Edit: Claret
Beta: Claret
Cả hai đều không nói gì, Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ nhìn nhau rồi im lặng buông tay.
Được rồi, không thể hiện tình cảm thì không thể hiện tình cảm.
Thời đại nào rồi mà yêu đương còn không cho thể hiện tình cảm chứ, hừ.
Mua vé xong, sáu người vào khu vui chơi, có điều mọi người không định chơi cùng nhau.
Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đã chui vào thế giới của hai người họ từ lâu rồi, còn lại bốn người thì hai người Tưởng Chu và Giang Thanh Uyển không quan tâm.
Thẩm Tinh Châu muốn giữ chị mình lại, nhưng vừa thấy vẻ mặt ấm ức kia của Thẩm Mộ Xuy là cậu lại mềm lòng.
Được rồi, đó là chị ruột của cậu, cậu không thể quá trớn được.
Lần này, Thẩm Tinh Châu quên sạch những gì Thẩm Nam dặn dò.
Sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người,Thẩm Mộ Xuy cong môi nhìn Du Tuỳ: “Chúng ta chơi trò gì trước đây anh?”
Du Tuỳ nhìn quanh một lượt, theo ý Thẩm Mộ Xuy: “Em muốn chơi trò nào?”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ một chút: “Chơi tàu lượn siêu tốc nhé?”
Cô nhớ là Du Tuỳ hơi sợ trò này.
Du Tuỳ mỉm cười, gật đầu: “Được, đi nào.
”
Ánh mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên, kéo anh về phía hướng tàu lượn siêu tốc
Nhưng mỗi công viên giải trí đều có một điểm giống nhau, đó là người xếp hàng ở khu tàu lượn siêu tốc rất nhiều, từng nhóm từng nhóm một, đông hơn hẳn những khu khác
May là nhiệt độ hôm nay mặc dù hơi thấp nhưng gió không lớn, được Du Tuỳ chắn gió cho, Thẩm Mộ Xuy cũng không thấy lạnh lắm.
Có lẽ vì trong lòng ấm áp nên hiện tại cô vô cùng vui vẻ.
Du Tuỳ thấy nụ cười trên môi cô, dở khóc dở cười.
“Sao lại vui thế?”
Thẩm Mộ Xuy “Ừm” rồi nhìn anh: “Tất nhiên phải vui chứ, anh không nghĩ xem bao lâu rồi anh không đến công viên giải trí với em à.
”
Vừa dứt lời, hai người vô thức im bặt.
Thẩm Mộ Xuy mấp mày môi, ánh mắt hơi né tránh: “…Không, em không có ý đó.
” Cô nhỏ giọng muốn giải thích, nhưng nói một hồi dường như cũng không biết nên nói thế nào cho ổn cả.
Du Tuỳ cụp mắt cười, vuốt tóc cô an ủi: “Anh hiểu ý em mà.
”
Anh dừng một chút, nói: “Sau này sẽ đến đây với em nhiều hơn.
”
Thẩm Mộ Xuy “Ừm” một tiếng, nhìn anh: “Anh đừng nghĩ nhiều nhé, không phải em trách anh đâu.
”
Du Tuỳ bật cười, dứt khoát gật đầu.
“Anh biết rồi.
”
Anh dừng lại mấy giây, bỗng nhiên hỏi: “Trước năm em có rảnh không?”
“Năm mới ạ?”
“Ừ.
”
Thẩm Mộ Xuy nghiêng đầu nhìn anh.
Du Tuỳ mím môi, cầm tay cô vùi vào trong túi áo của mình, nói nhỏ: “Về nhà với anh một chuyến nhé?”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, đồng ý không chút do dự: “Vâng được ạ.
”
Du Tuỳ siết chặt tay cô, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Thẩm Mộ Xuy cũng không muốn hỏi gì, nếu Du Tuỳ đã có thể nhắc đến chuyện đưa cô về nhà, vậy chắc chắn anh đã có chuẩn bị rồi.
Nghĩ một chút, Thẩm Mộ Xuy lại yên tâm chơi trò chơi.
Xếp hàng đợi khoảng phút, hai người bắt đầu lên tàu lượn siêu tốc.
Cô đeo khẩu trang, nhíu mày nhìn Du Tuỳ: “Anh sợ không?”
Du Tuỳ lắc đầu: “Không sợ.
”
Thẩm Mộ Xuy cười: “Thế thì tốt.
”
Tàu lượn siêu tốc khởi động, cô kề sát tai Du Tuỳ thì thầm: “Có chuyện gì không vui thì cứ hét lên nhé!”
Cả quá trình, Thẩm Mộ Xuy cũng hét lên mấy lần.
Nói thật thì mấy hôm trước cô stress hơi nặng, mặc dù cư dân mạng đã xin lỗi cô rồi nhưng cô vẫn có chút buồn bã không vui.
Sau khi chơi mấy trò kích thích trong công viên, chẳng mấy chốc Thẩm Mộ Xuy đã thấy mình ổn hơn, những ấm ức giấu trong lòng ngay lập tức bị hét ra hết.
Sau hai vòng xoay, Du Tuỳ và Thẩm Mộ Xuy lại dũng cảm hơn.
Nhưng lạ là hai người đã định công khai nếu bị nhận ra rồi, thế mà đi loanh quanh nửa ngày trời hình như vẫn không có ai nhận ra họ cả.
Tuy nhiên Tưởng Chu và Giang Thanh Uyển lại bị phát hiện, họ phải gọi cho tụi Thẩm Mộ Xuy báo mình sẽ về trước.
Thoáng cái sáu người đã ra khỏi công viên.
“Làm tớ sợ chết đi được.
”
Cố Thư vỗ ngực nói nhỏ: “Fans cuồng quá đi.
”
Thẩm Tinh Châu cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy theo, thấy Thẩm Mộ Xuy thì ngạc nhiên: “Mọi người cũng gặp à?”
Cố Thư gật đầu: “Tụi chị tình cờ gặp họ thì tự nhiên có fan gọi tên Thanh Uyển, thế là bắt đầu đuổi theo tụi chị…”
Đôi khi có những fan nhiệt tình là hạnh phúc, nhưng cũng là một trách nhiệm ngọt ngào.
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: “Tớ với Du Tuỳ may thế không biết, không gặp fan nào hết.
”
Giang Thanh Uyển lắc đầu: “Cũng tại ai đó làm màu quá thôi.
”
Tưởng Chu: “…Anh làm màu hồi nào?”
Giang Thanh Uyển khẽ mỉm cười nhìn anh.
Nháy mắt Giang Chu im bặt.
Cố Thư và Thẩm Mộ Xuy nhìn nhau, cô nhịn cười:”Thế giờ đi đâu nữa?”
“Đi ăn tối trước đã rồi về?”
“Được đấy.
”
Lúc về nhà, Thẩm Mộ Xuy đã thấy trên mạng có không ít tin liên quan đến chuyện có fan tình cờ gặp Giang Thanh Uyển và Tưởng Chu ở công viên hôm nay.
Tạm thời hai người còn chưa công khai, fans một bên ủng hộ CP, bên khác fans lại bảo vệ idol mình, nói Giang Thanh Uyển độc thân, hơn nữa không chỉ mỗi Giang Thanh Uyển và Tưởng Chu bị chụp được mà còn có cả Cố Thư và Thẩm Tinh Châu.
Trên mạng nháo nhào cả lên.
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày nhìn Du Tuỳ: “Tụi chị Thanh Uyển sẽ công khai à?”
Du Tuỳ nghĩ mấy giây: “Trước mắt thì không.
”
Thẩm Mộ Xuy “À” một tiếng: “Sao lại thế?”
Du Tuỳ cười: “Vợ Tưởng Chu không muốn.
”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười: “Em thấy chị Thanh Uyển hơi ghét Tưởng Chu đấy.
Sao lại vậy thế anh?”
Cô không biết Giang Thanh Uyển nhiều, trước đây cũng chưa hỏi Cố Thư bao giờ.
Căn bản là tìm hiểu thông tin về người khác cũng không tốt lắm, nhưng nhiều chuyện với Du Tuỳ thì Thẩm Mộ Xuy thấy cũng không sao.
Ai bảo bạn trai mình là anh em tốt của người trong cuộc đâu nào?
Du Tuỳ nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói: “Em biết Giang gia không?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Em biết, nhà chị Thanh Uyển đúng không?”
Du Tuỳ kể ngắn gọn mọi chuyện cho Thẩm Mộ Xuy.
Vốn dĩ Giang Thanh Uyển cũng là một đại tiểu thư, từ nhỏ đã biết Tưởng Chu, còn là một cô gái nhỏ luôn theo sau Tưởng Chu, có lẽ bắt đầu thích Tưởng Chu từ hồi cấp hai, nhưng Tưởng Chu lại không phải một chàng trai đứng đắn cho lắm.
Người này hơn Giang Thanh Uyển mấy tuổi, bắt đầu mở công ty giải trí từ thời đại học, ngâm mình trong cái thùng thuốc nhuộm to đùng này tất nhiên không thể nói còn trắng tinh được, cũng phải có đến mấy người bạn gái linh tinh.
Dù vậy thì Giang Thanh Uyển vẫn luôn tin tưởng rằng sẽ có một ngày nào đó Tưởng Chu yêu mình.
Mà không yêu thì hai nhà họ cũng là thông gia.
Nhưng cô không đợi được đến ngày hôm đó, khủng hoảng kinh tế mấy năm trước khiến Giang gia không trụ vững nổi, suýt nữa thì tuyên bố phá sản.
Tuy không phá sản nhưng cũng không còn mạnh như trước nữa.
Giang Thanh Uyển cũng dần dần không theo đuổi Tưởng Chu nữa, nhưng đàn ông vốn là một đám cặn bã…Lúc người ta thích mình thì anh ta không thích, đến lúc người ta không thích mình nữa, anh ta lại thấy thiếu thiếu gì đấy.
Tóm lại là Tưởng Chu bắt đầu con đường theo đuổi vợ dài dằng dặc, thậm chí còn dùng chút thủ đoạn khiến Giang Thanh Uyển bất đắc dĩ kết hôn với anh ta.
Kết hôn rồi, Tưởng Chu cũng dần dần thay đổi, nhưng trong lòng Giang Thanh Uyển vẫn có một số nút thắt chưa gỡ được.
…
Nghe xong, Thẩm Mộ Xuy không khỏi thở dài: “Tưởng Chu quá đáng thật.
”
Du Tuỳ “Ừ” một tiếng, siết chặt tay cô, nói: “Anh sẽ không như thế đâu.
”
Thẩm Mộ Xuy nhìn chăm chăm vào mắt anh, lẩm bẩm: “Nếu anh mà như thế…em sẽ không cần anh nữa.
”
Tính cách cô khác Giang Thanh Uyển, Du Tuỳ như vậy thật thì cô sẽ là kiểu không để lại chút thể diện nào cho người ta.
Cho dù cô có thích người này đi chăng nữa, cô cũng không cần.
Nhưng mỗi người có lựa chọn khác nhau, cô không phải Giang Thanh Uyển, cũng không biết chuyện hai người ấy cụ thể thế nào, cô không đứng ngoài nói được.
Nghe cô lẩm bẩm, Du Tuỳ chợt bật cười: “Anh biết.
”
Vì anh biết, nên anh đã chờ cô trở về.
Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ không về nhà mình bên kia nữa, họ ở lại nhà bên này.
Vừa bước vào nhà, Thẩm Mộ Xuy đã bị Du Tuỳ hôn đến trời đất quay cuồng.
Cô “Ưm” hai tiếng, không chịu nổi phải đẩy vai Du Tuỳ ra: “Anh làm gì thế?”
Du Tuỳ kề sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Anh muốn hôn em.
”
Vừa dứt câu, anh lại hôn tiếp.
Cuối cùng, hôn rồi lại hôn loạn cả lên…Thẩm Mộ Xuy cũng chẳng muốn đẩy anh ra nữa, nói cho cùng thì hai người cũng mấy ngày rồi không thân mật.
Màn đêm lành lạnh, tới khi mọi âm thanh trong phòng ngừng lại, Thẩm Mộ Xuy cũng đã kiệt sức.
Cô nép vào vòng tay của Du Tuỳ, không hiểu nổi người này bị điên hay sao mà tự nhiên…cầm thú hơn cả trước đây.
Du Tuỳ vuốt tóc cô dỗ cô ngủ.
Anh không nói ra, nhưng những lời cô nói lúc trong xe khiến anh hoảng sợ.
Thậm chí Du Tuỳ còn không dám nghĩ tới anh sẽ ra sao nếu Thẩm Mộ Xuy thực sự không cần anh nữa.
Nghĩ đến đó, anh bất giác ôm chặt người trong lòng hơn một chút, như thể chỉ bằng cách này anh mới có thể thực sự cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, Du Tuỳ đã không còn ở nhà.
Anh về đoàn phim quay phim, thật ra Thẩm Mộ Xuy cũng không cảm thấy gì nhiều, trừ việc có hơi không nỡ thì một mình cũng khá ổn.
Chu Tuý Tuý và Thẩm Nam đều nhớ con gái, nên hôm sau Thẩm Mộ Xuy tự giác ngoan ngoãn về nhà thăm hai người.
Buổi sáng đi dạo phố với Chu Tuý Tuý, buổi chiều câu cá cùng Thẩm Nam, cuộc sống nhà nhã vui vẻ cứ thế trôi qua.
Còn Thẩm Tinh Châu, tất nhiên cậu là một người hầu bé nhỏ rồi, lúc dạo phố cậu có trách nhiệm xách túi, khi câu cá cậu lại đứng bên cạnh móc thức ăn vào lưỡi câu.
Kết quả là Thẩm Tinh Châu đã kìm lại không biết bao nhiêu lần, đúng là cậu không có địa vị gì trong cái nhà này hết.
Buổi tối, hai chị em trò chuyện với nhau.
“Chị uống sữa không?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Ừ có.
”
Cô nhìn Thẩm Tinh Châu: “Mấy hôm nay em không đi học à?”
Thẩm Tinh Châu gật đầu: “Trường em cho sinh viên nghỉ chuẩn bị thi cuối kì.
”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Thế mà cô không biết các trường trong nước đều như vậy đấy?
Nghĩ một hồi rồi cô nhìn Thẩm Tinh Châu: “Tự nhiên chị nhớ ra một chuyện.
”
“Chị nói đi.
”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt: “Du Tuỳ học đại học trong nước thật đấy à?”
Thực sự thì cô về lâu thế rồi, hai người cũng yêu nhau khá lâu rồi, thế mà Thẩm Mộ Xuy cứ quên hỏi chuyện này.
Thẩm Tinh Châu sững sờ, hai chị em lên Baidu tra, kết quả là Du Tuỳ học ở Học viện Điện ảnh nào đó trong nước.
Thẩm Mộ Xuy không hiểu, thực ra cô vẫn nghĩ rằng đóng phim chỉ là một thú vui mà đột nhiên Du Tuỳ phát hiện ra, cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh.
Nghĩ vậy, Thẩm Mộ Xuy nhắn cho Du Tuỳ.
Thẩm Mộ Xuy: 【Sao anh đỗ Học Viện Điện Ảnh hay vậy?】
Tin nhắn của Thẩm Mộ Xuy vừa được gửi tới cũng là lúc Du Tuỳ hoàn thành cảnh quay cuối cùng trong ngày.
Trước đó nghỉ ngơi nhiều rồi, vừa đến đoàn phim đạo diễn Tần đã vội vàng bắt anh đi quay bù, ngay cả một người chịu được áp lực như Du Tuỳ cũng có lúc không chịu nổi.
Thấy tin nhắn của Thẩm Mộ Xuy, anh cười khẽ, cúi đầu trả lời lại: 【?】
Thẩm Mộ Xuy: 【Sao anh lại vào Học viện Điện ảnh?】
Du Tuỳ: 【Anh muốn em nhìn thấy anh.
】
Thẩm Mộ Xuy sững sờ, không ngờ câu trả lời sẽ là thế này.
Cô quay lại nhìn Thẩm Tinh Châu cũng đang nghịch điện thoại, hơi mất kiên nhẫn.
“Thẩm Tinh Châu, chị về phòng đây.
”
Thẩm Tinh Châu: “…Chị đi đi, ngủ sớm chút, mai em về trường rồi.
”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Mai chị đưa em đi.
”
“Vâng.
”
Sau khi về phòng, Thẩm Mộ Xuy lập tức video call cho Du Tuỳ.
“Anh vẫn đang ở đoàn phim hả?” Thấy bên Du Tuỳ toàn một màu đen kịt, Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nói.
Du Tuỳ “Ừm”, nhìn cô gái nhỏ xuất hiện trong màn hình, nở nụ cười: “Em về phòng rồi à?”
“Vâng vâng.
”
Đôi mắt Thẩm Mộ Xuy rực sáng, ngạc nhiên nhìn anh: “Câu vừa rồi…ý anh là gì?”
Du Tuỳ bật cười, nghĩ một chút rồi nói: “Em đọc không hiểu à?”
Thẩm Mộ Xuy liếm môi, không tin nổi: “Em thấy hơi bất ngờ.
”
Du Tuỳ ngừng lại mấy giây, cười nhẹ: “Bất ngờ gì đâu, chỉ là để em có thể nhìn thấy anh thôi mà.
”
Sở dĩ anh cố gắng như vậy, một là có thể xứng với cô, hai là có thể để cô thấy được mình.
Năm mười chín tuổi Du Tuỳ về nước, việc đầu tiên anh làm sau khi về nước chính là tìm cô.
Cuối cùng anh nhận được đáp án là Thẩm Mộ Xuy đã xuất ngoại lâu rồi, thậm chí cả cấp hai cấp ba cũng học ở nước ngoài, cô rất ít khi về nước.
Về sau nữa, Du Tùy phát hiện cô đang học cello, thậm chí khi đó cô đã bắt đầu biểu diễn trên sân khấu.
Khi ấy, Du Tuỳ lập tức mua vé máy bay đến thành phố nơi cô sống.
Đó là buổi diễn thứ hai của Thẩm Mộ Xuy, Du Tuỳ dùng rất nhiều quan hệ mới mua được vé đứng xem bên khán đài.
Nhìn cô gái toả sáng trên sân khấu, anh nhớ vô cùng, nhớ đến mức muốn lập tức chạy ngay đến trước mặt cô, nói với cô rằng: Anh đã về rồi.
Nhưng không được.
Trước khi thấy Thẩm Mộ Xuy, anh đã gặp Chu Tuý Tuý.
Chu Tuý Tuý không trách Du Tuỳ, nhưng lúc đó bà không muốn con gái mình lại phải trải qua lần ly biệt thứ hai như vậy nữa, bà không chịu nổi.
Bà biết Du Tuỳ có nổi khổ tâm, nhưng bà cũng thương con gái mình
Tình huống của Thẩm Mộ Xuy mới vừa tốt lên, bà không mong Thẩm Mộ Xuy lại rơi vào cái vòng sống không bằng chết kia nữa.
Lúc ấy Du Tuỳ rất bối rối, không biết có nên lên gặp cô hay không.
Kết thúc buổi biểu diễn, Du Tuỳ dùng quan hệ để vào hậu trường, bé gái xinh xắn mới mười bốn tuổi, ngũ quan ngày càng nẩy nở xinh đẹp.
Thật trùng hợp, anh thấy cô trò chuyện với các bạn cùng tuổi, và nụ cười của cô khác hẳn những bức ảnh mà Chu Tuý Tuý cho anh xem.
Như thể cô đã tìm được lại cuộc sống của mình, cũng tìm được thứ cô thích nhất.
Khi ấy Thẩm Mộ Xuy không biết tình yêu là gì, Du Tuỳ thực ra cũng không có ý gì với một cô bé mười bốn mười lăm tuổi.
Nhưng suy nghĩ duy nhất trong lòng anh lúc đó là phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ cô.
Sau đó Du Tuỳ về nước.
Ban đầu anh cũng không định đóng phim, nhưng tình cờ bị Triệu Khang chặn lại, lúc ấy Du Tuỳ cũng không còn cách nào khác, anh thực sự không muốn về nhà.
Triệu Khang nói một câu khiến anh dao động, đó là làm nghệ sĩ có thể toả sáng, có thể khiến nhiều người thấy mình.
Lúc ấy, Du Tuỳ đã nghĩ rằng có lẽ anh không còn lý do chính đáng nào để xuất hiện trong cuộc đời Thẩm Mộ Xuy lần nữa, chi bằng để cô thấy mình, xem liệu cô có còn nhớ anh Du Tuỳ của cô nữa không.
Cũng như thế, Du Tuỳ muốn trải nghiệm những cuộc sống khác, anh muốn biết người khác sẽ làm thế nào khi họ phải đứngtrước sự lựa chọn.
Anh không biết sự ra đi năm đó của mình là đúng hay sai, như thể mọi thứ đều không thể tìm thấy đáp án.
Cứ như thế, anh bắt đầu tìm câu trả lời trong các nhân vật.
…
Thẩm Mộ Xuy sững sờ, không ngờ lại còn có cả chuyện này.
Cô nhìn người đàn ông trong màn hình điện thoại, xúc động khôn tả: “…Lúc ấy mẹ em có làm gì anh không?”
“Không có.
”
Du Tuỳ cười nói: “Mẹ em chỉ nói tình hình hiện tại của em thôi.
”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt nhìn anh: “Nên là…anh có tìm thấy đáp án không, giả sử cho anh lựa chọn thêm lần nữa, anh có còn đi không?”
Dứt lời, xung quanh lại rơi vào im lặng.
Du Tuỳ nhìn cô thật lâu, nhẹ nhàng gật đầu: “Sẽ, nhưng sẽ không đi mà không nói lời nào.
”.