Một chiều nọ có giờ học, tôi không đến lớp tự học cùng với Lâm Tri Dật.
Mới vừa trở lại kí túc xá không lâu, đã nghe thấy dưới lầu có người gọi tên tôi: "Đinh Ninh! Đinh Ninh! Đinh Ninh!"
Tôi thò đầu ngó ra ngoài cửa sổ, thấy Lâm Tri Dật đang đứng ở cửa siêu thị mini dưới lầu.
Anh thấy tôi, vui mừng hơi quá đà, gọi tiếp: "Đinh Ninh! Xuống đây đi!"
"Đừng gọi nữa!" Còn muốn để tôi sống yên ổn ở kí túc xá nữa không vậy? Còn gọi nữa, cả kí túc xá đều sẽ biết có nữ sinh tên Đinh Ninh đã nói chuyện yêu đương rồi.
Tôi chạy như bay xuống lầu.
Đến khi tôi thở không ra hơi đứng trước mặt anh, anh nhoẻn miệng cười, "Xem tốc độ của em kìa, vội vàng muốn gặp anh như vậy sao?"
"..." Tôi bình tĩnh lại, mới ai oán nói, "Lần sau gọi em có thể đừng hét lên như vậy không, gọi điện thoại không được à?"
"Đây không phải là anh đúng lúc đi ngang qua, muốn tiết kiệm chút tiền điện thoại sao!"
"Dù tiết kiệm cũng không phải tiết kiệm mấy đồng ấy chứ! Không lẽ anh muốn cả trường biết em đang nói chuyện yêu đương sao?"
"Cho dù cả trường biết cũng không sao, lăn lộn đến tận năm tư mới nói chuyện yêu đương, anh cũng đâu dễ dàng gì?"
"..."
Tôi vẫn chưa nghĩ ra từ gì để cãi lại anh, anh hỏi tôi: "Em đói không? Anh vừa gọi một tô mì, em có muốn một tô không?"
"Không cần đâu, anh ăn một mình đi, nếu không còn chuyện gì khác, em lên đây." Tôi định dọn đường về phủ.
"Muốn ở bên em một chút, có được tính là chuyện không?" Anh vừa nói vừa kéo tôi vào siêu nị mini, ngồi xuống một chiếc bàn.
Một lát sau, một tô mì nóng hổi được đưa lên, nhìn anh vùi đầu ăn, bụng tôi cũng không chịu thua mà reo lên.
Anh đưa cho tôi một đôi đũa, "Cùng ăn đi."
Tôi cung kính không bằng tuân mệnh.
Cứ thế, hai người xì xụp ăn sạch mì trong tô.
Anh nói: "Lúc chưa yêu đương thấy các cặp tình nhân cùng ăn một tô mì rất mất vệ sinh, bây giờ, anh chỉ thấy ấm áp."
Tối đến tôi về nói với Dư Kiều: "Mì ở siêu thị mini dưới lầu rất ngon! Hôm nào cậu cũng thử đi."
Dư Kiều chỉ dùng một câu đã nói rõ thiên cơ: "Đó là vì cậu và anh Lâm nào đó đã cho thêm gia vị tình yêu vào rồi!"
Sau đó có một hôm, hết giờ tự học buổi chiều, Lâm Tri Dật đưa tôi về kí túc xá như thường lệ.
Đi đến dưới kí túc xá, tôi nhận thấy trăng treo trên trời đêm vừa sáng vừa tròn, ánh trăng nhìn rất mê người, tôi bỗng nghĩ, tôi và anh đã xác định quan hệ yêu đương rồi, nhưng hình như anh vẫn chưa chính thức tỏ tình với tôi!
Vì vậy, tôi nói: "Chúng ta đã yêu nhau lâu như vậy, anh vẫn chưa nghiêm túc bày tỏ với em!"
Anh nhìn tôi nói: "Thật sự phải bày tỏ sao?"
Tôi gật đầu, "Đương nhiên rồi, nếu không sao có thể biểu thị lòng quyết tâm yêu em của anh chứ?"
Anh im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ anh rất ngốc, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh có một trái tim chân thành, lúc này đang đập loạn vì em; trước giờ anh không biết lãng mạng là gì, bây giờ thì anh biết rồi, chỉ muốn ở bên em, ăn bữa cơm cũng là lãng mạng, cùng lên lớp tự học cũng là lãng mạng; từ nhỏ đến lớn anh chưa từng ném đi đồng nào, chưa từng làm rơi chìa khoá, từ khi đeo kính đến nay, chưa từng làm rơi kính, từ nhỏ đến nay, chưa từng nghiêm túc nói chuyện yêu đương, anh sẽ dành tất cả sự chu đáo và tình yêu cho một mình em."
Khi những lời này nối đuôi nhau liên tiếp được nói ra, tôi thật sự nghi ngờ đây là do anh chuẩn bị từ trước.
Sau này, tôi hỏi anh đó có phải những lời bày tỏ trong sách của các tiền bối không, anh giơ tay thề: "Tuyệt đối là anh tự nghĩ ra, là những lời từ tận đáy lòng của anh."
Điểm thi đại học môn ngữ văn của anh là điểm tuyệt đối, lời bày tỏ lần này của anh, nếu để tôi chấm điểm, tôi cũng sẽ cho anh điểm tuyệt đối.
Ít ra thì, lúc đó tôi đã lập tức bị lời bày tỏ giản dị không hoa mỹ này làm cảm động sâu sắc, còn tự nói với bản thân: Chàng trai này, sẽ là người đi cùng tôi cả đời.