Chương : Bắt Cóc- Sự Thật
Đã mấy ngày rồi mà hắn không tìm được nó, hắn sắp điên lên mất thôi. Hắn bỏ hoàn toàn mọi thứ, chỉ chú tâm vào việc tìm nó nhưng mọi thứ chỉ là con số
Dạo này, hắn rất ít tới công ty, đa số là tới quán bar uống rượu, đua xe thôi. Ông hắn với người nhà nó khuyên can hắn nhưng hắn một mực không nghe, vẫn cố
__
Còn nó, bị đưa tới một căn nhà ở vùng ngoại ô, nơi đây khá vắng vẻ, chỉ có những gia đình chài lưới xung quanh biển sống thôi. Nó tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng, không còn bị trói như mấy ngày trước nữa
Đứng dậy, nó lại gần cửa sổ, vén tấm màn lên, những tia nắng sớm rọi vào khuôn mặt xinh đẹp ấy. Đã lâu rồi nó không thấy được ánh nắng của buổi sớm mai, nhưng điều quan trọng đâu là đâu? Tại sao nó lại ở nơi này? Và người đã bắt nó là ai
Cạch…
Tiếng mở cửa, nó xoay người nhìn ra cửa thì thấy một người đàn ông khá lớn tuổi nhưng nhìn rất phúc hậu, ông đi lại gần nó, trên tay cầm bộ váy, ông mỉm cười nhìn nó
-Thưa tiểu thư, cậu chủ có lệnh cô thay đồ rồi lên trên gặp cậu-ông ấy nói với vẻ rất cung kính
-Cậu chủ? Anh ta là ai? Sao lại bắt tôi tới đây?-nó thắc mắc nhìn người đàn ông trung niên đó hỏi
-Thưa tiểu thư… tôi không được phép tiết lộ, bây giờ cô hãy đi thay quần áo rồi lên tầng gặp cậu chủ-người đàn ông đó nói xong khép cửa đi ra ngoài
Nó nhận lấy chiếc váy rồi đi vào trong phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm áp đó, đã mấy ngày rồi nó không gặp hắn liệu hắn có lo lắng cho nó không
Đứng dậy, nó thay chiếc váy rồi cột lại tóc, không trang điểm gì chỉ tô chút son bong rồi khép cửa mà đi ra ngoài, bác quản gia có nói nó đi lên lầu , nó đi thẳng lên trên, tầng này chỉ có duy nhất căn phòng, nó nhẹ bước đi vào bên trong
Mở cửa, dáng vẻ của người đàn ông quyền quý, ngồi xoay lưng lại hướng nó, chân gác lên, nghe tiếng động, người đàn ông đó xoay lại nhìn nó, còn nó thật sự ngạc nhiên, người này là……..
-Em tới rồi à?-giọng nói trầm ấm pha chút lạnh lùng vang lên, con ngươi đen lay láy quét tia nhìn lạnh lùng vào nó
-Hàn Minh Vương! Là anh sao? Tôi tưởng anh chết mất rồi chứ?-nó bất ngờ nhưng lại nở nụ cười bán nguyệt nhìn anh
-May mắn là lần đó tôi không chết! Còn em sống tốt chứ?-anh nhìn nó, cười khá hiền rồi nói
-Hừ, anh chính là người đứng sau mọi chuyện!!!! Tôi không ngờ, anh lại là con người thâm độc tới mức đó!!! – nó nhìn anh, hơi nhếch mép cười
-Em chỉ vì thằng Phong mà lại không nghe tôi giải thích!! Chuyện tôi giết người nhà em, sao em chưa từng nghĩ là do tôi bị ép buộc mà em cứ khăng khăng là do tôi Làm thế hở?-anh nhìn nó tức giận
-Bị ép sao? Ông ta là ông..là ông của anh đó, không người ông nào lại muốn cháu mình vào tù! Anh bịa chuyện thì bịa thế nào cho hợp lí chứ?-nó nói lại anh, cơn tức giận bắt đầu ập tới
-Em… TẠI sao em không nghĩ ông ta chỉ muốn lợi ình mà hi sinh cả con cháu thế? Anh giúp ông ta chỉ vì anh quá yêu em, anh không muốn em bị giành lại bởi tên Phong đó, em có hiểu không???-anh đau khổ nhìn nó nói
-Yêu tôi? Anh có biết tôi tin tưởng anh như thế nào không, nhưng anh lại làm cho tôi quá thất vọng, anh chỉ vì quá ích kỉ mà anh lại làm tổn thương gia đình tôi sáo ANh có thấy anh ích kỉ lắm không hả??-nó tức giận nhìn anh quát
-Em… tại sao tôi nói gì em cũng bênh cho hắn ta vậy???Bộ em yêu hắn tới vậy sao??-anh nhìn nó hỏi
-Đúng tôi yêu anh ấy!! Thật sự rất yêu!! Anh hài lòng chưa??????????-nó khẳng định với anh, làm trái tim anh đau nhói
-Tôi sẽ không cho cả người được hạnh phúc đâu!! Em phải là của tôi!!!!!!!-anh cười cay độc nhìn nó
-Anh..muốn làm gì?-nó nhìn anh hỏi
Anh muốn nó quên hắn, quên hắn mãi mãi và phải sống bên anh. Anh đã tìm mọi cách để làm cho nó mất trí nhớ và cuối cùng anh đã tìm ra cách đó chính là thôi miên chính nó
__
Hắn vừa từ Bar về, vào nhà đã thấy ông hắn và cô bác hắn ngồi ở đó, hắn tiến lại gần ngồi xuống chiếc Sopha kia, ông hắn cất lời
-Phong, đã hơn tháng rồi đó, bộ con muốn sống như vậy luôn sao? Còn sự nghiệp của con thì sao? Bên nhà Ân BĂNG đã quyết định là sẽ huỷ hôn vs gia đình ta!!!
-Tại sao chứ? Con yêu cô ấy, con ko muốn hứa hôn vs ai khác-hắn kiên quyết nhìn ông nói
-Nhưng bên nhà ấy đã huỷ hôm, con còn nuối tiếc gì nữa chứ?-ông hắn tức giận nói
-Con…-hắn tính nói nhưng lại bỏ lững câu
-Con suy nghĩ đi!!!-ông hắn nói xong thì đi ra ngoài.
Còn hắn thì đi lên phòng, tắt đèn rồi nằm sải mình trên giường, hắn với tay lấy tấm ảnh của nó và hắn chụp chung , hắn lấy tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp ấy, ông hắn nói đúng, có lẽ hắn nên quên nó
Hôm nay hắn sẽ ở bên nó, dù là ngày thôi , ngày mai khi ánh mặt trời lên có lẽ hắn sẽ quên nó ,mãi mãi không nhớ tới nó
__
-Anh là ai?-nó ngồi dậy, nhìn anh hỏi
-Tôi là bn trai em!em không nhớ gì à-anh lo lắng nhìn nó hỏi
-Tôi….á…đầu tôi…đau quá!!-nó la hét ôm đầu rồi ngất đi
-Cô ấy có sao không???-anh nhìn vị bác sĩ tâm lí kia hỏi
-Không sao, là do mới tiêm thuốc mất trí tạm thời nên đầu hơi đau chút, về sau sẽ khỏi, nhưng trong tuần đầu, tránh cho bệnh nhân kích động-vị bác sĩ đó nhìn anh nói
-ừ-anh nói tiếng rồi ngồi xuống bên nó
Liệu những việc anh làm có đúng không? Anh chỉ muốn có nó bệnh cạnh, anh muốn tách nó ra khỏi cái xã hội đáng sợ kia thôi, nhưng đúng như nó nói, là do anh, do anh quá ích kỉ
_____
Còn về phần nó?Liệu cuộc sống mới có anh bên cạnh sẽ ra sao??? Mời mọi người đón đọc chương típ theo nhá ^^