạn Thu dường như luôn hướng về con người.
Vạn Thu luôn quan sát người khác một cách cẩn thận.
Sở Chương muốn Vạn Thu hiểu rõ hơn về vẻ đẹp nỗ lực của những người bạn đồng trang lứa.
Nhìn đôi mắt sáng ngời của Vạn Thu, Sở Chương băn khoăn không biết nên dẫn Vạn Thu đi tham quan thi thăng hạng cờ vua hay xem thi đấu âm nhạc? Cả thể thao nữa.
Để Vạn Thu biết, những người nỗ lực hướng tới ước mơ của mình không thể dùng vẻ ngoài để tỏa sáng.
Sở Chương một tay nắm Vạn Thu, một tay tìm kiếm trên điện thoại những sự kiện gần đây có thể ghé thăm.
Đột nhiên tiếng khóc của một cô bé phá vỡ sự tập trung của Vạn Thu.
Tiếng thét chói tai và tiếng khóc thút thít khiến cậu vô thức tiến lên một bước.
Theo hướng phát ra âm thanh, "không vui" giống như làn sương đen đang lan tràn đến chân cậu.
Sở Chương cũng nhíu mày, không rõ nguyên do, nhìn về phía phát ra tiếng khóc, dự định đến gần xem có cần giúp đỡ gì không.
Vạn Thu nắm lấy góc áo Sở Chương, đi theo sau anh.
Càng đến gần, tiếng khóc của cô bé càng rõ ràng, theo đó là những lời mắng nhiếc.
"Mẹ cực khổ kiếm tiền đưa con tới lớp học yêu thích và đây là cách con đối xử với mẹ? Vậy mà con lại trốn học?! Đây là cách con báo đáp mẹ sao?"
Giọng nói chửi bới của người phụ nữ truyền rõ ràng đến tai Vạn Thu, lúc này toàn thân Vạn Thu cứng đờ.
Một bé gái còn nhỏ tuổi xuất hiện trong tầm nhìn của Vạn Thu.
Cô bé mặc quần áo khiêu vũ, bên ngoài khoác áo khoác và đi giày thể thao.
Người phụ nữ đang nắm lấy cánh tay cô bé và kéo về phía phòng tập nhảy.
"Con không đi, con không muốn đến lớp, con không đi!" Cô bé hét lên, giãy dụa.
"Chính con nói thích khiêu vũ, mẹ mới cho con đi học, bây giờ mỗi ngày đều phải trả tiền, vậy mà con lại trốn học?" Người phụ nữ tức muốn hộc máu.
Cô bé ngồi trên mặt đất, dùng hết sức để chống lại lực kéo của người phụ nữ, nhưng chiều cao và cân nặng ít ỏi sao có thể so sánh với một phụ nữ trưởng thành, cho nên vẫn luôn bị kéo đi.
Đột nhiên cô bé há miệng cắn vào tay mẹ, người mẹ đau đớn liền cho cô bé kia một bạt tai, sau âm thanh giòn vang là tiếng khóc càng thê lương hơn nữa.
Bàn tay người mẹ bị chọc giận vẫn còn dấu răng của con gái, bà buông tay con gái ra, tức điên lên muốn trừng phạt con.
Mẹ mắng, con khóc, má người con đỏ bừng, tất cả chuyện này...
Sở Chương nhíu mày.
Đột nhiên ý thức được điều gì, Sở Chương lập tức cúi đầu nhìn Vạn Thu.
Ánh mắt Vạn Thu tràn ngập tia khiếp sợ khi nhìn hai mẹ con.
Sở Chương lúc này mới chú ý Vạn Thu đang gắt gao bám chặt áo mình, trong lòng lộp bộp một tiếng, bế lấy Vạn Thu.
Một tay đem Vạn Thu giấu vào trong lồ ng ngực, một tay bịt kín tai Vạn Thu lại.
Bước chân của Sở Chương cực kỳ nhanh, nhanh chóng rời xa cặp mẹ con đang cãi nhau này.
Đi xuống cầu thang, anh cố gắng thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Trở lại xe, Sở Chương đặt Vạn Thu ngồi lên ghế phụ, mở cửa, ngồi xổm bên cạnh xe, nhìn vào mắt Vạn Thu.
Nó có ảnh hưởng đến Vạn Thu không? Sở Chương thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim khẩn trương của mình.
Vạn Thu ngồi trên ghế phụ, cúi đầu nhìn Sở Chương.
Đôi mắt trong veo chỉ nhìn Sở Chương, rất bình tĩnh.
Dường như Vạn Thu không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cảnh tượng vừa rồi.
Nhất thời Sở Chương không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.
"Em ổn chứ? Vạn Thu?" Sở Chương nắm tay Vạn Thu, ngước lên nhìn cậu, kiên nhẫn hỏi và lặng lẽ chờ đợi.
Vạn Thu không hiểu vì sao Sở Chương lại hỏi như vậy.
Nhưng Vạn Thu lại nắm tay Sở Chương, dùng hai tay nắm, như muốn an ủi Sở Chương lúc này đang thấp thỏm lo lắng.
Sở Chương không thấy vẻ mặt mờ mịt của Vạn Thu.
"Anh có sao không?" Vạn Thu hỏi lại câu tương tự như Sở Chương.
"Hả?" Sở Chương sửng sốt, "Sao lại hỏi như vậy?"
"Anh không vui." Vạn Thu nghĩ nghĩ, hình như sau khi nhìn thấy hai mẹ con kia, Sở Chương mới trở nên không vui.
Bởi vì nhìn thấy chuyện mình chán ghét sao?
"Em sẽ không giống cô bé đó." Vạn Thu vươn tay ôm lấy Sở Chương, nghiêm túc hứa hẹn bên tai Sở Chương: "Em sẽ không bao giờ cắn anh."
Hai mắt Sở Chương chậm rãi mở to.
Đột nhiên anh nắm lấy vai Vạn Thu, kéo Vạn Thu ra.
Dưới ánh mắt bối rối của Vạn Thu, nghiêm túc nói: "Vạn Thu, bất cứ thứ gì khiến em đau đớn đều là chuyện xấu! Con gái cắn mẹ là không đúng, mà mẹ vừa túm vừa đánh con gái cũng không đúng."
Vạn Thu chớp mắt, gật đầu, tin tưởng lời Sở Chương nói.
Mà Sở Chương trăm phần trăm khẳng định Vạn Thu nghe không hiểu.
Sở Chương thở dài, cũng biết việc thay đổi được suy nghĩ của Vạn Thu không phải chuyện một sớm một chiều.
Mà sự bình tĩnh hiện tại của Vạn Thu có lẽ chứng minh cậu vẫn "tập mãi thành quen" với những chuyện kiểu này.
"Như vậy không đúng, Vạn Thu, em hiểu chưa? Là không đúng." Sở Chương lại nhấn mạnh với Vạn Thu: "Nếu có người làm đau em, nhất định phải nói với người nhà."
Vạn Thu gật đầu.
Sở Chương duỗi tay xoa tóc Vạn Thu, nhìn thấy Vạn Thu ngoan ngoãn cọ cọ, vẻ mặt rốt cuộc cũng dịu lại.
Anh thực sự sợ một ngày nào đó Vạn Thu sẽ bị người khác trộm bắt nạt, nhưng vẫn coi đó là chuyện bình thường.
Sở Chương có vẻ đã bình tĩnh lại, tâm tình không vui cũng dần dần tiêu tán.
Vạn Thu tin tưởng lời Sở Chương nói mà không nghi ngờ gì.
Đúng như Sở Ức Quy nói, Vạn Thu coi việc không bị đánh là quy tắc mới trong gia đình, và việc Vạn Thu đã lâu không bị đánh chính là bằng chứng chứng minh quy tắc này tồn tại.
Nhưng Vạn Thu vẫn tin việc mẹ đánh con gái vừa rồi là chuyện bình thường.
Nếu cắn tay mẹ và mẹ kêu lên đau đớn thì đó chắc chắn là lỗi của cô bé.
Mẹ hẳn là người đúng.
Sở Chương quay lại ghế lái, vô thức gõ ngón tay lên vô lăng.
Anh quay đầu nhìn Vạn Thu, đột nhiên nói: "Vạn Thu, em có muốn nghe chút nhạc không?"
"Có." Vạn Thu gật gật đầu.
Sở Chương mở nhạc, tiếng hát trong xe chậm rãi vang lên, dần dần làm dịu bầu không khí cứng ngắc vốn có.
Vạn Thu nhận ra Sở Chương cũng đang thả lỏng.
Từ loa ô tô vang lên một giọng hát quen thuộc và dễ chịu.
Sở Chương cũng rất tự luyến, những bài hát trên xe phần lớn đều là bài hát của anh, đương nhiên bài đang phát cũng là của anh.
"Dễ nghe chứ?" Sở Chương hỏi.
Vạn Thu gật đầu: "Giọng người hát, rất giống anh."
Chẳng lẽ đến bây giờ Vạn Thu vẫn chưa biết anh cả mình là ca sĩ?
Sở Chương - người luôn cho rằng mình thập phần rực rỡ, cảm thấy thất vọng như bị sét đánh.
Danh tiếng cực khổ xây dựng nhiều năm đã bị em trai yêu dấu đánh hạ chỉ bằng một lời nói.
Sở Chương buồn bã dựa vào lưng ghế, cảm thấy vô cùng bi thương.
"Bài hát này, em nghe qua…" Vạn Thu nghe bài hát phát trên ô tô, "Nghe qua rất nhiều lần."
Sở Chương lập tức phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn Vạn Thu: "Em nghe được ở đâu?"
"Trên đường, trong TV." Vạn Thu lẩm bẩm, sau đó nói: "Hình như hay hơn những lần em thường nghe."
Sở Chương đột nhiên cười lớn, loa ô tô của họ thuộc loại đỉnh cấp, chất lượng âm thanh chắc chắn sẽ tốt hơn những chiếc loa được đặt ngẫu nhiên trên đường phố.
Âm thanh thực sự êm tai, còn có thể nghe thấy rất nhiều chi tiết nhỏ.
Khi giọng ca sĩ hạ xuống mức thấp nhất, âm thanh như lời thì thầm nhẹ nhàng bên tai.
Vạn Thu mơ hồ nhận ra một số cảm xúc "không vui" trong bài hát.
Ca hát cũng có thể truyền đạt cảm xúc sao?
Vạn Thu nghĩ đến điệu nhảy tuyệt đẹp mà cậu vừa nhìn thấy.
Cậu ngước mắt lên, trong đôi mắt sáng ngời có chút kinh ngạc cùng chờ đợi, hỏi Sở Chương: "Đây cũng là vẻ đẹp sao?"
Sở Chương mỉm cười: "Ừ."
Vạn Thu mím môi, lộ ra nụ cười nho nhỏ, trong mắt Sở Chương vô cùng đáng yêu.
Sở Chương suy nghĩ một chút: "Vạn Thu, có muốn anh dạy em hát không?"
Vạn Thu mím môi, dường như có chút bất an, nghe tiếng hát kia, nhỏ giọng nói: "Em có thể hát."
Mỗi tuần ở trường có một tiết âm nhạc, Vạn Thu rất nghiêm túc học.
Đối với những chuyện chỉ cần lặp đi lặp lại là có thể thành công, cậu vẫn luôn nỗ lực làm tốt.
Môn âm nhạc là một trong số ít môn Vạn Thu có thể đạt điểm cao.
Sở Chương nói, chi bằng hát một bài đi.
Nhưng khi thấy Vạn Thu há miệng, Sở Chương đột nhiên bịt miệng Vạn Thu lại.
"Từ từ, từ từ, đừng hát ở đây!" Sở Chương khởi động xe, đi lệch khỏi lịch trình ban đầu.
Vạn Thu cảm thấy anh cả dường như rất vui vẻ.
Những cảm xúc không vui phập phồng ban đầu đã chuyển sang cảm xúc phấn chấn.
Vạn Thu theo Sở Chương đến một tòa nhà rất cao, rất lớn.
Người không nhiều, nhưng sau khi vào, anh cả không còn đội mũ, đeo kính và quàng khăn để che giấu vẻ ngoài xuất sắc của mình nữa.
Vạn Thu nhìn nơi sáng sủa lạ lùng này.
Dù chỉ có vài người nhưng mỗi lần nhìn thấy anh cả đều sẽ có cảm xúc "vui vẻ".
Anh cả bước đi rất nhanh, Vạn Thu cũng khẩn trương theo sát.
Vạn Thu phát hiện mọi người đều mang ánh mắt tò mò nhìn cậu.
Vạn Thu lặng lẽ nắm lấy tay Sở Chương, mặc dù không còn sợ hãi đối với những ánh mắt xung quanh như trước nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
"Sở Chương? Không phải cậu đang nghỉ sao?" Những người đang tới đây nhìn thấy Sở Chương liền ngạc nhiên hỏi.
"Phòng thu âm không có ai sử dụng đúng không?" Sở Chương hỏi.
"Không... cậu muốn thu âm bài hát? Bây giờ? Thu âm cái gì? Bài hát mới? Có muốn tôi gọi người không?" Người đàn ông nghe Sở Chương nói liền nhanh chóng đi tới bên người anh, thậm chí quên mất Vạn Thu ở ngay cạnh.
Sở Chương đẩy người đang tới gần, bế Vạn Thu lên: "Thu âm cho thiên sứ nhỏ nhà tôi."
Người bị đẩy ra vẻ mặt khó hiểu: "Cái gì?"
Sở Chương bỗng nhiên quay người lại, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, ra lệnh: "Từ giờ cho đến khi tôi ra ngoài, không ai được vào phòng thu âm."
Người kia giật mình một cái, thật sự không phải thu âm bài hát mới sao? Sao Sở Chương lại nghiêm túc như vậy?
"Mẹ đưa em tới nơi này chưa?" Sở Chương dùng ánh mắt ôn hòa nhìn thiên sứ nhỏ nhà mình.
Vạn Thu lắc đầu.
"Đây là nơi mẹ làm việc." Sở Chương mỉm cười, đi vào phòng thu âm.
Đây là một nơi xa lạ và kỳ quái.
"Vạn Thu, em có thể hát bài gì?" Hai mắt Sở Chương sáng lên.
Vạn Thu mơ hồ cảm thấy "hạnh phúc" của anh cả đã vượt quá ngày thường.
Anh cả bây giờ đang rất hạnh phúc.
Vạn Thu cẩn thận đếm những bài hát đã học, Sở Chương nghe, chắc hẳn là những ca khúc được học trong sách giáo khoa.
"Hát cho anh nghe nhé?"
Sở Chương một bên tìm nhạc đệm, một bên bắt đầu thu âm cho Vạn Thu.
Vạn Thu ngồi một mình trong phòng thu âm, mờ mịt cầm tai nghe.
Đối với những người khác, để một đứa trẻ thu âm và hát những bài thiếu nhi quả thực là chuyện bé xe ra to, nhưng đối với Sở Chương thì hoàn toàn khác.
Đây là lần đầu tiên em trai yêu dấu hát trước mặt anh đó!
Không thu âm lại nhất định sẽ hối hận cả đời!
Mặc dù phòng thu âm ở nhà cũng tốt nhưng anh không thể chờ đợi được nữa! Nơi này gần hơn!!
Vạn Thu ôm tai nghe, chú ý đôi mắt Sở Chương hừng hực ánh lửa.
Anh cả như đang bốc cháy vậy.
Vạn Thu không biết mình nên làm gì. Ánh mắt của anh cả khiến cậu có chút khẩn trương.
Vạn Thu không có sách âm nhạc, nhưng cậu đều nhớ rõ các bài hát.
Vì kỳ thi âm nhạc, cậu đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần.
Giọng Vạn Thu không lớn, lại vì quanh năm không nói chuyện nhiều nên giọng hát hơi lộn xộn.
Sở Chương thật ra không hy vọng tới thiên phú đặc biệt, chỉ đào tạo chút xíu liền một bước lên trời.
Giọng hát không có kỹ thuật, nhưng đã cố gắng hết sức để phù hợp với giai điệu gốc của bài hát.
Thanh âm của Vạn Thu rất đáng yêu, êm tai hơn bất kỳ giọng hát nào Sở Chương biết.
Chỉ nghe thôi cũng khiến Sở Chương cảm thấy vô cùng thích thú.
Anh muốn đem tất cả các bài hát thu âm ngày hôm nay dùng làm nhạc chuông cho điện thoại của mình, cũng có thể tống tiền Dương Tiêu Vũ và đòi được mấy món quà nhỏ.
Chờ đến khi giọng Vạn Thu thay đổi rồi lại thu âm tiếp.
"Đáng yêu chết đi được."
Sở Chương nằm trên bàn thu âm, thật sự bị giọng hát đáng yêu của em trai nhỏ làm cho tan chảy.
"Vạn Thu, còn gì nữa không?" Sở Chương gọi người mang ly nước tới, đưa cho Vạn Thu.
Gương mặt vì phấn khích mà phiếm hồng, cứu mạng, về sau anh nhất định phải đăng nó lên tài khoản weibo chính thức của mình.
Vạn Thu nhấp một ngụm nước, nghĩ nghĩ: "Em không biết tên."
"Là bài gì? Em hát thử xem?" Sở Chương lấy điện thoại để nhận dạng bài hát, anh không quá quen với tên các bài hát thiếu nhi.
Một giai điệu quen thuộc hiện lên trong đầu Vạn Thu.
Không có trong sách âm nhạc.
Đó là một bài hát mà cậu rất quen thuộc, vẫn luôn dừng chân khi nghe thấy và đợi tới khi bài hát kết thúc.
Càng nghe, dường như càng hiểu nó.
Vạn Thu không có ý định che giấu bất cứ điều gì, bây giờ anh cả đều mang trên người dáng vẻ hy vọng cậu hát, Vạn Thu cho dù vắt óc tìm kiếm cũng muốn thỏa mãn sự háo hức kia.
Bài hát có giai điệu thế nào nhỉ?
Lời đầu tiên của nó là gì?
Không biết tên, cũng không nhớ rõ lời bài hát.
Vạn Thu nhẹ nhàng ngâm nga, thỉnh thoảng sẽ hát rõ ràng chỗ lời hát mà cậu nhớ được, chỗ nhớ không rõ lắm, cậu sẽ dùng âm thanh mơ hồ để hát.
Giọng hát không lớn, mỏng manh, không hề chỉnh âm.
Sau khi hát xong, Vạn Thu phục hồi tinh thần sau những nỗ lực nhớ lại lời bài hát, ngước mắt nhìn Sở Chương.
Sở Chương dường như đang ngẩn người.
Màn hình điện thoại đang chuẩn bị nhận diện bài hát đã tắt.
Vạn Thu ngước mắt lên, Sở Chương ngơ ngác.
Ánh mắt anh cả nhìn cậu thật vi diệu.
Giống như mùa xuân đã bao trùm dưới lớp tuyết trắng cuối cùng, lộ ra một chút cỏ xanh mướt, và những cành cây khô trụi lủi mọc lên mấy chồi non.
Là sự khởi đầu của một thế giới màu xanh lục, thế giới sắp được bao trùm bởi mùa xuân.
Vạn Thu nghe được giọng nói của anh cả, không phấn khích như thường lệ mà giống như một tia sáng trắng tràn ra từ trong bóng tối.
"Vạn Thu, sao em có thể hát bài này?"
Vạn Thu suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc mới đến thành phố, em nghe thấy, sau đó nghe rất nhiều lần, nhớ rõ."
"Rất nhiều lần sao?"
"Vâng." Vạn Thu gật đầu.
Sở Chương lại cười, nhưng nụ cười này khác hẳn thường ngày: "Bao nhiêu lần?"
Vạn Thu không nhớ rõ bao nhiêu lần.
Nhưng…
"Chỉ khi nghe qua nhiều lần, hát nhiều lần, em mới nhớ rõ."
Không có người dạy, không có nhạc phổ, Vạn Thu chỉ có thể đoán mò lời bài hát.
Rõ ràng không phải là điều cần thiết nhưng cậu đã ghi nhớ bài hát này sau khi nghe nó nhiều lần.
Vạn Thu không biết tại sao anh cả lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Giống như một hạt giống vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, được cẩn thận chăm sóc với cõi lòng đầy mong đợi.
Và cuối cùng, trong thế giới tăm tối, nó cũng nở rộ đẹp đẽ và lóa mắt hơn tưởng tượng, chiếu sáng toàn bộ thế giới, chiếu sáng toàn bộ tăm tối, và xuất hiện một bầu trời trong xanh.
"Anh dạy em hát bài hát này nhé?" Sở Chương nói.
"Vâng." Vạn Thu gật đầu.
"Vạn Thu hát rất hay, chỉ cần nhớ kỹ lời là được." Sở Chương nói.
Mặc dù âm điệu có thể không chính xác, mặc dù có khi không trùng với nhạc đệm, mặc dù...
Thì đây vẫn là giọng hát tuyệt nhất.
Vạn Thu không biết tại sao, nhưng anh cả bây giờ có vẻ không ồn ào như ngày thường.
Giống cơn gió êm dịu.
Lẳng lặng quét qua.
Và có thứ gì là lạ hỗn loạn trong gió, sượt qua bên tai Vạn Thu.