Phó Hành Vân rất lo lắng cho đứa bé bị rơi xuống biển, lúc anh đến thăm, Lia luôn ngủ say, cho dù tỉnh lại cũng yên lặng không nói câu nào, cứ ôm chân ngồi bên cửa sổ như đã dựng lên một bức tường bảo vệ ngăn cách hết tất cả mọi thứ ở bên ngoài.
Bên cạnh thằng bé luôn phải có người của cô nhi viện túc trực, sợ nó lại chạy ra ngoài làm gì dại dột.
Văn Thệ Xuyên hàn huyên vài câu với nhân viên công tác, hỏi rõ ngọn nguồn sự tình.
Trước khi Lia vào cô nhi viện thì sống cùng mẹ, mẹ nó mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Một ngày nọ bà ta mang con trai đến bờ biển, đưa con thỏ tai dài cho nó, căn dặn thằng bé đứng yên trên bờ không được cử động, còn mình thì đi vào trong lòng biển, không bao giờ trở về nữa.
Phó Hành Vân tâm tình phức tạp nhìn đứa nhỏ, hỏi nó: "Em nhớ mẹ phải không?"
Thằng bé vẫn không để ý đến anh, chỉ mải nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Hành Vân để ý thấy trong lòng nó cũng không còn con búp bê kia, nhân viên công tác nói con thỏ đã bị lạc ngoài bãi biển, không tìm thấy nữa.
Sau khi Phó Hành Vân chìm xuống nước thì được cứu lên rất nhanh, thân thể cũng không còn gì trở ngại.
Tuy bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng để không làm chậm tiến độ quay chụp chương trình, anh chỉ nghỉ một ngày đã mau chóng trở lại với mọi người.
Phần nội dung về cô nhi viện đã kết thúc, tổ tiết mục cho mỗi người tiền công ba ngày làm việc vất vả, không nhiều lắm, bọn họ có thời gian tự do nửa ngày, dùng số tiền này mua một món quà tặng cho đứa trẻ ở cùng với mình nhiều nhất, quà cho đám trẻ còn lại sẽ do tổ tiết mục phụ trách tặng.
Mọi người dạo qua con phố buôn bán phụ cận bãi biển, ven đường có rất nhiều hoa tú cầu nở rộ, không khí sau cơn mưa rất tươi mát.
Trong lòng Phó Hành Vân muốn mua một con thỏ bông khác tặng cho Lia, nhưng để tìm một con hình dáng tương tự cũng không dễ dàng, những người khác đã mua xong quà tặng, anh vẫn còn tiếp tục tìm kiếm.
Văn Thệ Xuyên đơn giản trực tiếp dùng số tiền của mình mua một túi kẹo lớn tặng cho một cô nhóc tóc vàng, không có đứa trẻ nào lại không thích kẹo, thậm chí hắn còn chừa lại chút tiền mua một bó hoa tú cầu màu hồng nhạt cài vào cùng túi kẹo.
Lúc Phó Hành Vân chuẩn bị từ bỏ thì thấy trong một góc cửa hàng bán đồ cũ có một con nhỏ màu hồng nhạt, nhìn qua giống với con thỏ bông của Lia tám phần, thậm chí trông còn mới hơn một chút.
Hai mắt anh sáng ngời, vội vàng nhặt con thỏ lên, nhưng bảng giá niêm yết ngay bên cạnh ghi số tiền nhiều hơn con số trong tay Phó Hành Vân một chút.
Thấy anh buồn rầu như vậy, Văn Thệ Xuyên tìm góc tránh camera, lặng lẽ nói: "Tôi vẫn còn một ít tiền ở đây."
Phó Hành Vân lắc đầu không chút nghĩ ngợi.
Anh có một loại chấp nhất rất kỳ quái, cực kỳ cứng đầu ở một số việc nhỏ nhặt.
Anh mờ mịt đi qua đi lại trên con phố mua sắm hai lần, trừ cửa hàng có con thỏ không đủ tiền mua kia, không còn con nào tương tự nữa.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi rồi, Phó Hành Vân nhìn thấy ven đường có một nghệ sĩ đang đứng kéo đàn, lại nhìn Đàn Tử Minh ngậm kẹo que đi ngang qua, trong lòng nảy ra một ý.
"Cho tôi mượn đàn guitar của cậu đi."
Nghĩ là một chuyện đến khi bắt tay vào làm lại là một chuyện khác.
Phó Hành Vân biết đánh đàn guitar, cũng biết hát thành thạo vài bài, nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước kia.
Khi anh còn làm việc ở quán bar, ngoài giúp việc ở trong bếp, lâu lâu sẽ lên sân khấu lấp chỗ cho những ca sĩ có việc bận hoặc đến trễ, gảy guitar hát mấy bài ca xưa cũ.
Giọng anh không quá xuất sắc, trình độ đàn guitar cũng ở mức thường thường, nhiều lúc khách đến quán bar không để ý xem anh biểu diễn cái gì, chỉ coi như nhạc nền trong lúc uống rượu.
Người duy nhất nghiêm túc xem anh đánh đàn nghe anh ca hát chỉ có Văn Thệ Xuyên, khi đó Văn Thệ Xuyên đang theo đuổi anh, mỗi ngày đều đến quán bar ngồi chầu, không làm gì hết, chỉ nhìn anh.
Thời gian đã lâu như vậy, Phó Hành Vân còn từng đóng phim phải làm giả động tác đánh đàn guitar, nhưng bây giờ cảm giác ngón tay đè trên dây đàn vẫn trở nên quá xa lạ.
Ánh hoàng hôn rọi lên lớp sỏi đá trên con phố mua sắm, người lui tới cũng không nhiều.
Phó Hành Vân ngồi ở thềm đá ven đường, gập một chân lại, chân kia duỗi ra, đôi mắt buông xuống, ánh nắng đáp lên lông mi anh.
Tổ tiết mục lắp camera bắt đầu quay, Văn Thệ Xuyên cũng ở cách đó không xa bật máy quay của chính mình lên, ghi hình anh.
Đã có vài người qua đường dừng chân lại, Phó Hành Vân hơi căng thẳng, cúi đầu lén lau mồ hôi trên lòng bàn tay vào quần, trong đầu xuất hiện một bài hát xưa cũ anh đã hát qua rất nhiều lần.
"Cả thế gian này anh chỉ muốn em yêu anh,
Anh đã mang tâm tình thổ lộ đến trần trụi,
Ai có thể chứng minh điều gì mới có thể thiên trường địa cửu"
Ban đầu giọng Phó Hành Vân còn hơi run rẩy, tay gảy lên đàn cũng run lên.
Anh thừa dịp ngắt quãng giữa các câu, vội vàng ngẩng đầu lên chuẩn xác tìm thấy Văn Thệ Xuyên giữa đám đông xa lạ.
Trong tất cả những ống kính đen như mực sâu không thấy đáy, chỉ có ống kính của Văn Thệ Xuyên là tựa như đôi mắt của tình nhân.
Trong vạt nắng hoàng hôn cuối cùng, anh chậm rãi hát xong bản tình ca triền miên xưa cũ, có mấy người qua đường không quen biết vỗ tay, ném một ít tiền xu vào hộp đàn đang mở trước mặt anh, không nhiều lắm, nhưng lại vừa đúng số tiền anh còn thiếu.
Phó Hành Vân ôm đàn, đứng lên nghiêm túc khom lưng cúi chào khán giả.
Phó Hành Vân tặng cho Lia con thỏ tai dài màu hồng, đứa bé nhìn chăm chú con thỏ một lúc lâu, cuối cùng giang hai tay ra ôm nó vào ngực.
Sau khi tạm biệt lũ trẻ, hành trình ở bên nhau của bọn họ cũng sắp đi đến hồi kết.
Mấy ngày cuối cùng trên đất Hà Lan bọn họ sẽ có hoạt động riêng.
Văn Thệ Xuyên và Phó Hành Vân đi tham gia liên hoan phim, Dư Hướng Vãn và Bạch Lộ thay đổi lộ trình, muốn cùng nhau đi ngắm hoa tulip vừa nở rộ, Đàn Tử Minh một mình đi thăm thú một vòng bảo tàng ở Amsterdam.
Đây là lịch trình bọn họ đã quyết định xong từ trước khi xuất phát.
Ngoại trừ Bạch Lộ, bọn họ đều không phải mới quen biết ngày một ngày hai, sau này về nước có lẽ còn gặp nhau quanh năm, nhưng không biết vì sao, cuộc chia lìa không tính là từ biệt lâu dài này lại khiến cho bọn họ sinh ra một cơn phiền muộn không tên.
Cả đoàn ngồi xe rời khỏi vùng biển ngoại ô, mấy tiếng đồng hồ sau, tất cả sẽ chia ra thành ba hướng, mỗi người tự đi theo lịch trình của mình.
Ở trên xe, đạo diễn làm một cuộc phỏng vấn cuối cùng.
Tên tiết mục là "Nhất kỳ nhất hội", ông ta hỏi bọn họ lý giải thế nào về cái tên này.
Trước khi vào chương trình Dư Hướng Vãn đã có tìm hiểu qua, cô nàng trả lời: "Là duyên phận cả đời chỉ gặp được một lần."
Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên đều không phải kiểu người thích đùa thích nói, sau khi tách khỏi đám người ầm ĩ kia, không khí bên này lập tức yên lặng đi rất nhiều, nhưng trên người bọn họ luôn tự mang theo một loại ăn ý không cần nói rõ, đôi khi hai người không cần nhiều lời vẫn dễ dàng hiểu nhau.
Đoạn hành trình còn lại lập tức trở nên vừa an tĩnh vừa thoải mái.
Liên hoan phim bọn họ muốn tham gia cũng có chút danh tiếng ở trong và ngoài nước, hình thức trịnh trọng hơn liên hoan phim Văn Thệ Xuyên từng tham gia trước đây nhiều.
Vì thế Phó Hành Vân cố ý mang theo đoàn đội tạo hình và trang điểm, anh mặc áo len cao cổ đến tận cằm màu đen, khoác áo vest tây trang bên ngoài, toàn thân trông càng thon gầy hơn, làm nổi bật lên gương mặt trắng đẹp như ngọc.
Tương phản với anh, Văn Thệ Xuyên lại không thích hợp với trang phục quá ngay ngắn chỉnh tề, áo sơ mi màu đen mặc trên người hắn phải cởi nút trên cùng, tay áo cũng phải vén lên để lộ cánh tay, lúc này trông mới đẹp mắt.
Trên cổ tay hắn đeo chiếc đồng hồ không còn chạy nữa, mặt đồng hồ trang trí trăng sao lộng lẫy vừa lúc dừng trên đoạn xương cổ tay nhô lên.
Trong phòng nghỉ, Phó Hành Vân nhìn gương vuốt vuốt lại kiểu tóc.
Văn Thệ Xuyên ở bên cạnh đang nghịch camera hắn cầm trong tay, từ đầu chuyến đi hắn luôn cầm máy quay được rất nhiều hình ảnh vụn vặt của Phó Hành Vân.
Anh vẫn đang chỉnh tóc, Văn Thệ Xuyên đứng quay, Phó Hành Vân duỗi tay che ống kính lại, làu bàu: "Có gì đẹp mà quay, đừng quay nữa."
Ống kính bị Phó Hành Vân che lại, hắn thuận thế buông ra, cúi người kéo cổ áo len anh xuống hôn một cái lên gáy, cái hôn này rất mạnh, cứ như vừa hôn vừa cắn, để lại dấu hôn màu đỏ sậm.
Phó Hành Vân chưa kịp mắng hắn, nhân viên đã đến gõ cửa nhắc nhở họ đến giờ đi rồi, anh chỉ có thể kéo cổ áo lên cao, mặt mũi đỏ bừng.
Ở Liên hoan phim xem được mấy bộ phim điện ảnh, còn có một đoạn phỏng vấn ngắn.
Chuyện làm Phó Hành Vân bất ngờ chính là anh còn thu hoạch được một giải thưởng nho nhỏ, đây là niềm vui anh chưa từng được trải nghiệm.
Anh nghiêm túc ghi nhớ từng câu từng chữ bài diễn văn trao giải được phiên dịch, lúc lên sân khấu nhận giải thưởng, Văn Thệ Xuyên vẫn ngồi dưới không ngừng quay lại hình ảnh của anh.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, ở sân khấu ngoài trời có tổ chức tiệc rượu, Phó Hành Vân mang theo phiên dịch viên tán gẫu cùng vài diễn viên khác quốc tịch, anh có uống chút rượu, gương mặt ửng hồng, lúc cười rộ lên ánh mắt bừng sáng lấp lánh.
Văn Thệ Xuyên giữ vững khoảng cách tiếp tục cầm máy quay, có vị giám khảo rất thưởng thức tài nghệ của hắn đi đến bắt chuyện, hỏi hắn vì sao vẫn luôn luôn quay phim.
Văn Thệ Xuyên dùng tiếng Anh nửa đùa nửa thật trả lời: "Đây là Muse của tôi."
Không đợi bữa tiệc chấm dứt, bọn họ đã lén lút trốn về trước, trên đường trở về khách sạn, bên phía bữa tiệc bắt đầu bắn pháo hoa bừng sáng cả một góc trời đêm.
Nhìn xung quanh không có người, Phó Hành Vân túm lấy cánh tay Văn Thệ Xuyên bắt hắn cúi xuống, ở dưới pháo hoa cùng anh hôn môi.
Trên bầu trời cũng có pháo hoa cách xa trăm dặm, Đàn Tử Minh đi giữa đám đông, đẩy ra rất nhiều người đang ngẩng đầu nhìn lên trời đêm rực rỡ, tìm được Mạnh Thanh đứng trơ trọi một mình.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, áo khoác gió vắt trên khuỷu tay, pháo hoa chiếu rọi lên gương mặt trắng mịn xa cách khiến anh như một tòa cô đảo giữa biển khơi.
Đàn Tử Minh đứng ở sau lưng anh ta, vỗ vỗ vai, thừa dịp anh ta vừa quay đầu, Đàn Tử Minh vươn tay búng bên tai Mạnh Thanh một cái, một đồng tiền xu thình lình hiện ra giống như được lấy từ trong không khí.
Mạnh Thanh bị cậu ta chọc cười, tranh thủ khoảng cách giữa từng đợt pháo hoa, anh ta hỏi: "Đây là cái gì?"
Pháo hoa vẫn còn nổ đùng đùng trên cao, Đàn Tử Minh hô lớn: "Đây là phép thuật ——"
Mạnh Thanh còn chưa kịp chê cậu ta ấu trĩ, Đàn Tử Minh liền cầm đồng tiền xu nhặt được trên bãi biển nhét vào túi áo trước ngực Mạnh Thanh, là nơi gần với trái tim nhất.
Dư Hướng Vãn và Bạch Lộ ngồi bên ngoài một căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn, ôm chân nhìn lên bầu trời đầy sao, trước mặt bọn họ là ruộng hoa tulip trải dài.
Cơn gió nhẹ thổi qua, những đóa hoa không ngừng lay động nhấp nhô trong đêm đen như những ngọn sóng biển.
"Muốn có người yêu quá." Dư Hướng Vãn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bạch Lộ liếc nhìn cô nàng, cười nhạo một tiếng, khẽ lắc đầu.
Dư Hướng Vãn hướng về phía biển hoa trong bóng đêm, hô lớn: "Muốn yêu đương quá ——"
Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên một lần nữa rơi vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt đã về tới khách sạn, ngoài cửa sổ kính sát đất vẫn còn chút tàn lưu ánh lửa của pháo hoa ở đằng xa, bọn họ đứng trước cửa sổ hôn nhau.
Thời khắc này mỗi một giây một phút trôi qua đều là độc nhất vô nhị, mỗi một nụ hôn đều là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, mỗi một cái nhìn mỗi một phong cảnh đều là hình ảnh chỉ gặp được duy nhất một lần trong đời.
Phó Hành Vân vừa học được một câu tiếng Hà Lan, dùng khẩu âm sứt sẹo nhỏ giọng nói: "ik hou van je..."
Văn Thệ Xuyên thân mật cắn lên chóp mũi anh, hỏi: "Nghĩa là gì?"
"Em yêu anh ——"
—--
Lời tác giả:
Bài hát trong chương này là "Toàn Thế Giới Đều Muốn Em Yêu Anh" (全世界只想你来爱我) - Trương Quốc Vinh
Tôi nhận ra bộ truyện này là bộ xuất hiện nhiều câu "anh/em yêu em/anh" nhất mà mình từng viết.
Trước kia luôn nghĩ ba chữ này không thể xuất hiện quá nhiều lần, nhiều quá sẽ mất ý nghĩa, ai mà biết được đến bộ này hai người kia nói với nhau thế nào cũng không đủ, ngọt muốn rụng răng.
Đếm ngược đến kết thúc nào!