Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
P/s: H văn đấy, ai không thích mau dừng lại!!!!!!!
Ngày xửa ngày xưa, có một vị thương nhân giàu có, ông có ba cô con gái.
Cô con gái cả vừa tham vừa lười, cả ngày chỉ mơ mộng gả cho hoàng tử. Cô con gái thứ và cô con gái út thì lương thiện, vô cùng xinh đẹp, ai ai cũng nói ông có phúc.
Có lần đoàn bộ hành của thương nhân bị cướp giữa chốn hoang dã, thương nhân vất vả lắm mới trốn thoát khỏi sự truy đuổi của bọn cướp thì lại bị lạc đường. Ông đi một mình giữa chốn hoang dã, thấy sắc trời càng lúc càng tối, bốn phía sương mù dày đặc, nhiệt độ đột ngột hạ thấp, ông vừa đói vừa khát, vô cùng tuyệt vọng mà cầu nguyện: “Ai cứu ta, ai có thể cho ta một miếng ăn, cho ta một chỗ ngủ, bình an ra khỏi chốn hoang dã, ta nguyện đánh đổi bất cứ thứ gì để trả ơn.”
Không bao lâu sau khi ông cầu nguyện, đột nhiên xuất hiện một toà lâu đài vô cùng xa hoa giữa chốn hoang dã. Ông mừng rỡ như điên đi vào, phát hiện trên bàn bày biện vô số đồ ăn ngon, ông không kìm lòng nổi ăn hết.
Sau khi ăn xong, ông tìm thấy một ăn phòng, bên trong có giường êm nệm ấm, người thương nhân nhanh chóng đặt lưng lên đó ngủ.
Sáng sớm hôm sau ông tỉnh dậy ra khỏi lâu đài, nhìn thấy giữa làm sương mù dày đặc mở ra một con đường, có thể thoáng thấy đường chính, ông chạy nhanh về phía trước, lại nghe thấy một giọng nói vang lên ở phía sau: “Đừng quên lời hứa của ngươi, ta muốn ăn một trong số các cô con gái của ngươi. Chuyển hình xăm trên tay ngươi cho cô ta, nó sẽ dẫn cô ta đến lâu đài của ta.”
Người thương nhân nghe vậy giật mình, quả nhiên cúi đầu nhìn thấy trên tay có một hình xăm màu đen, ông quay đầu lại thì toà lâu đài kia đã biến mất trong làn sương, không thấy bóng dáng.
Sau khi về nhà, người thương nhân vô cùng uể oải, ông coi ba cô con gái như châu báu, sao nỡ đem con vào toà lâu đài kì quái kia để bị quái vật ăn thịt. Thế là ông thở ngắn thở dài, cực kỳ sầu lo, sự ưu thương của ông nhanh chóng bị hai cô con gái nhỏ phát hiện, dưới sự truy vấn của hai cô, cuối cùng người thương nhân cũng nói ra tình hình thực tế.
Cô con gái thứ nghe xong bèn an ủi cha: “Cha, người đừng buồn, con tình nguyện đến toà lâu đài kia.”
“Nhưng con đến đó sẽ bị quái vật ăn thịt mất.”
Lúc này cô con gái út Belle cũng nói: “Chị, để em đi đi!”
Cô con gái thứ lại lắc đầu: “Belle, em còn nhỏ quá, dù sao quái vật cũng đã cứu cha, chị nguyện để nó ăn thịt, em ở nhà phải chăm sóc cha thật tốt.”
Vào buổi tối, người con gái thứ nói lời chia ly với bạn trai, hai người ôm nhau bật khóc. Belle nhìn thấy, quyết định hi sinh bản thân, không để chị và người yêu phải chia lìa, cô lén vào phòng cha, cầm tay cha – vốn đã say đến mê mệt, lấy trộm hình xăm trên tay cha sang tay mình.
Lập tức có một giọng nói dẫn đường cô rời khỏi nhà, vào chốn hoang dã kia, đi đến toà lâu đài kì quái nọ.
Trong lâu đài đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh bày đầy đố ăn nhưng lại không có ai, Belle nhìn đống đồ ăn, nghĩ bụng trước khi chết ít ra cũng phải ăn cho đã, thế là cô yên tâm ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon.
“Ngươi rất có dũng khí.”
Sau lưng cô vang lên một giọng nói trầm thấp, Belle quay đầu lại thì thấy một con sư tử khổng lồ, lông trắng như tuyết, cơ thể cường tráng im lặng xuất hiện phía sau cô. Cô không kìm được kinh hãi mở miệng.
“Ngươi biết nói?”
Sư tử không trả lời câu hỏi của cô, tiếp tục nói: “Uống hết rượu trên bàn.”
Belle chần chừ một lúc nhưng vẫn uống cạn chỗ rượu màu đỏ. Không lâu sau, cô lập tức cảm thấy toàn thân khô nóng, miệng khô lưỡi khô làm cô muốn cởi quần áo.
Sư tử bước một bước đến gần cô, Belle giật mình trèo lên bàn khiến đồ ăn rơi xuống đất, con sư tử lại bình tĩnh hỏi: “Không cam tâm tình nguyện hi sinh cho cha mình sao? Bây giờ hối hận muốn chạy?”
Belle nhanh chóng quay người, nhìn thẳng vào mặt sư tử, đáp lại đầy can đảm: “Ta không hối hận.”
“Tách hai chân ngươi ra.”
Sư tử nói xong, hai chân trước đặt lên bàn cạnh hai bên hông Belle, cái mặt lông xù kia có một đôi mắt màu vàng rạng rỡ đầy sinh lực, đầy quyết đoán, dường như có thể hút cạn hồn người khác.
Belle run run tách hai chân mảnh khảnh trắng nõn ra. Cô mặc váy, sau khi tách hai chân ra, dưới váy chỉ còn quần lót, không chút che đậy lộ ra trước mắt sư tử.
Sư tử mở cái mồm to đầy răng nhọn của nó ra, vươn đầu lưỡi có gai thịt [] ra liếm thẳng lên giữa hai chân Belle.
[] Lưỡi có gai thịt:
“Không.”
Belle sợ hãi hét lên một tiếng muốn khép hai chân vào nhưng lại bị hai chân trước của sư tử chặn lại. Sư tử gầm nhẹ một tiếng, Belle sợ đến mức không dám ngo ngoe nữa, để mặc nó liếm quần lót trắng làm thân dưới cô dần ẩm ướt
Đầu lưỡi linh hoạt của sư tử luồn vào khe hở bên rìa quần lót, xé rách lớp vải bảo vệ mỏng manh kia, vứt xuống dưới gầm bàn. Belle gần như muốn bật khóc, nó lại duỗi móng vuốt ra vung lên người cô, tuy không bị thương nhưng quần áo lại bị xé hết, lộ ra cơ thể mềm mại trắng nõn của cô.
“… Đừng…”
Tiếng rên rỉ của người thiếu nữ vang lên trong đại sảnh hoa lệ, chỉ thấy cô nằm bất lực trên bàn dài, hai chân dang rộng, giữa hai chân có một con sư tử trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp vùi đầu giữa hai đùi cô, không ngừng liếm mút bộ phận nhạy cảm nhất của cô.
Lưỡi có gai thịt kích thích cảm giác của cô gái còn là xử nữ, cánh hoa hồng nhạt hơn run rẩy, từng đợt khoái cảm tê dại từ giữa hoa hạch non mềm lan ra toàn thân cô. Belle cảm thấy cơ thể mình trở nên rất lạ, như bị thiêu cháy, giữa hai chân ướt một cách khó hiểu, không ngừng phun ra mật nước, cái lưỡi bồi hồi vờn ở ngoài làm cô thấy cực kì trống trải.
“A…”
Khi đầu lưỡi to lớn nóng ẩm của sư tử lần vào trong mật huyệt, cô lập tức cảm thấy như sắp nổ tung, đầu lưỡi kia không bỏ qua một góc nhỏ nào trong mật huyệt, bị tường thịt kia siết chặt lấy. Hai chân Belle run lên, một luồng nóng ẩm trào ra từ sâu trong cơ thể đều bị cái lưỡi kia mút sạch.
“Vật nhỏ nhạy cảm.”
Sư tử nói, lúc này hai chân trước đè lên bàn, chân sau đứng thẳng, có thể thấy rõ cự căn đang nén giận ở phía dưới.
Thông thường bộ phận sinh dục của động vật họ mèo cũng không phải quá to, nhưng của nó lại vừa thô vừa dài, hình dạng giống của đàn ông, lại có gai thịt như của động vật họ mèo, độ dài thì như dương vt của loài ngựa, thoạt nhìn đáng sợ dị thường.
Nó cẩn thận đợi tiểu huyết ướt đẫm rồi mới kẽo thân dưới của Belle xuống, gác hai chân thon dài của cô lên cạnh bàn.
hoa huyt không ngừng chảy ra mật dịch trong suốt đối diện với hung khí đáng sợ của nó, con quái vật gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu dùng cọ cọ đỉnh dương vt vào cánh hoa.
“A ha… A… A a…”
Cô gái không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể bất lực dang hai chân ra, mặc cho cự vật khiêu khích cái lỗ ở thân dưới cô, cô thấy bên trong như có dung nham không ngừng phun trào, cô muốn có thứ gì đó tiến vào, lấp đầy cơ thể cô. Trong lúc hoảng hốt, quái thú lại mở miệng.
“Muốn không?”
“… Không biết… A…”
Dã thú đẩy hông lên một cái, đầu thô căn hoàn toàn đi vào trong u huyệt chưa từng bị dương vt xâm phạm của Belle.
“Đau quá!”
Tuy đã sớm ẩm ướt nhưng Belle vẫn không chịu nổi khi bị cự vật như vậy xâm nhập, cô hét lên một tiếng, đôi mắt to trong suốt trào nước mắt, đồng thời cô cong hông lên, đột nhiên phát hiện phía dưới của mình đang tiếp hợp với dương vt của quái vật.
Đầu Belle trống rỗng, có thế nào cô cũng không ngờ được con sư tử này sẽ giao cấu với cô, cướp đi lần đầu của cô. Cơ thể cô, bị một con thú làm ô uế… Cơ thể cường tráng của sư tử che khuất ánh đèn thuỷ tinh trên tràn, bóng nó bao trùm lên cô, cô liều mạng đẩy nó ra, nhưng không làm nó nhúc nhích chút nào, Belle không kìm được bật khóc.
“Ra đi… Cầu xin ngươi… Ra đi…”
“Bây giờ hối hận muốn chạy trốn sao?”
Sư tử cười lạnh, tiếp tục động tác bên dưới. Belle bất lực để mặc minh chứng cho tâm thân xử nữ chảy xuống, mặt đầy nước mắt nhưng không hề giãy dụa.
“Ngoan, phải thế này. Ta sẽ dùng phép thuật chữa trị cơ thể cho ngươi, ngưoi sẽ không bị thương.”
Nó khẽ an ủi cô, nhẹ đẩy vào rồi rút ra, sau đó lại đẩy vào rút ra, sau mấy lần mới đẩy mạnh vào đâm vài cái rồi rút ta. Không biết bao nhiêu lần như vậy, mật huyệt của Belle bị nó đi vào càng sâu, mà cơ thể vốn đau đớn của cô cũng dần cảm nhận được khoái cảm khác thường.
“A a… A a…”
Hoa kính vốn khít chặt chưa bao giờ bị khai phá, bây giờ lại bị cự vật của một con sư tử chiếm lấy. Cặp chân trắng như tuyết bên cạnh bàn run rẩy, cơ thể co rút, sư căn (cự căn của sư tử) mỗi lần rút ra lại dính một lớp dịch trong suốt, chứng minh rằng cô không kìm lòng nổi mà động tình. Cô gái thuần khiết dần sa đoạ dưới sự xâm phạm của quái thú.
“Thích không?” Quái thú thì thầm.
“A…”
Cô gái cố gắng dang rộng hai chân, ngón chân trắng muốt cũng co quắp lại, mong muốn quái thú tiến vào sâu hơn, cái miệng nhỏ hơi chảy ra nước bọt nhưng lại không muốn thốt ra những chữ hạ lưu như vậy.
Cự căn thoáng rút ra, khẽ cọ sát bên ngoài u huyệt của cô gái, từng vòng từng vòng một, không ngừng tra tấn cơ thể và trái tim cô. Gai thịt trên cự căn áp lên hoa hạch khiến cô run rẩy kịch liệt, Belle thầm muốn bị thứ nào đó đâm mạnh vào trong, mà thứ cự vật tà ác giữa hai chân lại chính là vật tà ác cô khao khát.
“Thích không? Nói thích ta sẽ cho ngươi.” Quái thú dụ dỗ nói.
“… A… Thích… Th… Rất thích… A a a”
Dã thú lập tức đâm nửa cự vật vào, cô gái rên rỉ uốn cong lưng nhận lấy khoái cảm, lại không tự chủ được nhấc cẳng chân lên, mong nó đi vào sâu hơn nữa.
“Thật dâm đãng, muốn bị sư tử xuyên thẳng vào tử cung sao?” Quái thú hơi lùi lại, dụ dỗ hỏi tiếp.
“A a… Muốn… A ha… Rất thích… Sướng quá… A a a…”
Phần hông tinh tráng của quái thú đẩy lên, xuyên thẳng vào cơ thể mảnh khảnh của cô gái, bắt đầu điên cuồng đâm chọc.
Mỗi lần rút ra cũng kéo mị thịt trong cơ thể cô gái ra, dưới động tác đâm chọc kich liệt lại ấn phần thịt mềm dâm mi ấy về, trên bụng thiếu nữ không ngừng nổi lên hình dáng cự căn, động tác kịch liệt kia như hận không thể xuyên thủng người cô.
Cự căn đáng sợ vốn không thể thuận lợi chơi đùa với cơ thể cô như vậy, nhưng dưới tác dụng chữa trị của phép thuật, hoa kính vốn phải bị thương của cô lại hoàn toàn không chút tổn hại, chỉ có khoái cảm mạnh mẽ mà điên cuồng, từng đợt từng đợt ùa đến trong cô.
Belle cuối cùng không nhịn được không ngừng rên rỉ, tiếng rên của cô kích thích động tác phía dưới của quái thú càng cuồng liệt hơn: “Rõ ràng còn là xử nữ mà lại dâm đãng như vậy, làm tình với dã thú thích lắm đúng không?”
“… A a… Thích… Rất thích… Nữa đi!”
“Dâm phụ! Ta sẽ làm ngươi hỏng luôn!”
Tiếng da thịt đụng chạm bành bạch âm vang trong đại sảnh, quái thú điên cuồng xâm phạm cô hái, mỗi một lần đâm vào đều chạm đến cổ tử cung ở sâu bên trong, hưởng thụ sự co rút chặt khít bên trong cô, lại khiến Belle như điện giật không ngừng run run.
Đồng thời lúc này, hai viên tinh hoàn ở dưới cự căn cũng điên cuồng đập lên cánh hoa của cô, có lúc kịch liệt thậm chí còn đi vào trong cơ thể cô, lớp lông thân dưới của quái thú cũng không ngừng cọ lên hoa hạch mẫn cảm, càng kích thích hai cánh hoa của cô sưng đỏ lên, mật nước tràn ra bị quấy thành dịch trắng đặc sệt bắn tung toé dưới động tác dâm loạn điên cuồng của hai người.
“… A… Nhanh lên… Làm chết ta đi… A a a a!”
Cơ thể cô gái hoàn toàn mất kiểm soát, điên cuồng hét lên đầy dâm đãng. Nhưng cô cảm thấy bản thân vẫn còn một chút lí trí, đứng ở một góc lạnh lùng nhìn chính mình, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, giữa đống đồ ăn hỗn độn, vậy mà cô có thể dang chân ra, lăn lộn dưới thân quái vật, cầu xin quái thú làm tình. Cô gái này, là cô sao… Rõ ràng từ trước đến nay cô chưa từng có hành vi quá giới hạn nào với phái nam, rõ ràng cô…
Quái thú lại đâm vào miệng tử cung lần nữa, chỗ nhạy cảm lại bị cái miệng nhỏ tham lam kia cắn chặt lấy, quái thú và Belle cùng lúc cảm nhận được khoái cảm vô biên kia. Nó gầm nhẹ một tiếng, hoàn toàn phóng thích bên trong cơ thể cô, cúng đè cơ thể khổng lồ lên người cô.
Một chút lí trí còn sót lại của Belle bị luồng khoái cảm mãnh liệt kia chôn vùi, hoàn toàn hỏng mất. Cô bật khóc tiếp nhận thứ dịch tà ác của quái thú, đi đến cao trào vô hạn, thoáng chốc hốt hoảng trước cảm giác lên đỉnh.
Lát sau, Belle hơi tỉnh táo lại, cô nức nở muốn đẩy quái thú ra đứng dậy, lại phát hiện cự căn của nó vẫn ở trong cơ thể cô.
“Ngươi… Có thể… Rút ra không… Ta…”
“Ta tên là Leonard.”
Quái thú thoả mãn nói: “Vừa nãy còn xin ta làm chết ngươi, bây giờ đã trở mặt không nhận người.”
“Không… Không phải… Ta… Căng quá…”
Nhìn bộ dạng xấu hổ muốn chết của cô, quái thú đột nhiên nổi lòng tốt, đang định rút cự căn ra, đột nhiên toàn thân cứng lại.
Vì nó ở trong cơ thể mình, Belle cũng thấy có gì đó không đúng, bàng hoàng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Kẹt rồi.”
Giọng của quái thú có chút ác ý, cự căn cũng dần dần cứng lên trong cơ thể cô. “Gai thịt kẹt trong miệng tử cung của ngươi, lại bị cơ thể ngươi mút lấy, hoàn toàn không ra được.”
“Vậy phải làm sao đây.”
Belle sợ đến mức cơ thể co rúm lại, siết mạnh cự căn của Leonard, nó khó có lúc nhẫn nại như vậy, khẽ gầm lên: “Tiếp tục làm!”