Hàn An Ca đang chơi game nấu ăn trên iPad, lúc chơi hăng say, đôi chân ngắn ngủn đung đưa trên ghế sofa, trông rất đáng yêu.
Sau khi đi hết tầng này đến tầng khác, thời gian dường như trôi qua rất lâu, cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn quanh căn phòng khách trống trải, dùng bàn tay nhỏ bé ấn tạm dừng trên màn hình, nhảy khỏi ghế sofa rồi chạy chậm đến cửa phòng làm việc của mẹ.
Nghiêng mặt dán vào cửa, miệng áp vào khe cửa, khoanh tay thành loa nhỏ: "Mẹ ơi, mẹ gọi điện thoại xong chưa?"
Hàn Bùi Vân đang ngồi trước bàn làm việc, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, như từ trong mộng tỉnh dậy vội vàng rút hai miếng khăn ướt trên bàn, tùy tiện lau mặt, đi đến cửa đứng yên, hít một hơi thật sâu.
"Mẹ, con có chút đói." An Ca ở ngoài cửa nũng nịu nói.
Cửa mở ra, khóe miệng Hàn Bùi Vân đúng lúc nhếch lên.
Hàn An Ca lập tức tươi cười lao tới ôm lấy chân mẹ.
"Có muốn ăn sủi cảo không?" Hàn Bùi Vân dự đoán hôm nay sẽ là đêm giao thừa chỉ có hai mẹ con nên cũng không chuẩn bị nhiều nguyên liệu.
Cô muốn ăn sủi cảo, sủi cảo nhân tôm mà mẹ cô vừa nhắc đến trong điện thoại.
Trong nhà không có tôm, nhưng có thể làm các loại nhân khác, còn có nửa túi bột mì để cán vỏ sủi cảo.
Trong ký ức tuổi thơ của cô, vào đêm giao thừa việc bản thân thích nhất ngoài nhận lì xì chính là nhìn mẹ làm những chiếc sủi cảo bé nhỏ đẹp mắt, sau đó bỏ mấy cái sủi cảo vào trong lồ ng hấp. Khi lớn lên cô có thử học làm sủi cảo, nhưng vẫn không làm ra được sủi cảo bé xinh như của mẹ.
"Muốn ạ!" Hàn An Ca ngẩng mặt lên, mẹ cũng cúi đầu nhìn cô nhóc.
"Nhân thịt heo với bắp cải được không? Hay thịt bò với rau cần tây?"
Hàn An Ca không từ chối cái nào, nhìn vào mắt mẹ: "Cái nào cũng muốn ạ."
"Được rồi nè." Tết nhất, có thể ăn được là may rồi, Hàn Bùi Vân xoay người đi vào trong bếp làm.
Hàn An Ca nhìn bóng lưng mẹ trong bếp một lúc rồi trốn vào phòng làm việc, cẩn thận đóng cửa lại.
Cách đó mấy km nhà họ Cố, Cố Chỉ Lịch nói chuyện điện thoại với An Ca xong, chạy vào phòng làm việc của mẹ, giơ cao tay trước bàn rồi vẫy tay.
Cố Cảnh Hàm từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, một tay chống lên mặt, cười nói: "Sao thế con?"
Trên khuôn mặt nhỏ của Cố Chỉ Lich hiện lên vẻ bất an, cô bé chỉ vào đồng hồ điện thoại: "An Ca nói mẹ Hàn khóc, bởi vì đôi mắt đỏ hồng như thỏ trắng."
Cố Cảnh Hàm nhìn điện thoại di động, đã 4 giờ chiều, Khóc Nhè không gửi tin nhắn đến, cô cau mày hỏi: "Có nói lý do cho con biết không?"
"An Ca nói, sau khi mẹ Hàn nghe điện thoại của bà ngoại xong, thì vẫn luôn ở trong phòng làm việc, lúc đi ra thì đôi mắt đã đỏ." Cố Chỉ Lịch nhìn mẹ với đôi mắt mong chờ.
Cố Cảnh Hàm nghe xong tự hiểu rõ, dựa vào lưng ghế trầm ngâm, xem ra Khóc Nhè lại chịu ấm ức.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng vui mừng mà khóc, Cố Cảnh Hàm hỏi Lịch Lịch: "An Ca có nói sẽ đến nhà ông bà ngoại ăn Tết không?"
Chuyện này Cố Cảnh Hàm đã dặn trước Lịch lịch, cô không tiện đi hỏi Hàn Bùi Vân, bảo con gái tầm chiều tối hỏi thăm dò An Ca. Lỡ đâu Khóc Nhè định mang An Ca về nhà ăn tết, thì cô cũng kịp thời báo cho Liễu Dĩ Tư hoãn lại kế hoạch.
Cố Chỉ Lịch lắc đầu, đôi mắt sáng long lanh: "An Ca nói không đi ạ, buổi tối ở nhà ăn sủi cảo."
Quả nhiên là chịu ấm ức nữa rồi, Cố Cảnh Hàm nhìn Lịch Lịch, lông mày chậm rãi giãn ra, đau lòng cho Khóc Nhè, nhưng cũng may cô còn có cách khiến Khóc Nhè vui.
Trong khoảng thời gian này, cô cố tình bơ Khóc Nhè, là cô ở trong tiểu thuyết của Phi Vân Ca học được chiêu đó, trước tiên là hạ thấp sự mong đợi của đối phương, sau đó tạo bất ngờ cho Khóc Nhè, như thế mới đủ khiến người ta bấn loạn.
"Vậy...." Cố Cảnh Hàm cưng chiều gãi chóp mũi Lịch Lịch.
"Ha ha...." Cố Chỉ Lịch cười lớn, trong mắt không giấu được niềm vui sướng.
Cố Cảnh Hàm sợ con gái lỡ miệng, cho nên không nói với Lịch Lịch kế hoạch của cô, nhưng cô chỉ vừa nói một chữ, nhóc con như đã hiểu được ý của cô, là có thể đi gặp An Ca và mẹ Hàn.
Cố Cảnh Hàm không cần phải nói thêm, chỉ làm động tác im lặng, Cố Chỉ Lịch nhịn cười, dùng đôi tay nhỏ bé che miệng thật chặt.
Cố Diệp Hằng và Thẩm Thấm chỉ có một đứa con là Cố Cảnh Hàm, Cố Cảnh Hàm chưa kết hôn mà đã có Cố Chỉ Lịch, cả nhà họ Cố chỉ có bốn người, Thẩm Thấm mỗi dịp Tết đều cảm thấy vắng vẻ, năm nay cũng thế, hẹn mấy chị em đi đánh mạt chược thì không hẹn được, buồn chán đi vào trong bếp cùng dì Vương nấu ăn.
Rốt cuộc, Cố Diệp Hằng và Cố Cảnh Hàm đều không thích nghe mà lảm nhảm.
Dì Vương đang chặt thịt trong bếp, thỉnh thoảng lại đảo rau trong nồi một cách vội vàng.
Thẩm Thấm lười biếng tựa vào mép tủ, hai tay khoanh trước ngực, không đi ra ngoài nhưng vẫn trang điểm đậm, giống như một con khổng tước sống trong nhung lụa.
"Này bà Vương, bà thấy năm nay có gì khác mấy năm trước không?"
Dì Vương cười đáp lại, không trông cậy vị Phật này giúp đỡ cái gì, chỉ mong đừng cản đường.
Thẩm Thấm bắt đầu lảm nhảm: "Tết nhất đến nơi, cháu gái thì bệnh, không biết là cái nghiệt gì nữa."
"Chắc chắn sẽ ổn thôi."
"Nếu Hàm Hàm nhà chúng ta chịu kết hôn thì tốt quá rồi, có thể sinh thêm 1 đứa nữa...." Thẩm Thấm vui mừng ra mặt, nghĩ rất hay: "Sinh hai đứa, à không ba đứa! Có con rể, thêm mấy đứa cháu, trong nhà náo nhiệt lên hẳn."
Dì Vương là người thẳng tính, bận lên là quên mất bản thân phải ăn nói khéo léo, "Thế cô chủ chẳng phải thành heo nái à?"
"Sao lại nói thế?" Thẩm Thấm liếc bà một cái, sau đó thản nhiên giúp con gái lên kế hoạch: "Thì dùng cái công nghệ kia chẳng phải được rồi à."
Dì Vương không hiểu người giàu là người như thế nào, nếu bản thân đã nói lời không êm tai, vậy dứt khoát không nói nữa.
Thẩm Thấm còn đang tiếp tục nói, nào là trách Cố Cảnh Hàm tính khí quái đản, trách ông trời mắt mù để Lịch Lịch bị bệnh, có trách luôn Cố Diệp Hằng lúc còn trẻ đầy rẫy phù phiếm...
"Đúng là vắng vẻ, cả cái nhà lớn như vậy, chả có sinh khí gì." Thẩm Thấm tiếp tục nói, nhưng lại cảm thấy mâu thuẫn với chính mình, không có gì để nói với dì Vương, liền trách vài câu rồi bỏ đi.
Dì Vương liếc nhìn bóng dáng Thẩm Thấm đi xa, miệng mấp máy, âm thanh bị chôn vùi trong tiếng máy hút mùi hoạt động.
"Con rể? Không phải cô Hàn sao... Có An Ca mà, giờ cũng đã sắp sinh đứa nữa rồi."
Cố Chỉ Lịch nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, thân hình nhỏ nhắn được bọc trong một chiếc áo khoác dày cộp, động tác không linh hoạt lắm, nhìn từ xa giống như một con gấu nhỏ ngây thơ.
Cố Cảnh Hàm đi sau cô bé, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ măng tô, bên trong bộ vest màu xám bó sát.
TV ở phòng khách tầng một đang mở, Cố Diệp Hằng đang xem thời sự, Thẩm Thấm ngồi bên cạnh, đút quả cherry đã rửa sạch vào miệng chồng. Hai người nghe thấy tiếng động trên cầu thang, cùng nhau nhìn lên.
Cố Chỉ Lịch vui vẻ vẫy tay chào ông bà.
Cố Cảnh Hàm nhìn bọn họ, không nói gì.
"Muốn ra ngoài?" Cố Diệp Hằng theo thói quen cau mày.
"Vâng, Tư Tư và Vương tổng mời đi ăn tối." Cố Cảnh Hàm đã soạn sẵn bài nói dối, cũng sớm thông báo cho Liễu Dĩ Tư.
"Vậy Lịch Lịch đi làm gì?" Thẩm Thấm đi qua đón cháu gái, Cố Cảnh Hàm không ở nhà ăn bữa cơm đêm giao thừa đã quá đáng rồi, bà không quản được con gái nên đi quản cháu gái, nói với giọng điệu không thể thương lượng, "Bây giờ Lịch Lịch đang bệnh, không thể đi ra ngoài."
Cố Chỉ Lịch trốn sau lưng mẹ, cách xa bà ngoại, vì sợ đi ngang qua sẽ bị tóm không được đi ra ngoài.
Cố Cảnh Hàm lấy điện thoại nhấn nút gọi, rồi nói: "Lịch Lịch cần đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, bác sĩ nói thỉnh thoảng ra ngoài không đến chỗ đông người thì vẫn được."
Đầu bên kia nghe máy, cô đưa điện thoại cho Thẩm Thấm.
Thẩm Thấm áp điện thoại vào tai nghe một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười.
Miệng Liễu Dĩ Tư ngọt như mật, mở miệng một cái là mẹ nuôi ơi mẹ nuôi à, khen Thấm Thẩm không ngừng.
"Bọn con muốn gặp Lịch Lịch lắm, mẹ cũng biết bình thường bọn con cũng bận, có thể tụ tập cũng không dễ dàng, mẹ để Lịch Lịch đi đi...."
Rồi đảm bảo sẽ không có ai hút thuốc, đặt phòng riêng. Thẩm Thấm và Cố Diệp Hằng bàn với nhau sau đó nể mặt Liễu Dĩ Tư mà đồng ý.
Bà thích Liễu Dĩ Tư vì biết ăn nói, không giống như Cố Cảnh Hàm, y chang như ba như cái hồ lô nhàm chán.
Lúc Thẩm Thấm trả lại điện thoại cho Cố Cảnh Hàm, bà thản nhiên liếc nhìn Cố Diệp Hằng, ông già khi còn trẻ rất lăng nhăng, hết tiểu tam đến tiểu tứ, thế mà cái tính này không truyền cho Cố Cảnh Hàm, làm hại con gái giờ hơn 30 vẫn độc thân.
"Con định mặc thế này đi chơi à?" Giống như đang chuẩn bị đi làm, cứng nhắc, chắc có sức hút chút nào.
Không có sức hút làm sao mang con rể về nhà đây?
Cố Diệp Hằng nhẹ nhàng cắt ngang: "Đến con nó mặc gì bà cũng quản nữa à?"
Lại bị dỗi, Thẩm Thấm tức giận, nhét quả cherry định đút cho Cố Diệp Hằng vào miệng mình.
Cố Cảnh Hàm dẫn Lịch Lịch ra khỏi cửa, Lịch Lịch tự giác lấy khẩu trang trong túi đưa cho mẹ mang lên giúp mình.
Không đến gara lấy xe, Cố Cảnh Hàm dẫn Lịch Lịch đến ngã tư, theo chỉ dẫn, Chu Cần sẽ đợi ở đó, mang theo món quà cô muốn tặng cho Khóc Nhè.
Thực ra, việc đưa Lịch Lịch đi chơi không khó, ba mẹ cô thường xuyên ra ngoài dự tiệc, nhưng đêm giao thừa thì ở nhà, cho nên mới bất tiện. Bản thân cô đi ra ngoài chơi cũng chả sao hết, nhưng Lịch Lịch không có ở nhà, thì đêm giao thừa năm nay sẽ không thể viên mãn.
Cố Cảnh Hàm xoa đầu Lịch Lịch, nhóc con ngẩng mặt lên, một đôi mắt to sống động lộ ra bên ngoài chiếc khẩu trang, cong thành hai hình lưỡi liềm tuyệt đẹp.
Cố Cảnh Hàm cười rộ lên, có chút đắc ý, cô mặc thế này là để Hàn Bùi Vân xem mà.
Khóc Nhè nhà cô thích bất ngờ, cũng thích cô mặc vest.
Hàn Bùi Vân băm xong nhân bánh, xếp gọn gàng vỏ bánh bao đã cán thành một chồng, An Ca dời một chiếc ghế đẩu đặt cạnh mẹ, giẫm lên ghế xem mẹ làm sủi cảo.
Không thể làm được sủi cảo theo hình dáng của mẹ, Hàn Bùi Vân tùy tiện kẹp vỏ bánh bao lại với nhau, chỉ cần nhân không bị lồi ra ngoài thì có thể ăn được sủi cảo.
Hàn An Ca nhìn mẹ làm mấy cái sủi cảo, thấy cũng không khó, cô nhóc đòi mẹ cho cô nhóc một cái vỏ bánh, sau đó múc một muỗng nhân đặt vào trong vỏ bánh, nhẹ nhàng bóp nó bằng đôi tay nhỏ nhắn của mình, nhưng vỏ bị nứt ra, nhân rơi xuống mặt bàn.
"Ối." Cô nhóc bĩu môi với đống nhân kia.
"Bỏ vào ít thôi, thử lại xem?" Hàn Bùi Vân đưa cho An Ca một miếng vỏ khác, cũng không trông cậy có thể ra được cái gì. Nghĩ lại lúc bằng tuổi An Ca, mẹ cô bảo thật lãng phí, chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm.
Hàn An Ca lần này chỉ cho một ít nhân thịt vào, cô nhóc cẩn thận gấp làm đôi rồi ép chặt, chỉ là một chiếc sủi cảo có hình dáng kỳ quái.
Cô nhóc đặt sủi cảo vào lòng bàn tay, đưa cho mẹ xem.
"Giỏi lắm." Hàn Bùi Vân khen thật, mặc dù đều gói như nhau hết nhưng chưa chắc đã ăn được.
Sau khi nhận được lời khen ngợi của mẹ, Hàn An Ca gói sủi cảo cẩn thận hơn, đặt chúng thành nhiều hình dạng khác nhau trên tấm vải hấp và làm khoảng chục chiếc.
Hàn Bùi Vân có cảm giác như con gái trong nhà đã lớn, thế là vui mừng, còn nói với An Ca: "Tự ăn sủi cảo do bản thân làm sẽ ngon hơn."
Hàn An Ca khó hiểu chớp mắt: "Con muốn đưa cho Lịch Lịch ăn."
Tay đang làm sủi cảo của Hàn Bùi Vân khựng lại, hôm nay cô không nhận được tin nhắn nào của Cố Cảnh Hàm, đã là đêm giao thừa rồi mà vẫn chưa bận xong sao? Nghĩ thế nào đi nữa, sau khi bố mẹ về, cũng không rảnh lo đến cô...
"Chúng ta có thể gửi cho Lịch Lịch được không ạ?" Hàn An Ca vẫn nhớ tới lời mẹ Cố nói, nên cô chủ động nói: "Chúng ta không đi vào trong, không để ông bà ngoại Lịch Lịch thấy là được phải không ạ?"
Thấy mẹ vẫn không lên tiếng, An Ca kiễng chân lên, ghé sát mặt mẹ: "Mẹ làm nhiều sủi cảo thế này, con ăn không hết đâu, đưa cho mẹ Cố ăn đi."
Chỉ sợ ở nhà Cố Móng Heo không thiếu sơn hào hải vị, còn cần sủi cảo của cô sao?
Hàn Bùi Vân trong mắt tràn đầy oán hận, cô lau tay, đi bên cạnh đi lấy điện thoại di động.
Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn mới, Cố Cảnh Hàm đúng là kẻ vô tâm, chẳng làm gì hết!
"Không đi." Trước đó, bởi vì cuộc điện thoại của mẹ, vất vả lắm mới bình tâm lại, giờ An Ca lại nhắc đến Cố Cảnh Hàm, cái đồ vô tâm kia biến mất cả ngày, tuyến lệ nhạy cảm của Hàn Bùi Vân lại dâng lên.
"Mẹ..." Hàn An Ca buồn bực nhìn sủi cảo mình làm, nếu Lịch Lịch không ăn được, thế bản thân gói để làm gì?
Hàn Bùi Vân bất động, nhớ tới trước đó Cố Cảnh Hàm nói dễ nghe lắm, nói bọn họ sẽ cùng nhau đón Tết, kết quả là thế nào?
Miệng của Cố Cảnh Hàm, đầy lời dối trá.
Bản thân hết lần này đến lần khác thông cảm cho Cố Cảnh Hàm, nhưng hôm nay không thể tha thứ được, ngày đặc biệt thế này còn không nói được câu "Chúc mừng năm mới".
"Con đem sủi cảo của con bỏ vào ngăn đông đi, hôm khác mẹ đưa cho Lịch Lịch." Còn sủi cảo cô làm, không cho Cố Móng Heo dù chỉ một cái.
"Vâng ạ." Hàn An Ca rầu rĩ không vui, nhưng cũng đành chấp nhận.
Điện thoại reo, Hàn Bùi Vân thờ ơ nhìn màn hình sáng lên, trong lòng đang mong chờ điều gì đó, nhưng đó chỉ là một số lạ.
Chuông vẫn reo, cô nhấc máy.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: "Cô Hàn Bùi Vân, cô có một chuyển phát nhanh đến từ cô Cố Cảnh Hàm yêu dấu, mời cô xuống lầu kiểm tra và nhận."
"Này?" Hàn Bùi Vân cảm giác được giọng nói này quen thuộc, điện thoại đã bị cúp máy.
Hàn Bùi Vân sau đó nghĩ nghĩ, Cố Cảnh Hàm đang tìm người chuyển phát nhanh cái gì? Nhiêu đó thôi có thể cho qua được chuyện làm lơ cô sao?
Không có khả năng, cái Đại Móng Heo nghiệp chướng đầy người này!
Mười phút sau, cuộc gọi lại đến.
Hàn Bùi Vân nghe máy, lạnh lùng nói: "Trả lại chuyển phát nhanh, từ chối nhận."
Lần này là giọng điệu thường ngày: "Cô Hàn, cô vẫn chưa xuống lầu sao?"
Hàn Bùi Vân nghe vậy, sửng sốt: "Chu Cần?"
Sao lại biến thành người chuyển phát nhanh rồi?
Chu Cần nghiêm túc nói: "Cố tổng bảo nếu cô không xuống cô ấy sẽ chết cóng."
Hàn Bùi Vân: "???"