CHƯƠNG
-Thương yêu?
Bảo nhi nghe hiểu, thời điểm đại cẩu kéo hắn làm chuyện vợ chồng chi đạo cũng nói vì thương yêu hắn.
Bảo nhi kéo Bính Bính sang một bên, nói cho bé biết.
-Bính Bính cũng đã lớn rồi, Khiếu xuống hạ giới một năm này nhất định sẽ mang ngươi theo, nếu như hắn lại áp ngươi , ngươi sẽ dùng chiêu ta dạy cho ngươi đối phó hắn, nếu như kế này không thể dùng, vậy chờ hắn áp ngươi xong, ngươi liền nói cho hắn biết, ngươi muốn kéo đuôi lão hổ, sờ mông lão hổ, nếu không sẽ khóc cho hắn coi.
-Tại sao phải kéo đuôi hổ ca ca, sờ cái mông hắn?
-Bởi vì ta nghe người ta nói, cái mông lão hổ không thể sờ, rất nhạy cảm, có thể sờ tới cái mông lão hổ là một chuyện rất uy phong.
-Uh!
Bé thỏ nhỏ cố gắng gật đầu, khi hai tiểu gia khỏa đang xì xào bàn tán, Ngao trở lại.
-Ta nghĩ tại sao ngửi không thấy mùi tiểu xương đâu, thì ra là chạy về thần điện rồi.
-Ngao ngươi đi đâu vậy?
Khiếu hỏi.
-Ra cửa truy đuổi một số thứ, còn không phải là tiểu xương cốt giở trò quỷ. Chờ một chút nhất định phải cắn hắn hai cái.
-Ngao có lúc ta thật hâm mộ ngươi.
-Hâm mộ ta? Cả ngày đuổi theo phía sau Bảo nhi dọn dẹp rắc rối của hắn, hết lần này tới lần khác đánh hắn, mắng hắn, cắn hắn cũng không thể để cho hắn nhớ lâu hơn. Ngươi còn hâm mộ ta?
-Ít nhất còn tốt hơn so với ta, có lúc tức giận ta cũng muốn cắn Bính Bính vài cái, nhưng thời điểm bé còn sống, ta sợ đem bé cắn chết, bé bây giờ không còn sống nữa, ta lại sợ cắn một ngụm, bé thật sự nằm gọn trong bụng ta thì làm sao? Thân hình của bé còn nhỏ hơn so với cổ họng lớn của ta.
-Ai! Xương nhỏ nhà ta chỉ có chỗ rắn chắc này là tốt.
-Ai!
Hai người cùng lắc đầu, một quá nháo, một quá ngốc.
Bảo nhi phát hiện Ngao trở về, đứng ở đàng xa hỏi hắn.
-Ta buổi sáng làm mấy cái bong bóng ngươi bắt được chưa?
-Bắt rồi, đã bị ta đập bể nát.