“Anh Khánh Minh bị lên sổ đầu bài hả chị?”
“Ờ thì, mới lúc sáng ấy, tới chiều thì bị...”
“E hèm, khụ, khụ, khụ...”
“Hắc xì, hắc xì, khụ, khụ...”
Mỹ Ly đang nói đến đây tự dưng hai thằng bạn đang chơi game rất yên bình thì ôm ngực ho sặc sụa, lại còn lồng tiếng thêm cái tiếng hắc xì rõ giả nữa.
Chí Kiên với Gia Khiêm ho quá chừng là ho, ho như sắp thở không được nữa rồi, kiểu này nhiều khi bị lao hay ung thư phổi giai đoạn cuối rồi cũng nên.
Bình thường thì nếu bạn bè chúng ta bị ho hay chính xác hơn là sức khỏe có vấn đề, với tư cách là một người bạn, ít nhất thì chúng ta sẽ hỏi han bạn, rồi thì an ủi bạn nếu tình trạng quá nặng, hoặc giả là một hành động sẻ chia, đưa bạn tí nước, vỗ lưng bạn một chút.
Nhưng với hành động của hai chiếc bạn thân Mỹ Ly và Khánh Minh thì không.
Hai người ra sức bịt mũi và miệng lại, Mỹ Ly ôm cái điện thoại với ly nước của mình, Khánh Minh tay che miệng tay cầm đĩa trái cây bỏ chạy.
Mặt hai người khinh bỉ bạn vô cùng, chỉ hận không thể cách xa bạn trăm mét.
Hạ Chi ngơ ngác nhìn tình bạn đẹp đẽ của mấy anh chị mà cảm động suýt thì rơi nước mắt.
Cô bé xúc động quá chừng.
Thế hóa ra trên đời này nhiều khi người ta không chỉ chơi chung với nhau vì hợp tính, vì yêu thích không thôi đâu.
Nhiều khi còn là do cái “duyên” nữa, mà duyên ở đây là “ác duyên” ấy.
Hình như bốn người trước mặt cô chơi với nhau để tìm cách trả thù và xỉa xói nhau thì phải.
Hạ Chi cứ đứng đực mặt ra đấy để cảm thán về sự đời.
Thế là Khánh Minh cũng đi lại lấy tay che mũi miệng Hạ Chi rồi kéo về chỗ mình đang ngồi.
Mỹ Ly cũng kéo ghế đến chỗ Khánh Minh và Hạ Chi, vẻ mặt cô bạn cực kỳ thản nhiên như không hề quan tâm đến việc mình có trở thành bóng đèn hay không, bởi vì cô tia đĩa trái cây ở chỗ Khánh Minh nên bất chấp hết tất cả.
“Mà lúc nãy nói đến đâu rồi nhỉ?” Mỹ Ly lên tiếng.
“Nói đến chuyện anh Khánh Minh bị lên sổ đầu bài đấy chị.”
“À đúng rồi, lúc nãy em hỏi chị là Khánh Minh sao bị lên sổ đầu bài đúng không?”
Hạ Chi gật gật, rồi “dạ” một tiếng, hai con khỉ trên ghế lại ho rồi.
“Khụ, khụ, khụ.”
Khánh Minh đã có lại hai chiếc dép, phi chính xác cho mỗi thằng một cái.
Hai người im thin thít.
Khánh Minh quay lại búng lên trán Hạ Chi thêm một cái nữa.
“Em có vẻ còn ngây thơ quá nhỉ? Tại con nhóc nào đó lúc sáng chọc giận anh nên mới thế đấy.”
“À, ai, ai chọc anh giận?” Giọng Hạ Chi đầy buồn rầu, không biết có phải bạn gái anh hay không?
“Em đừng có tỏ vẻ vô can, hồi sáng hai chúng ta cãi nhau, em làm anh tức quá nên anh mới làm thầy giận mà bị réo tên đấy.”
“Ờm, hồi sáng Khánh Minh nó dám chửi thề trong giờ của thầy Nhẫn luôn.
Đã vậy còn ngay lúc ông thầy đang bực nữa, thầy mới bảo đến đoạn...” Mỹ Ly hắng giọng mấy cái, bắt trước thầy, “Tôi chưa bao giờ thấy cái lớp nào như cái lớp này, lớp chuyên gì mà con thua cả lớp thường, không đứa nào chịu phát biểu xây dựng bài gì cả, nhìn vào cái lớp B đi, người ta là lớp thường mà ý thức xây dựng bài rất cao, lớp học năng nổ hơn mấy anh, mấy chị nhiều.
Lớp chuyên gì mà cứ im lìm thụ động như vậy thì đến bao giờ mới phát triển nổi.”
“Thế rồi ngay lúc đó Khánh Minh đứng lên và chứng minh cho thầy biết rằng anh ta không hề im lìm, thụ động, nó thét ngay vào mặt thầy một tiếng “Mẹeeeeeee”.
Rồi thì cả lớp được thầy đặt cách cho ăn giờ kém luôn.”
“...”
Trên đời này đúng là lắm drama thật đấy.
Hạ Chi ôm bụng cười.
Cả bốn người cùng cười rộ lên, hai con khỉ đang ho sặc sụa cũng cười theo, chỉ có Khánh Minh là mặt đen hơn đít nồi cháy.
Khánh Minh tức lắm nên véo mặt Hạ Chi: “Em còn dám cười anh nữa hả? Tại ai mà anh mới bị như vậy hả?’
“Em đâu biết đâu...!haha...!tại anh nóng giận quá làm chi haha.”
“Bởi vậy mà buổi chiều chị với Khánh Minh mới phải lên văn phòng đấy.
Mẹ chị chủ nhiệm lớp nghiêm lắm, hỏi tội Khánh Minh thì thôi đi còn mắng luôn cả lớp trưởng quản không nghiêm nữa...”
Có ba người đang cười rồi bỗng dưng đực mặt ra.
Hạ Chi đang tiếp nhận thông tin.
Hạ Chi đang xử lý thông tin.
Hạ Chi bị nhiều nguồn thông tin trái chiều làm cho ngơ ngác.
“Thế, thế là chị và anh Khánh Minh lên văn phòng là vì chuyện đó ạ?”
Hai người kia lại bắt đầu ho rồi, ho đến nằm rạp ra ghế.
Lần này đến lượt Mỹ Ly nhá cho đôi dép, hai con khỉ kia biết điều im miệng.
Sau đó cô bạn xoay lại trả lời giúp Hạ Chi.
“Ừm, sao vậy? Chứ còn chuyện gì nữa?”
Cô bé chỉ chỉ về phía Gia Khiêm và Chí Kiên.
“Thế, thế sao anh Gia Khiêm với anh Chí Kiên nói...”
“Aaaaa!”
“Áaaaaaa!”
Hạ Chi còn đang nói thì có hai tiếng thét chen ngang.
Bệnh nhân viêm phổi số – Chí kiên gấp gáp nói: “Ấy chết, tôi quên mất hôm nay nhà có việc.
Tôi phải về trước đây.
Tạm biệt.”
Bệnh nhân viêm phổi số – Gia Khiêm cũng gấp gáp không kém: “Ờ nhỉ, thôi toang, tôi quên mình là một người con trai của gia đình gia giáo, mẹ đã dặn trai ngoan đi chơi không được quá sáu rưỡi.
Tôi cũng phải về trước đây.
Tạm biệt.”
Cả hai người vội vàng gom đồ đi ra cửa, Chí Kiên nhanh chóng tọt mất ở cổng rào, Gia Khiêm thì tài sản có thêm Mỹ Ly nữa, cậu bạn hấp tấp kéo tay Mỹ Ly đi về.
Khánh Minh và Hạ Chi lúc này: “???”
...
Tối hôm đó, Hạ Chi có cuộc gọi riêng tư với ông nội (ruột).
Hai ông cháu nói qua loa mấy câu, giọng Hạ Chi bỗng dưng trở nên nghiêm trọng hơn hẳn, cô bé ngập ngừng nói.
[Ông ơi, con có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ông.]
[Chuyện gì vậy cháu cưng?] Giọng ông nội cũng căng thẳng theo.
[Ông hứa với con là sau khi con hỏi rồi thì chỉ trời biết, đất biết, ông biết, con biết thôi nha.]
[Ừ, ông hiểu mà.] Thấy cô cháu nhỏ đột nhiên nghiêm túc ông cũng làm bộ thuận theo.
[Con tin tưởng ông nên mới hỏi đấy.]
[Ừ, ông sẽ không phụ sự tín nhiệm của con đâu.] Ông nội âm thầm cười trộm.
Hạ Chi nghe vậy bắt đầu hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói.
[Anh Khánh Minh vu oan cho con, anh bảo là hồi bốn tuổi con cướp nụ hôn đầu của anh ấy.]
[Hả?]
[Anh Khánh Minh bảo hồi đấy ông nội và mọi người cũng biết, rõ là vu oan mà, con có hôn anh ấy hồi nào đâu.]
Ông nội nghe vậy rồi bật cười khanh khách.
[À, ra chuyện đó, vậy ra là con không nhớ thật hả?]
Hạ Chi như bắt đầu nhận ra gì đó, cô bé trợn tròn mắt.
[Không ạ, mà nhớ cái gì ông?]
[Thì cái lần đầu hai đứa gặp nhau đấy, hôm đó con chơi chung với Khánh Minh rồi ngủ quên mất, lúc sau con đang ngủ thì cái An lay con dậy đi về, sau đó thì...]
Hạ Chi tắt điện thoại rồi thở dài chán nản, hóa ra lại là thật, nhưng mà cô chẳng có chút ký ức gì cả, mà cũng phải, ông bảo cô ngủ mới thức, thế chắc lúc ấy còn ngái ngủ nên không nhớ gì hết.
Nhưng mà, bây giờ phải làm sao đây?
Nếu như vậy thì cô thua rồi.
Rồi thì cái lời thách thức đó nữa...
Cô bé vừa nghĩ đến đó thì ngoài cửa bỗng dưng có tiếng động.
“Hạ Chi, anh vào được không?”
mèo.