Tử Liên cầm cái bính kiền đặt ở trong lòng bàn tay đối phương, tiểu hài tử cười thật tươi, vui vẻ cầm lấy bính kiền hắn cho ở trong tay.
“Ngươi tên gọi là gì?” Tử Liên hỏi.
“Ta…” Tiểu hài tử cúi đầu, “Mẫu thân chưa đặt tên cho ta…” Thần tình có chút khổ sở.
“Ác.” Tiếp tục ăn.
Tử Liên không phản ứng, nữ nhân một bên nghe xong giống như là đau lòng, vội vã hỏi: “Chưa hề có tên sao? Chỗ trước đây ngươi ngươi ở, bọn họ gọi ngươi như thế nào a?”
“『 tạp chủng 』 hoặc 『tiểu hài tử của phụ』.” Tiểu hài tử mặt không đổi sắc nói.
“Sao có thể như vậy!” Các nữ nhân kinh hô.”Tam điện hạ, ngài đặt cho hắn một cái tên đi? Người quan trọng nhất chính là tên không phải sao?”
Tử Liên lấy tay chỉ vào bàn trống, chén lớn nước ngọt lập tức đưa lên.
Hắn nheo lại con mắt, nhìn tiểu hài tử một hồi.”『 Kim 』, giống như mái tóc của ngươi, cứ như vậy đi.”
“Có phải là quá tùy tiện hay không a…”
Nhưng tiểu hài tử lập tức gật đầu, giống như là cố hết sức.”Kim, chủ nhân, tên của ta gọi là Kim!”
Tử Liên chùi chùi miệng, ngáp một cái.”Được rồi? Ta đây muốn đi ngủ a.”
Kim lập tức đứng dậy, vươn cánh tay nho nhỏ, làm ra bộ dáng muốn dìu hắn.
“Tam điện hạ, chờ một chút, chờ một chút a! Ngài còn chưa có cấp… cấp cho Kim chỗ ở ni!” Bác gái vội vã ngăn cản Tử Liên ly khai, bọn họ bất chấp nguy hiểm bị quốc vương quở trách đưa cho tiểu tổ tông món điểm tâm, chính là muốn giúp hài tử đáng thương này có chỗ ngủ ngon.
Tử Liên cảm thấy bực mình, hắn nhăn mày, tức giận nói: “Ta chưa nói? Các ngươi sẽ không muốn ta để hắn ngủ cùng ta luôn chứ? !”
“Chủ nhân, ta ngủ ở đâu đều được, sài phòng cũng được, chỉ cần chủ nhân nói một câu.” Kim cung kính nói. Biểu tình cung kính trên gương mặt non nớt của y có chút chẳng ra làm sao.
“Hừ.” Tử Liên đem mâm chén trên bàn quét hết xuống đất, một tiếng binh lách cách thật lớn vang lên, bọn hạ nhân tất cả đều sợ đến rụt vai, chỉ có Kim mặt không đổi sắc, chăm chú nhìn hắn.
“Bọn hạ nhân đều như vậy sao? Không phải là người hầu phòng… có khu để ngủ sao?”
“Đúng vậy.” Các nữ nhân không dám nói lung tung, cúi đầu trả lời.
“Cho nên các ngươi mong muốn ta phái hắn đi trù phòng, cùng với các ngươi ngủ chung một gian?”
Các nàng nhìn lẫn nhau, do dự không dám nói.
“Có đúng hay không?”
Các nàng là những … người hầu hạ Tử Liên đã lâu nên đều biết, Tử Liên không thường nói chuyện, nhưng để hắn một câu mà nói đến hai lần, là biểu thị hắn thực sự nổi giận.
“Vâng… Đúng vậy.” Các nàng không thể làm gì khác hơn là thành thực trả lời.
“Vậy còn ngươi?” Con mắt quét về phía Kim, “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Kim muốn ở bên cạnh chủ nhân, chủ nhân muốn ta làm cái gì ta liền làm cái đó!”
“Ác?” Âm cuối nâng lên, “Ngươi biết làm cái gì?”
Kim lại quỳ xuống, thanh âm nhi đồng vang vang mà hữu lực nói: “Ta cái gì cũng không biết, nhưng ta sẽ học hết.”
“Nhặt lên lại.” Tử Liên chỉ một ngón tay.
“Vâng!” Kim không nói hai lời đi qua nhặt lên những mảnh đồ sứ vỡ, bưng ở trong tay.”Chủ nhân, nhặt xong rồi.”
Tử Liên không để ý tới y, quay đầu hỏi các nữ nhân kia.”Hắn có thể làm cái gì?”
Bác gái trù phòng nơm nớp lo sợ nói: “Chính là tam điện hạ ngài muốn Kim làm cái gì, thì Kim sẽ phải học … Dù cho…” Nàng liếc mắt ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Kim.”Dù cho tam điện hạ thích thân thể hắn, chúng ta cũng có thể tìm người dạy hắn…”
Nghe xong lời này, Kim hai mắt chớp cũng không chớp, cung kính ôm mảnh sứ vỡ như ôm bảo vật quý nhất khắp thiên hạ.
Nhưng Tử Liên phản ứng lại rất lớn, hắn nhảy dựng lên, đứng cả trên ghế.”Hắn là nam a!” Chỉ vào Kim, hắn hầu như là thét chói tai.
Bác gái âm thầm thở hơi, mấy ngày nay không ngừng có người biểu thị đối với Kim cảm thấy hứng thú, cho nên nàng mới muốn cầu Tử Liên cấp cái biểu thị. Biết tam điện hạ không thích, nhưng không thể không nói để cho yên tâm.”Như vậy, tam điện hạ nghĩ sao?”
Tử Liên nhảy đến trên bàn, lại đem cái mâm đá bay, bàn bất ổn lắc lư, hắn lại nhếch mép, ngoạn rất hài lòng.
Kim trên tay đang ôm mảnh sứ vỡ, thấy bàn lắc lư, liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ. Sợ bản thân khí lực thiếu, cả người đều ôm vào.
“Kim, ngươi 『 muốn 』 làm cái gì?” Tử Liên cười, trên cao nhìn xuống hỏi y.
Kim trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên ửng đỏ.”Chủ, chủ nhân… Kim muốn học võ, ta phải bảo vệ chủ nhân!”
“Hảo.” Tử Liên gật đầu, “Vậy ngươi đi theo cấm vệ binh đi, buổi tối ngủ ở chỗ bác gái a.”
“Tuân lệnh!”
Tử Liên từ trên bàn nhảy xuống, “Chủ nhân cẩn thận!” Kim nhào qua đỡ lấy hắn, để ngừa hắn ngã sấp xuống. Trong tay vẫn ôm sứ vỡ.
“Ha ha!” Hắn vỗ vỗ đầu Kim, “Tiểu Ải Tử(), ta không chơi nữa, ta muốn đi ngủ.” Nói xong, hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng không để ý tới cả gian nhà vô cùng mất trật tự, đánh cái ngáp đi trở về phòng ngủ.
“… Tiểu Kim.” Khán Tử Liên đi xa rồi, các nữ nhân này mới dám nói.
“Tam điện hạ không xấu, chỉ là không dễ hầu hạ. Nếu chịu ủy khuất thì nhất định phải nói với chúng ta nga!” Bác gái trù phòng thương yêu vỗ vỗ đầu Kim.
Kim mỉm cười.”Sẽ không, không có ủy khuất. Hắn là chủ tử của ta.”
“Chủ nhân …. “
Thanh âm kêu to làm Tử Liên dừng lại động tác, hắn trong lòng đang ôm con thỏ con trộm từ chỗ muội muội, đang suy nghĩ muốn đem tiểu động vật mềm nhũn này giấu hảo. Chôn dưới đất có được không nhỉ?
Kim tha thanh trường kiếm hầu như so với y còn muốn dài hơn, thình thịch hướng hắn chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn toàn bộ hồng lên.”Chủ nhân!”
Tử Liên nhìn y một cái, thỏ hảo nặng, hắn rất nhanh sắp ôm không được.
“Chủ nhân, người xem ta.” Kim ở trước mặt hắn đứng vững, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, giơ lên trường kiếm nặng nề.
Tử Liên không có nhìn, con thỏ nhỏ từ trong tay hắn giãy ra, hắn liền bắt trở về.
Không bao lâu, tiểu công chúa khóc đến mức nói không nên lời mang theo đại ca nhị ca đi tìm thỏ của nàng, hắn bị đại ca nhéo lỗ tai vô cùng đau nhức. Tử Liên tâm tình cực kém, quay đầu lại đánh vào mông bọn họ để trút giận.
Mãi đến khi ăn cơm chiều, các nữ nhân trù phòng mới vội vàng tới tìm hắn.
“Tam, tam điện hạ, tiểu Kim hắn vẫn đứng ở đó. Chúng ta khuyên hắn rất nhiều, hắn vẫn không chịu ly khai…”
Bị các nữ nhân nửa tha nửa đưa đến nơi, mặt trời chiều đã lặn, cái bóng nho nhỏ của Kim bị chiếu thành đường dài, mái tóc vàng xinh đẹp của y nhiễm thượng màu hoàng hôn, càng giống như vàng đang tỏa sáng, lại có một chút điểm hồng.
Thấy hắn, đôi mắt to của Kim tỏa ra vui sướng. Rất thuần túy là vui sướng, không có một tia ủy khuất hoặc oán hận, tiểu hài tử bẩn thỉu khóc lóc thỉnh cầu Tử Liên cứu y, đã bị cọ rửa sạch sẽ.
Kim vẫn duy trì động tác hai tay giơ kiếm, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn run rẩy rất lợi hại, toàn thân đã bị mồ hôi làm ướt hết, nhưng lại không hề do dự đối với Tử Liên tràn ra khuôn mặt tươi cười, rất có cảm giác không chùn bước.
“Hắn từ sáng sớm vẫn đứng như vậy…” Có người ở bên tai Tử Liên thấp giọng nói.
Tử Liên quay đầu đi, nhìn Kim lại nhìn đám nữ nhân kia.”Cho nên?”
“Tam điện hạ ngài có muốn… gọi hắn buông hay không? Tiểu Kim nói hắn chỉ nghe lệnh ngài.”
“Ác.” Hắn đem đường nhìn quay về trên người Kim. Kiếm kia rất nặng a… Tử Liên đã cầm qua nên biết thứ này trọng lượng bao nhiêu.”Buông đi.”
Như là cũng chống đỡ không được nữa, hắn vừa nói xong lời, Kim liền đem thanh kiếm nặng nề cầm trong tay thả xuống đất, thân kiếm rơi xuống tạo nên âm thanh nhỏ, đôi vai nhỏ gầy của Kim không ngừng run.
Y thở hổn hển không ngừng, nhưng đôi mắt xanh biết như bầu trời kia lại tràn ngập chờ đợi mà nhìn Tử Liên, có một loại cảm giác ngưỡng vọng.
Tử Liên tái nghiêng đầu, Kim nhưng vẫn nhìn hắn.
Tử Liên nháy mắt mấy cái, Kim chính vẫn nhìn hắn.
Tử Liên gãi gãi mặt, Kim vẫn nhìn hắn.
Hiện tại là thế nào?
“… Ác… 『 thật là lợi hại 』?” Tử Liên không xác định mà nói.
“Tạ ơn chủ nhân khích lệ…” Nói xong, Kim liền lập tức ngã trên mặt đất, ngất xỉu!
“Tiểu Kim!”
“Tiểu Kim, ngươi không sao chứ? !” Các nữ nhân khẩn trương đem y ôm lấy.”Không xong rồi, hắn sốt rồi…”
Vài người loạn thành một đoàn.
“Đói bụng…” Tử Liên liếm liếm môi, chậm rãi, chậm rãi tiêu sái trở về.
Từ hôm nay trở đi, hắn không còn quên đi tiểu người hầu của hắn.
Chú giải:
()tiểu Ải tử: ý là chê Kim lùn á, ai~, người ta còn nhỏ mà=.=!
========================================
Xong chương nga^^. Đúng nà tội cho Kim, luôn chỉ chờ Liên quay đầu nhìn lại=.=!, ai~, hảo cảm thán a.