Bên ngoài ô cửa sổ sắc trời trong veo đến lạ, từng cơn gió nhẹ nhàng luồng qua ngọn cây kẽ lá, khí trời mát dịu. Triệu Huyền Nguyệt như mọi khi ngồi trong Binh bộ xử lý công vụ, đến khi mặt trời hơi ngã bóng về chiều liền hồi vương phủ. Người trong Binh bộ thấy nàng đột nhiên rời đi sớm như vậy không khỏi có chút ngạc nhiên. Bình thường nàng đều ngồi đến tối mịt, hại bọn họ đói bụng nhớ nhà cũng phải nhịn xuống. Hiếm khi bắt được ngày hôm nay, chư vị quan gia lập tức buông hết công vụ cấp tốc chạy về nhà.
Triệu Huyền Nguyệt dẫn Từ thái y cùng nhau đến Tuý Hồng Lâu. Hoa mama vừa nhảy đến chưa kịp nói gì đã bị Triệu Huyền Nguyệt chặn miệng:
“Bản vương đến phòng Cẩn Vân, ngươi có việc gì cần làm thì làm đi.”
Bao nhiêu lời đều nghẹn lại trong họng Hoa mama, bà ta ho khụ khụ mấy tiếng, vô cùng hiểu chuyện lui ra một bên. Triệu Huyền Nguyệt cùng lão thái y thẳng một đường đến phòng Cẩn Vân. Lần này cửa phòng bị khoá, nàng dễ dàng tiến vào. Bước qua tấm bình phong che chắn, nàng liền thấy Cẩn Vân hãy còn khoác áo choàng của nàng ngủ mê man trên giường. Triệu Huyền Nguyệt nhỏ giọng phân phó Từ thái y đến khám cho hắn.
Từ thái y nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cẩn thận cầm tay Cẩn Vân bắt mặt. Triệu Huyền Nguyệt đứng một bên nhìn gương mặt hắn phiến hồng, lờ mờ nhìn ra hắn phát sốt rồi. Từ thái y đứng dậy, cúi đầu cung kính nói với nàng:
“Bẩm vương gia, vị công tử này tâm tình kích động, tinh thần rối loạn không ăn không uống dẫn đến suy nhược, hơn nữa còn mắc phải phong hàn. Thần trở về hốt vài thang thuốc giúp hắn hạ sốt, chú ý bồi bổ nhiều hơn liền ổn.”
Triệu Huyền Nguyệt chăm chú lắng nghe, lại cất giọng phân phó: “Cho người mang thêm thuốc mỡ trị vết thương ngoài da, tiêu sưng tiêu bầm đến đây.”
Lọ thuốc nước đêm qua không thể trị được mấy vết thương xanh xanh tím tím trên người hắn, khắp người đầy vết thương như vậy nghiêng trái nghiêng phải nhất định đều cảm thấy khó chịu.
Từ thái y nhận lệnh liền lập tức rời đi. Triệu Huyền Nguyệt mở cửa gọi tiểu nhị, phân phó hắn hâm nóng một bầu rượu mang đến. Tiểu nhị kia nhanh nhẹn làm theo, tức thì đem bầu rượu âm ấm đặt lên bàn. Triệu Huyền Nguyệt tìm trong phòng Cẩn Vân lôi ra một cái khăn, nàng thấm qua rượu giúp hắn lau người.
Cẩn Vân cảm thấy trên người âm ấm khoan khoái, vô cùng dễ chịu xoay người, vô thức kêu lên mấy tiếng ưm ưm thỏa mãn. Hắn lại mệt đến cả mi mắt cũng không nâng lên nổi, hai tay vô thức kéo lấy áo choàng trên người. Triệu Huyền Nguyệt gỡ tay hắn ra, giúp hắn lau lại một lần nữa.
Đợi Từ thái y cho người đưa thuốc đến nàng liền gọi tiểu nhị của Tuý Hồng Lâu giúp nàng sắc thuốc. Nhìn chén thuốc đen ngòm tỏa lên làn hơi đắng chát, Triệu Huyền Nguyệt không kiềm được nhăn mặt ghét bỏ. Nàng đỡ Cẩn Vân ngồi dậy, chậm rãi đút thuốc cho hắn. Động tác nàng không được thuần thục, bát thuốc ba phần hắn chỉ uống được hai phần, còn lại đều tràn ra ngoài.
Thôi vậy, có còn hơn không.
Nàng để cái chén sang một bên, lại giúp hắn lau người lần nữa, từ trong phòng tìm qua tìm lại mang ra trung y mặc vào người hắn.
Phù, nàng đặt hắn nằm xuống giường, đắp chăn cho hắn. Nàng ngồi bên giường một lúc đợi hắn hạ sốt mới thực yên tâm, chính mình cũng vì mệt mỏi mà nằm lên nhuyễn tháp bên cạnh nhắm mắt ngủ.
Bên ngoài Tuý Hồng Lâu có náo nhiệt cũng không thể đánh tỉnh hai người. Đến tận giờ Sửu Triệu Huyền Nguyệt mới theo thói quen tỉnh dậy. Nàng bước đến áp tay lên trán Cẩn Vân, cảm thấy thân nhiệt hắn đã ổn định nàng liền rời đi, đem bạc cho tiểu nhị lạnh lợi hôm qua, phân phó hắn đúng giờ sắc thuốc mang lên cho Cẩn Vân. Hắn nhặt được lợi luôn miệng tạ ơn, lập tức quỳ xuống dập đầu cho đến khi nàng rời khỏi.
Triệu Huyền Nguyệt đúng giờ thượng triều. Chư vị quan gia lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn nàng, đến cả Hoàng Thượng cũng không ngoại lệ. Trên triều Đồng Thụy Ly không nhắc gì đến nàng, lực chú ý đều đặt trên bá quan đang thay phiên nhau tiến lên nghị sự. Một hồi tấu chương thu vào, bãi triều, Đồng Thụy Ly liền gọi Triệu Huyền Nguyệt đến Ngự Thư Phòng. Đồng Thụy Ly không có lớn tiếng trách móc hay làm mặt rồng giận dữ với nàng, chỉ nhàn nhạt nói:
“Những chuyện riêng tư của muội không rẻ mạt đến mức để người nào cũng có thể tuỳ tiện bàn tán.”
Lời này của Đồng Thụy Ly là đang nhắc nhở việc Triệu Huyền Nguyệt để Cẩn Vân đứng trên đường hôn mình đêm lễ hội. Nàng vừa nghe liền biết a tỷ có dụng ý gì, không nghĩ ngợi liền gật đầu đáp:
“Muội nhất định sẽ chú ý hơn.”
Nàng nghe người trong Binh bộ nói qua, mấy hôm nay thánh thượng đã trượng tễ không biết bao nhiêu cũng nữ thái giám. Bọn người đó ngẫu hứng mang nàng ra bàn tán nào ngờ bị ngự tiền thái giám bên cạnh Đồng Thụy Ly bắt được, chuyện truyền đến tai thánh thượng khiến nàng ấy đại nộ lôi bọn lắm mồm đó ra trượng tễ ném xác xuống giếng.
Thái độ của Hoàng Thượng đã quá rõ ràng, trực tiếp nghiêng về phía Xích Lung Vương, bảo hộ nàng.
Thấy Triệu Huyền Nguyệt không do dự đáp lời, Đồng Thụy Ly liền biết nàng đối với nam nhân thanh lâu kia cũng không sâu đậm là bao, trong lòng cũng yên tâm hơn. Nhìn đến dấu vết đo đỏ đã nhạt dần trên cổ Triệu Huyền Nguyệt, Đồng Thụy Ly không khỏi cảm thấy nhứt mắt. Nhưng gương mặt nàng chỉ là một mảng bình thản nói với Triệu Huyền Nguyệt
“Tìm được thú vui là tốt rồi.”
Nam nhân so với rượu vẫn tốt hơn. Thay vì để Triệu Huyền Nguyệt mượn rượu tiêu sầu, hủy hoại bản thân, Đồng Chi Lạc chẳng thà nàng mê luyến nam sắc nhiều một chút. Nghe nói Hình bộ thị lang kia trong lúc Triệu Huyền Nguyệt đi Vĩ Đô vẫn luôn đứng ngốc trước lối vào Binh bộ, chiều chiều tối tối mỗi ngày đều đặn.
Nhìn Triệu Huyền Nguyệt đôi mắt lạnh nhạt điềm nhiên, Đồng Chi Lạc quả quyết nàng nhất định chưa nhận ra mệnh đào hoa bắt đầu vướng trên người rồi. Đồng Chi Lạc xoa xoa đầu, âm thầm phiền muộn. Lúc thì trông mỏi mắt không thấy một người, khi lại dồn dập kéo đến điên cuồng, trời cao sắp xếp cũng thật đủ thú vị.
“Được rồi muội trở về xử lý công vụ đi. Không cần làm việc quá khuya. Mai là hưu mộc rồi, chú ý nghỉ ngơi giữ gìn sức khoẻ.” Đồng Thụy Ly không muốn tạo cho Triệu Huyền Nguyệt quá nhiều áp lực, nàng ấy phất tay, nâng bút chuẩn bị phê tấu chương.
Triệu Huyền Nguyệt nói hai câu khách sáo rồi nhanh chóng rời đi. Đồng Thụy Ly mơ hồ thấy tình cảm giữa họ dần dần phai nhạt, không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến liền muốn phát hoả.
Vị muội muội này đến khi nào mới chịu thoát khỏi cái lễ giáo đau đầu bị đệ nhất tài tử hắt lên người đây? Mức độ hành sự dứt khoác, tàn bạo thành tính của Xích Lung Vương bây giờ so với Xích Lung Vương tung hoành thiên hạ nhiều năm về trước rõ ràng kém xa. Tiểu tử Trịnh Nguyên đó xem như có bản lĩnh, đem con hổ nàng dưỡng hai mươi năm nuôi thành mèo bệnh chỉ trong ba năm. Thực hận muốn đốt cả nhà hắn.
Đồng Thụy Ly nghiến răng siết chặt bút lông trên tay kêu răng rắc. Phát hiện bản thân lại tuỳ tiện phát hỏa nàng liền lẩm nhẩm tổ huấn trong đầu, hít vào thở ra vài hơi, gương mặt đạm nhạt thâm trầm của đế vương lần nữa được kéo lên.
Mùa hè nóng đến phát ngốc khiến người ta lười động tay động chân, chỉ khi hoàng hôn buông xuống, sắc đêm dần nhuộm màu trời mới hiếm hoi bắt được vài cơn gió thoảng dịu nhẹ man mát. Hôm nay Triệu Huyền Nguyệt cũng rời khỏi Binh bộ rất sớm. Nàng đến Tuý Hồng Lâu nhìn Cẩn Vân một lúc. Tiểu nhị nói lúc trưa hắn có tỉnh dậy, nhưng ăn cháo rồi uống hết một chén thuốc hắn lại mệt mỏi ngủ tiếp.
Nàng đứng bên giường quan sát sắc mặt của hắn. Gương mặt đã dần lấy lại nét hồng hào, không còn tái xanh nhợt nhạt dọa người. Nàng đưa tay đặt lên trán hắn, cũng không còn sốt nữa. Rất tốt.
Bàn tay nàng vừa phủ lên trán hắn Cẩn Vân đã mơ màng hé mi mắt. Thấy nàng đứng cạnh giường hắn kích động muốn ngồi dậy. Nàng đưa tay kiềm chặt hai vai hắn ấn xuống giường, nghiêm khắc nói:
“Đừng động. Ngươi vẫn chưa khỏi hẳn đâu.”
“Tạ vương gia quan tâm.” Hắn ngoan ngoãn nằm xuống, vừa nói vài chữ cổ họng đã khô khốc khản đặc.
Nàng rót một bát nước, nâng hắn dậy kề bát nước bên miệng hắn, chậm rãi giúp hắn uống. Cẩn Vân nuốt xuống vài ngụm nước cổ họng liền khá hơn, lại bối rối không biết nói gì. Triệu Huyền Nguyệt thấy đã lỡ nâng hắn ngồi dậy rồi, nàng tiện thể với tay lấy lọ thuốc mỡ trị thương Từ thái y đưa đến, kéo y phục hắn xuống, giúp hắn bôi lên vết thương.
Ngón tay nàng điểm điểm trên da thịt Cẩn Vân, hắn cúi đầu gượng gạo ho nhẹ hai tiếng, lắp bắp: “Làm...làm phiền...vương gia...”
Triệu Huyền Nguyệt cười nhạt, động tác không hề đình chỉ, bình thản đáp lời:
“Ngươi chú ý một chút bản vương liền không phiền.”
Lời của nàng dù lạnh nhạt nhưng Cẩn Vân nhịn không được sung sướng tim đập tay run nghĩ nàng quan tâm đến mình. Đêm qua hắn mê man một trận, nàng lại túc trực suốt đêm giúp hắn lau mình, bón thuốc, thay y phục, trước khi đi còn không quên dặn tiểu nhị chiếu cố hắn. Càng nghĩ hai tay Cẩn Vân càng xoắn lấy mảnh chăn trên người, cố gắng đè nén tâm tình nhộn nhạo.
Hắn mãi lo suy nghĩ, không để ý đến Triệu Huyền Nguyệt đã bôi thuốc mỡ xong. Nàng đóng lọ thuốc lại để sang một bên, đưa tay giúp hắn sửa sang y phục chỉnh tề, đỡ hắn nằm xuống. Cẩn Vân thành thành thật thật mặc nàng bày bố, dõi mắt nhìn nàng. Triệu Huyền Nguyệt dém chăn cho hắn xong liền khoanh tay đứng thẳng lưng, bộ dạng nghiêm khắc nhìn xuống hắn nói:
“Ngươi nghỉ ngơi sớm, ngày mai bản vương lại đến.”
Cẩn Vân liên tục gật đầu, nhỏ giọng đáp lời nàng: “Vương gia cũng nghỉ ngơi sớm. Cẩn Vân nhất định dưỡng tốt thân thể, ngày sau bồi vương gia tấu vài khúc.”
Thấy hắn dù bị bệnh, âm giọng lệch lạc hẳn nhưng lại vui vẻ như vậy nàng nhướng mày nói nhanh: “Ngươi khỏe hơn rồi tính.”
Chưa gì hắn đã gấp gáp muốn lấy lòng nàng như vậy, Triệu Huyền Nguyệt không phải chưa từng nghi ngờ. Nhưng nàng là ai chứ? Là sát thần Lưu Quốc Xích Lung Vương, cho dù hắn có giở trò mèo gì nàng cũng không ngại, đến điều tra thân phận hắn một chút nàng cũng không làm, chỉ để mọi thứ tự nhiên.
Hắn có âm mưu hay không nàng không biết, nàng chỉ biết thấy một nam nhân đáng thương như vậy mà không giúp đỡ là chuyện thất đức vô cùng, huống chi nam nhân này từng hèn mọn cầu xin làm thú vui cho nàng tiêu khiển. Tự tôn bản thân vì nàng cũng không màng, nàng làm sao có thể không động lòng?
Chỉ là mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở đó, có lẽ là cảm kích vì có người không chê bai hay khiếp sợ mình, nhưng loại tình cảm sâu đậm hơn nữa kỳ thật nàng không tìm được khi ở bên cạnh hắn.
Chắc là vết thương Trịnh Nguyên rạch ra trong lòng nàng chưa kịp khép miệng liền bị Bạch Lang Tự chồng thêm một nhát, nàng đã vô thức sợ hãi loại chuyện yêu đương này rồi.
Triệu Huyền Nguyệt trở về Xích Lung Vương phủ, phân phó người dưới chuẩn bị nước tắm. Chợt một tiểu gia nhân gấp rút chạy vào quỳ xuống hành lễ với nàng, hai tay nâng bức thư cao hơn đầu, cung kính nói: “Vương gia, Hắc Ảnh Vương cho người gửi bái thiếp đến.”
Triệu Huyền Nguyệt đang định tháo xuống sợi dây vải buộc tóc liền trợn mắt bắt lấy tấm bái thiếp, biểu tình kinh dị hỏi lại: “Thật sự là Hắc Ảnh Vương gửi qua?”
“Đúng ạ.” Tiểu gia nhân lập tức gật đầu.
Triệu Huyền Nguyệt cho hắn lui xuống, nàng lật qua lật lại bái thiếp, nhăn nhó không tin được. Nàng lướt mắt đọc dòng chữ bên trong, hắn hẹn nàng đầu giờ Thìn ngày mai gặp mặt ở Xuân Phong Các. Chữ viết hắn có phần mềm mại hơn trước nhưng nàng vẫn nhìn ra được, chỉ là có chút không thể thích nghi.
Hắn từ lúc nào lại lễ nghĩa đầy đủ như vậy?
Dù đầy một bụng nghi hoặc, Triệu Huyền Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều để bái thiếp sang một bên, lập tức tắm rửa nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau là ngày nghỉ nhưng theo thói quen nàng vẫn thức dậy lúc giờ Sửu, luyện quyền, chạy bộ quanh phủ một hồi mới chuẩn bị đến chỗ hẹn.
Nàng cưỡi ngựa đến Xuân Phong Các. Nếu nói Tuý Hồng Lâu nổi nhất phố hoa thì Xuân Phong Các chính là tửu lâu có tiếng nhất thành. Các công tử thế gia, chư vị đại thần thậm chí là hoàng tộc đều rất ưu ái Xuân Phong Các.
Triệu Huyền Nguyệt xuống ngựa, lách qua một đám con cháu thế gia, theo hướng dẫn của tiểu nhị đến phòng bao Hắc Ảnh Vương đang ngồi chờ sẵn.
Tiểu nhị hoàn thành nhiệm vụ liền lui xuống. Triệu Huyền Nguyệt chớp mắt nhìn Bạch Dịch Di vận cẩm bào tử y ưu nhã thay vì võ phục đen tuyền thường thấy, chỉ có chiếc mặt nạ nạm vàng vẫn luôn đeo trên mặt che đi một nửa dung nhan. Từ lúc quen biết hắn đến khi cùng hắn xông pha trận mạt, chiếc mặt nạ này chưa từng gỡ xuống. Nhưng điều đó không quan trọng, cái chính là nàng thấy có chút nuốt không trôi. Mới có hơn ba năm không gặp nàng đã không nhìn ra vị hảo bằng hữu này nữa rồi.
“A Phong.” Nàng gọi một tiếng rồi ngồi xuống đối diện hắn.
Bạch Dịch Di ngẩng mặt nhìn nàng, bàn tay nâng chén trà chậm rãi đặt xuống. Ngón tay bạch ngọc tinh tế, mỗi cử chỉ đều toát lên phong phạm thần tiên. Triệu Huyền Nguyệt nhăn mặt quái dị, đại ca à cái bầu không khí xung quanh ngươi thật khiến ta phút chốc trở thành kẻ tục tằng.
Nàng hít vào một hơi, bắt lấy chén trà hắn đưa tới, kéo lên gương mặt bình thản hỏi: “Sao đột nhiên lại gọi ta ra đây? Có chuyện gì sao?”
“Lúc trước Xích Lung Vương có ơn cứu giúp hoàng đệ, bản vương vẫn còn nợ ân tình này.” Bạch Dịch Di đạm nhạt trả lời, ánh mắt của hắn không hàm chứa bất kì biểu tình dư thừa nào.
Triệu Huyền Nguyệt lần nữa giật mình. Xích Lung Vương? Hắn còn đối với nàng xưng hô khách sáo như vậy? Lại nói âm giọng của hắn trước giờ vẫn luôn nhẹ tênh như thế này sao? Nàng quả thật không quen cách đối đãi này của hắn, nước trà vừa vô miệng liền sặc, gượng gạo ho khụ khụ mấy cái.
Bạch Dịch Di tinh tế nhíu mi, đợi Triệu Huyền Nguyệt bình tĩnh một chút mới tiếp lời:
“Hôm nay là hưu mộc, hẳn là Xích Lung Vương không bận đi.”
“Không.” Triệu Huyền Nguyệt nhăn nhó đáp.
“Vậy, bản vương mời Xích Lung Vương một bữa.” Bạch Dịch Di nói rồi cất giọng gọi tiểu nhị đến.
“Chờ đã.” Triệu Huyền Nguyệt đưa tay cản hắn, đoạt lời “Đã là mời ta một bữa để trả ơn thì địa điểm phải do ta chọn có đúng không?”
“Xích Lung Vương nói phải. Là bản vương suy nghĩ không chu toàn.”
“Được. Đi thôi, chỗ cũ.”
Triệu Huyền Nguyệt lập tức đứng phắt dậy. Nàng thực nhịn không nổi nữa. Phòng bao ở Xuân Phong Các này dùng huân hương thượng hạng, chính là cái mùi nàng vừa ngửi thấy đã váng đầu. Hơn nữa còn phải đối diện với vị bằng hữu cử động một cái xung quanh liền hoá tiên cảnh khiến nàng phát nghẹn.
Nàng leo lên ngựa thẳng một đường phóng thật nhanh ra ngoại thành. Xuyên qua con đường mòn giữa một rừng tre trúc, Triệu Huyền Nguyệt dừng ngựa, cẩn thận dắt ngựa buộc vào một bên, ngẩng mặt hít thở không khí trong lành, tiêu sái bước đến cái quán xập xệ bên đường. Nàng đưa tay kéo ghế gỗ ngồi xuống, cao giọng gọi:
“Lâm thúc cho hai vò rượu nữ nhi hồng, một đĩa đậu phụ ma bà, một đĩa vịt kho tương, một đĩa chân gà hấp tàu xì đi!”
“Có ngay! Có ngay!” Lâm thúc là một lão thân độ tứ tuần. Nghe thấy tiếng Triệu Huyền Nguyệt liền mừng rỡ ôm hai vò rượu ra, cười đến nếp nhăn bên khoé mắt xô vào nhau “Xích Lung Vương, Hắc Ảnh Vương, lão thân thật lâu mới thấy hai người cùng nhau đến. Thật nhớ chết lão thân rồi!”
“Lâm thúc cứ thế này ta làm sao còn hứng đến nơi khác uống rượu đây?” Triệu Huyền Nguyệt giúp ông đặt vò rượu lên bàn, cười rộ lên trêu ông.
“Vậy thì không cần đi nơi khác nữa. Chỉ cần vương gia muốn lão thân nửa đêm canh hai cũng mở quán hầu ngươi.” Lâm thúc đã cười đến không thể ngừng được, chợt nhớ ra mình đứng đây mấy đứa trẻ bên trong không biết khẩu vị của vương gia, liền vỗ vỗ lưng nàng nói: “Vương gia uống rượu đợi lão thân một lát, lão thân xuống bếp rất nhanh sẽ có đồ ăn.”
“Lâm thúc chậm chậm không cần quá gấp, cẩn thận lại bỏng.”
Triệu Huyền Nguyệt nói với theo ông, bao nhiêu năm rồi ông ấy vẫn nhiệt tình như vậy. Nàng quay sang nhìn Bạch Dịch Di, thấy hắn chưa buông bỏ dáng vẻ cứng ngắt, đành rót rượu ra chén cong môi cười hề hề mời hắn:
“Uống đi. Ta đã nói với ngươi ở đây có người của ta ẩn nấp canh giữ từ bên ngoài, mấy kẻ theo đuôi không thể tiến vào, ngươi không cần phải gồng mình ra vẻ. Sao nhanh như vậy đã quên rồi?”
Nàng nâng rượu kính hắn. Bạch Dịch Di chậm rãi kề ly rượu đầy tràn bên môi nhấp một ngụm. Triệu Huyền Nguyệt ngửa đầu uống cạn rượu nồng, quẹt tay lau miệng. Nàng chống hai tay lên bàn, nhoài người về phía Bạch Dịch Di, gương mặt nàng cách hắn tầm một gang tay, dõi mắt nhìn hắn chằm chằm như đang tìm tòi.
“Ta thấy...ngươi có vấn đề phải không?”
Hành động của hắn vô cùng kỳ quái. Cái gì mà gửi bái thiếp? Bình thường hắn có chuyện muốn gặp nàng liền không nhìn xem là ngày hay đêm, trực tiếp xong vào phủ lôi nàng đi. Bây giờ nhìn hắn xem, y phục mặc trên người kỳ quái, giọng điệu nói chuyện cũng kỳ quái, nhất định có vấn đề.
Chống lại đôi mắt dò xét của Triệu Huyền Nguyệt, Bạch Dịch Di cả mi mắt cũng không chớp, xoay xoay ly rượu trong tay, nhàn nhạt đáp:
“Không phải người có vấn đề là ngươi sao?”
Ồ. Tiếng nhành trúc đong đưa xào xạc động mà tĩnh, tĩnh mà động, Triệu Huyền Nguyệt chỉ muốn cười bản thân nghi đông nghi tây. Trên thế gian này ngoài Hạ Quốc Hắc Ảnh Vương ra ai có thể sở hữu đôi mắt bình lặng như mặt hồ thu kia? Giữa chiến trường đẫm máu, hắn là vị thần trừng trị kẻ gian ác, sương máu hay gió tanh cũng không thể vấy bẩn sự bình lặng trong mắt hắn. Dù cử chỉ hành động của hắn so với trước đây khác biệt rất lớn, nhưng nàng tin tưởng đôi mắt này.
Có lẽ thời gian thực sự khiến con người ta thay đổi quá nhiều.
Nàng cười cười ngồi xuống ghế, từ tốn rót rượu cho chính mình, điệu bộ bỡn cợt hỏi ngược lại:
“Ngươi thấy ta chỗ nào có vấn đề?”
“Ngươi chỗ nào không có vấn đề?” Hắn tiếp tục vặn ngược lại.
“Có sao?
“Chẳng lẽ lại không?
“Ta nhìn thế nào cũng thấy không có, ngươi thấy chỗ nào có?”
“Ta nhìn chỗ nào cũng thấy có, ngươi nghĩ ra nơi nào không có sao?”
“...”
Triệu Huyền Nguyệt cúi đầu vỗ vỗ mấy cái lên bàn, không nhịn được cười lớn. Lâm thúc bưng trên tay cả một mâm thức ăn đến bày ra bàn. Thấy Triệu Huyền Nguyệt cười đến chảy cả nước mắt ông cũng vui lây. Khác với dáng vẻ cao hứng của nàng, Bạch Dịch Di vẫn ngồi thẳng lưng, bình thản đợi nàng ổn định tâm tình. Đến khi nàng đưa tay quẹt loạng mấy giọt nước mắt chảy ra vì cười quá đà, ngẩng mặt lên thì đã bỏ lỡ nụ cười nhè nhẹ bên môi Bạch Dịch Di.
“Ngươi nhất định không trả lời?” Rõ ràng người hỏi đầu tiên là nàng, vậy mà hắn không đáp, cương quyết hỏi ngược lại, không chừa cho nàng đường lui.
Bạch Dịch Di xoa xoa chén sứ, kề môi uống hết ngụm rượu bên trong, lại vươn tay đưa chén về phía nàng, chầm chậm nói:
“Vấn đề của ngươi cũng là vấn đề của ta.”
Triệu Huyền Nguyệt hiểu ý nhấc vò rượu rót đầy vào chén hắn. Nàng cúi xuống nhìn cái chén của mình, ngón tay tuỳ ý đùa nghịch rượu nồng, bỡn cợt: “Ngươi có vấn đề với nam nhân?”
“Sao lại không?” Bạch Dịch Di không trả lời trực tiếp, chỉ mập mờ khẳng định.
“Nam nhân này thích ăn vịt.” Nàng tiếp tục dùng ngón trỏ khuấy khuấy chất lỏng mát lạnh trong chén sứ, cười cười nói.
“Đúng là ta nghĩ mãi không hiểu sao có thể ăn hoài một món không ngán?” Bạch Dịch Di lại chậm rãi kề ly rượu bên môi nhấm nháp, dùng câu hỏi nghe có vẻ không mấy liên quan trả lời Triệu Huyền Nguyệt.
Nàng gật gật đầu, ngón tay miết nhẹ trên chén sứ, thi thoảng lại gõ gõ vài tiếng kêu đing đang nho nhỏ.
“Hắn còn rất bám người.”
Triệu Huyền Nguyệt bất tri bất giác nhớ lại cái đêm hắn nắm tay nàng ngủ say, nàng giật thế nào cũng không ra, càng giật hắn càng siết chặt. Kết quả nàng đành leo lên giường ôm hắn ngủ.
“Không phải người nào hắn cũng bám, nhưng đã bám thì gỡ thế nào cũng không ra.” Bạch Dịch Di từ tốn tiếp lời nàng, hắn đặt ly rượu xuống bàn, nhướng mày hỏi “Hắn chẳng những bám người mà còn rất ngốc nữa phải không?”
“Ai nói hắn ngốc? Rõ ràng là thuần chân, lanh lợi, còn rất đáng yêu.” Triệu Huyền Nguyệt giằng mạnh chén sứ xuống bàn, không vui phản bác lại.
Nàng vừa ngẩng mặt lên liền bị dáng vẻ đắc ý của Bạch Dịch Di đánh tỉnh. Lúc này Triệu Huyền Nguyệt mới nhận ra bản thân bị lời nói của Bạch Dịch Di dẫn dắt mà không để ý những điều cả hai đang nói đến xuất phát cùng một người. Bạch Dịch Di đặt tay lên bàn, nhịp nhịp mấy tiếng, bờ môi tựa tiếu phi tiếu:
“Vậy ngươi còn lừa mình dối người cái gì?”
Triệu Huyền Nguyệt trợn mắt, cảm giác bị người ta dắt mũi, còn liếc một cái liền nhìn thấu tâm can kỳ thực không dễ chịu. Ha, quanh qua quẩn lại thái độ không biết nhún nhường, nói lời đánh thẳng lên mặt người khác không chừa đường lui này của Hắc Ảnh Vương vẫn không đổi.
Nàng chậm chạp ổn định tâm tình, cong môi cười chế giễu, mi mắt rũ xuống một mảng buồn, nhấc ly rượu bị mình đùa giỡn đổ hết xuống đất:
“Vì ta là thần tử.”
Lấy tư cách gì cùng Hoàng Đế chí tôn vô thượng tranh giành phu quân? Dù nàng tuỳ hứng nhưng là tuỳ hứng với phường gian ác, còn Đồng Thụy Ly không chỉ là Hoàng Đế mà còn là tỷ tỷ kim lang của nàng. Nàng không thể làm ra chuyện đoạt phu quân của tỷ tỷ đại nghịch bất đạo như vậy.
Bạch Dịch Di chăm chú quan sát biểu tình trên mặt Triệu Huyền Nguyệt. Ít ra nàng đối với Bạch Lang Tự cũng không phải vô tình, hắn chỉ cần biết như vậy là đủ.
“Xích Lung Vương từ khi nào lại hèn mọn như vậy?” Hắn vừa nói vừa rót rượu cho nàng.
Nàng cúi đầu nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong ly rượu. Kỳ thực đến nàng cũng nhìn không ra chính mình.
“Hắc Ảnh Vương từ khi nào lại như trích tiên hạ phàm, dò xét lòng người điêu luyện như vậy?” Triệu Huyền Nguyệt không trả lời hắn, chống cằm cười như không cười.
“Quá khen.” Bạch Dịch Di đạm nhạt đáp.
Kế đó là một hồi dài im lặng. Hắn chậm chạp nhấp rượu của hắn, nàng chuyên tâm uống rượu của nàng, thi thoảng ngẩng mặt nhìn hắn, cố gắng tìm kiếm chút thân quen. Nàng mơ hồ cảm thấy chiến hữu kề vai sát cánh, vào sinh ra tử không biết vì sao lại cách biệt xa xăm.
Tính ra cùng nhau sống chết ngoài chiến trường hơn năm năm, nàng cũng như mọi người trong thiên hạ biết đến hắn với phong hào Hắc Ảnh Vương. Mỗi lần nói chuyện đều phải gọi cả phong hào của hắn, nàng thấy rất phiền phức nên tuỳ tiện gọi hắn “A Phong”. Vì hắn giống như một trận gió thu, đủ nhẹ nhàng khiến người khác dễ chịu, đôi khi lại thật lạnh lẽo khiến địch nhân khiếp sợ quy hàng. Hắn không tỏ thái độ khó chịu, tuỳ ý để nàng gọi.
Mãi đến khi a tỷ bàn với nàng về chiếu thư nghị hôn với Hạ Quốc, nàng mới biết hắn là hoàng tử thứ tư của Hạ Quốc Bạch Dịch Di, mà người sẽ thành hôn với a tỷ chính là thân đệ đệ của hắn. Người làm bằng hữu như nàng thật đáng hổ thẹn.
Bằng hữu tên gì, thân phận ra sao, ngay cả dung mạo thế nào nàng đều không biết rõ. Nếu nói hắn thay đổi chi bằng nói nàng ngay từ đầu đã hiểu không thấu đi.
Triệu Huyền Nguyệt bất tri bất giác thở dài, chậm rãi mở lời cắt đứt bầu không khí gượng gạo:
“Ngươi ở Hạ Quốc thế nào?”
“Cũng giống như ngươi.” Bạch Dịch Di nâng đũa gắp một miếng đậu phụ ma bà vào chén, không nhanh không chậm tiếp lời “Quản binh quyền, xử lí vài vụ việc, làm vương gia nhàn tản.”
Triệu Huyền Nguyệt gật gật đầu, nâng đũa gắp vịt kho tương cho vào miệng. Vị mặn khiến cái lưỡi nàng tê tê, chân mày cũng nhíu lại nhưng vẫn tiếp tục ăn hết miếng này tới miếng khác. Rời khỏi chiến trường nàng bỗng có cảm giác chính mình hình như hơi vô dụng. Mỗi ngày nàng đến Binh bộ giải quyết cung vụ cũng không còn cái hứng trí bừng bừng, tinh thần sáng lạng như cưỡi ngựa giữa thảo nguyên bạt ngàn, xông xáo la hét chém giết. Mỗi ngày trôi qua đều như nhau, thượng triều, đến Binh bộ, xong việc hồi phủ.
Nàng cuối cùng đã không thể ăn thêm một miếng vịt nào, lưỡi vừa tê vừa rát, đành với tay cầm ly rượu uống vào mấy ngụm, hoài niệm nói:
“Thật nhớ Mỹ Nhân Quan.”
Thời điểm đó nàng muốn la thì la, muốn mắng thì mắng, muốn giết thì giết, mỗi ngày dẫn theo hàng trăm hàng ngàn tướng sĩ tập kích tứ phương, trêu đùa bọn Thuận Quốc đến khóc lóc gọi mẹ. Vó ngựa phi không ngơi nghỉ, mồ hôi rơi cùng máu chảy, đau không sợ chết không màng, đất là mẹ trời là cha, bốn biển là nhà, tự do biết bao nhiêu...
“Ngươi chỉ đang nhớ chính mình.” Bạch Dịch Di đoạt lấy ly rượu trên tay nàng, không nói không rằng đổ hết xuống đất “Sát thần Lưu Quốc Xích Lung Vương cao ngạo bá quyền, tứ phương khiếp sợ sẽ chiếm cả Mỹ Nhân Quan cho riêng mình, không phải giữ nó trong hoài niệm.”
Âm giọng của hắn vẫn từ tốn, nhẹ nhàng nhưng Triệu Huyền Nguyệt cảm giác hai má đau rát như bị hắn tát thêm một cái lên mặt. Nàng hãy còn trôi dạt giữa dòng chảy của quá khứ và hiện tại, nhất thời không biết phải đối mặt thế nào, đành nguỵ trang chính mình, hừ lạnh tỏ vẻ ghét bỏ:
“Mệt người văn vẻ dong dài.”
Nói rồi nàng đứng dậy, trả bạc cho Lâm thúc sau đó quay sang Bạch Dịch Di, khoác tay: “Không nói nữa. Về thôi.”
Rượu đã không còn hứng để uống, chuyện đã không còn tâm tình để kể, Triệu Huyền Nguyệt một đường cưỡi ngựa bên cạnh tiễn Bạch Dịch Di.
Rời khỏi rừng trúc thanh mát, băng qua khung cảnh tĩnh lặng râm rang tiếng ve, trở về kinh thành náo nhiệt tiếng mời chào của những tiểu thương. Triệu Huyền Nguyệt tiễn Bạch Dịch Di đến trước cửa cung. Nàng hé môi chưa kịp nói gì, Bạch Dịch Di đột nhiên quay sang, từ tốn cất lời:
“Khi nào đến thanh lâu cho người báo ta một tiếng.”
Triệu Huyền Nguyệt ngạc nhiên há hốc suýt chút không nhặt được mồm. Đại ca à, sao huynh có thể dùng gương mặt không nhuốm bụi trần cùng giọng nói trong vắt đó nói ra một câu như vậy a~
Nhìn biểu cảm của nàng Bạch Dịch Di hắng giọng, nhàn nhạt nói tiếp:
“Dù sao ta cũng là nam nhân.”
Triệu Huyền Nguyệt gật gật đầu hiểu ra. Hắn bị trì hoãn ở Lưu Quốc lâu như vậy, cửa cung cũng không bước ra, nhất định nhàm chán muốn chết. Nàng làm bằng hữu phải tìm thú vui cho hắn tiêu sầu mới đúng nha~~
“Được thôi! Lần sau dắt ngươi đi!” Triệu Huyền Nguyệt hào sảng cười lớn, đẩy vai Bạch Dịch Di.
Hắn nhếch môi cười cười, chậm rãi xuống ngựa, ngẩng đầu nói với nàng:
“Lần sau ta mời.”
“Được! Được! Được!”
Nàng cao hứng gật đầu liên tục đồng ý. Đợi bóng dáng Bạch Dịch Di khuất tầm, Triệu Huyền Nguyệt mới thở dài ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh. Nụ cười bên khoé môi nàng tắt hẳn. Phía trên cửa cung Bạch Lang Tự đang cúi người nhìn nàng chằm chằm. Đáy mắt Triệu Huyền Nguyệt trầm xuống, không để hắn kịp cất giọng gọi nàng, Triệu Huyền Nguyệt lập tức quay đầu, thúc ngựa rời đi.
Bạch Lang Tự dõi mắt nhìn theo nàng, mắt phượng một mảng tối tăm, bàn tay siết chặt lấy y phục, cô đơn đứng lặng một chỗ.
Dưới ánh trời chiều loang lỗ sắc màu ấm áp, vó ngựa Triệu Huyền Nguyệt phi nhanh giữa những đoạn đường vắng. Trở về Xích Lung Phủ nàng ném dây cương cho gã sai vặt, nói nhanh:
“Đến Tuý Hồng Lâu nói Cẩn Vân công tử không cần đợi, bản vương bận việc, hôm khác sẽ đến.”
Nói rồi không để hắn kịp vâng dạ đã bỏ vào trong, cả Chu quản gia biết nàng trở về liền chạy ra nghênh đón cũng bị nàng đoạt lời:
“Bản vương không dùng bữa, Chu thúc nghỉ ngơi sớm đi.”
Chu quản gia biết tâm tình nàng không tốt nên phân phó kẻ dưới không được làm phiền nàng.
Triệu Huyền Nguyệt vào phòng tuỳ tiện nhấc lên một thanh đại đao, đứng trong sân hung hăng chém loạn. Mỗi một chiêu tung ra đều dứt khoác trong nháy mắt, cây cỏ trong sân bị tàn sát đến đáng thương. Chu quản gia đứng bên ngoài nghe tiếng binh khí lao vun vút không có trật tự liền xoa xoa mi tâm, phân phó kẻ dưới ngày mai gọi mấy tay làm vườn đến.
Triệu Huyền Nguyệt dùng đại đao chém loạn một hồi cũng không vơi được nửa phần lửa nóng trong người. Nàng ném đại đao xuống, vào phòng lấy trường tiên (roi dài) tiếp tục trút giận.
Hoàng hôn lùi dần nhường chỗ cho bầu trời đêm tịch mịch. Trong sân viện Triệu Huyền Nguyệt một thân ướt sũng mồ hôi quét trường thương xé gió, chém nước, huỷ cây. Xung quanh một mảnh hỗn loạn, cây cối trơ trụi nhánh còn nhánh mất, cái ao nhỏ trong sân cũng bị nàng chém lung tung, mấy loại thủy sinh mộc bên trong đứt đoạn phủ một màu đục ngầu vấy bẩn dòng nước xanh. Binh khí từng cái từng cái nằm loạn khắp sân.
Chu quản gia cầm trên tay phong thư, không trực tiếp bước vào, chỉ đứng bên ngoài cung kính nói:
“Bẩm vương gia, Hắc Ảnh Vương cho người gửi Bái thiếp đến.”
Động tác của Triệu Huyền Nguyệt dừng lại, nàng đứng thẳng lưng, chậm rãi điều hoà nhịp thở, trầm giọng hỏi:
“Hắn nói gì?”
“Hắc Ảnh Vương hẹn vương gia ở Tịnh Đồ Các.” Chu quản gia đáp.
“Ngay bây giờ?” Nàng nhíu mày.
“Vâng.”
Triệu Huyền Nguyệt đưa mắt nhìn bái thiếp, cẩn thận nghĩ một chút. Rõ ràng vừa mới ăn uống no say một trận, Bạch Dịch Di không rỗi hơi đến nỗi gọi nàng đêm khuya dạo bước ngắm trăng đâu nhỉ? Chiếu theo tính cách của hắn phải có chuyện đại sự cháy tới mông mới gấp rút thế này.
Triệu Huyền Nguyệt ném trường thương xuống đất, hung hăng mắng thầm một trận. Lại bày cái trò đưa bái thiếp rườm rà này, Bạch Dịch Di không phải rỗi hơi mà là ấm đầu rồi!
Nàng bắt lấy áo choàng Chu quản gia đưa đến khoác lên người, cưỡi ngựa chạy một nước vào cung. Trừ thư phòng của a tỷ thì Tịnh Đồ Các là nơi nàng quen thuộc nhất trong hoàng cung. Lúc trước nàng được ban ân cùng a tỷ, Đồng Chi Lạc và Trịnh Nguyên theo Thái phó học chữ ở Tàng Thư Các. Sát cạnh Tàng Thư Các là Tịnh Đồ Các, nơi lưu giữ những bản thơ viết tay của Hoàng Thượng và Trưởng công chúa, còn có địa đồ mà nàng vẽ ra. Sau Hoàng Thượng đem mọi thứ chuyển vào Ngự Thư Phòng, để lại Tịnh Đồ Các trống rỗng, hoang vắng, người người lười nhát không thèm nhìn đến.
Nhưng không thể phủ nhận nơi đây chứa rất nhiều hồi ức đẹp của nàng. Thi thoảng nàng vẫn thường đến đây ngắm nghía một lúc. Bạch Dịch Di hẳn phải thăm dò rất kỹ mới biết được Tịnh Đồ Các, nơi này thực đủ vắng vẻ để bàn chính sự, không sợ kẻ lắm mồm nào vô tình bắt gặp.
Triệu Huyền Nguyệt đẩy cánh cửa đã bám một tầng bụi dày ra, nhấc chân bước vào. Bên trong thực tối, nàng cố gắng nương theo ánh trăng mờ nhạt đảo mắt nhìn mọi thứ bên trong. Lờ mờ thấy bóng người di chuyển, Triệu Huyền Nguyệt nhíu mày, khó hiểu gọi:
“A Phong?”
Thân ảnh kia chợt khựng lại rồi tiếp tục hành động của mình. Nàng nghe hắn đóng cửa, lại nghe tiếng leng keng của kim loại, cạch một tiếng văng lên. Triệu Huyền Nguyệt giật mình, hắn bóp khoá?
“Ngươi làm cái gì vậy?” Triệu Huyền Nguyệt gắt giọng. Cửa vừa đóng lại bên trong liền tối đen.
“Bạch Dịch Di!”
Hắn không trả lời khiến Triệu Huyền Nguyệt mất kiên nhẫn quát lên. Người kia lôi ra một cái mồi lửa, chậm rãi thắp sáng ba ngọn nến đỏ. Ánh sáng nhỏ nhoi đỏ không đủ lan tỏa khắp Tịnh Đồ Các nhưng đã đủ để nàng nhận rõ dung nhan người đối diện.
Nam tử vận bạch y hao gầy, bàn tay siết chặt chân nến, ánh sáng mơ hồ nhảy nhót kia dường như tô đậm thêm vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống của hắn, gương mặt hốc hác, xương gò má nhô cao.
Nhưng thứ khiến Triệu Huyền Nguyệt ngỡ ngàng chính là đôi mắt phượng vằn tơ máu khoá chặt trên người nàng, nhìn nàng chằm chằm đầy phẫn hận.
Nam tử đó không phải Bạch Dịch Di.
Hắn là Bạch Lang Tự.