Cố Cảnh Hàm hỏi: "Cái gì Ô?"
Liễu Dĩ Tư hưng phấn lặp lại: "Omega!"
Cố Cảnh Hàm vốn đã nôn đến choáng váng, càng bối rối hơn khi gặp phải từ xa lạ: "Mình là..."
Omega?
"Omega!" Liễu Dĩ Tư không chút nghi ngờ xác nhận, còn xúi Cố Cảnh Hàm: "Nếu không tin thì cậu đi hỏi Tiểu Hàn đi, xem thử cô ấy có đúng là Alpha không?"
Nghe giọng điệu của Liễu Dĩ Tư có vẻ rất nghiêm túc, Cố Cảnh Hàm thật sự tưởng đây là chuyện quan trọng có liên quan mật thiết đến Khóc Nhè, cô đứng dậy đi qua, sẵn tiện nói với bọn nhỏ bây giờ cô không muốn ăn gì hết.
An Ca và Lịch Lịch đem đồ ăn chuẩn bị đưa cho mẹ Cố đặt lại lên bàn, hai đứa đã ăn no, thấy chương trình TV nhàm chán, nên tìm ipad ngồi trên sô pha xem hoạt hình.
Cố Cảnh Hàm vẫn không ngửi được mùi thịt, đứng cách bàn ăn hai bước, ôm chặt điện thoại, há miệng.
"Thấy dễ chịu hơn chưa?" Hàn Bùi Vân nhìn thấy sắc mặt cô đã khôi phục một chút, cuối cùng cũng thả lỏng ra một ít.
"Em có phải là Alpha không?"
Liễu Dĩ Tư cố ý áp điện thoại lại gần bên tai, sợ bỏ lỡ một động tĩnh nhỏ nhất của bên kia, Cố Cảnh Hàm đúng là không phụ lòng mong đợi của cô, nghiêm túc hỏi câu này, bụng cười của cô lúc đó hoàn toàn nổ tung.
Trước khi kịp cười, cũng may đã kịp bịt miệng lại và chăm chú lắng nghe, có nguy cơ bị ngạt thở mà chết.
Trong điện thoại im lặng một lúc, sau đó Hàn Bùi Vân lại lên tiếng, giọng điệu cứng ngắc: "Chị nghiêm túc đấy à?"
"Liễu Dĩ Tư nói chị là Omega." Cố Cảnh Hàm không hiểu hai chữ này, chỉ biết lúc Khóc Nhè nghe cô hỏi cái này ánh mắt thật kỳ quái, rõ ràng là hiểu mà.
Chuyện mà Liễu Dĩ Tư hiểu biết làm sao bản thân cô không thể biết được, cho nên cô phải cẩn trọng xử lý vấn đề này.
Hàn Bùi Vân bồi hồi một lát, cô thấy thái độ của Cố Cảnh Hàm rất thẳng thắn nghiêm túc, tưởng đâu cái Alpha này không phải là cái Alpha mà cô biết, nghe xong câu này, cô xác định cái Alpha chính là cái cô biết, là cái Alpha đi kèm Omega kia.
Nhìn thấy điện thoại trong tay Cố Cảnh Hàm vẫn còn ở chế độ trả lời, Hàn Bùi Vân đưa tay ra hiệu.
Liễu Dĩ Tư nghe điện thoại không khác gì đang xem phim tình cảm, chỉ nghe thôi cũng đã mường tượng ra được hình ảnh, dựa vào vách cửa kính cười đánh khinh.
Cố Cảnh Hàm, sau khi quen biết Hàn Bùi Vân, thật đúng là dễ bắt nạt.
"Liễu Dĩ Tư?" Bên tai vang lên tiếng của Hàn Bùi Vân.
Liễu Dĩ Tư sửng sốt, cười lấy lòng, "Phi Đại, à không, Tiểu Hàn à."
Hàn Bùi Vân vẫn cười, khách sáo nói: "Không được lấy mấy cái Cố Cảnh Hàm không hiểu biết mà đi ức hiếp cô ấy."
"A, được rồi." Liễu Dĩ Tư cảm thấy bản thân cũng đâu có ức hiếp Cố Cảnh Hàm đâu, nhưng mà Phi Đại nói sao thì cô đồng ý cái đấy thôi.
Tầm mắt dừng lại trên mặt Cố Cảnh Hàm, thấy đã bớt hoang mang, đột nhiên khó chịu, buồn cười hỏi: "Cô cũng xem Đam Mỹ à?"
"Bách hợp cũng có ABO mà." Liễu Dĩ Tư nói tới đây, còn cố ý khoe: "Đam Mỹ hay Bách Hợp tôi đều xem hết, nhưng chủ yếu vẫn là ngôn tình."
"Xem ra cô tiêu tiền không ít cho web nhỉ?" Hàn Bùi Vân thấy Cố Cảnh Hàm ra hiệu cho cô hai lần là cúp điện thoại đi.
Liễu Dĩ Tư cười ha ha hai tiếng: "Lão Cố thật sự có hả?"
Thảo nào liên quan tới Omega....
Chuyện con cái lần trước cũng thế, chưa được cô đồng ý đã nói cho Liễu Dĩ Tư, nói cái gì mà bạn thân chơi từ nhỏ, nhưng cái người này trông chẳng đáng tin cậy mấy.
Hàn Bùi Vân liếc Cố Cảnh Hàm một cái, mang theo trách cứ bảo cô ấy tự nghiệm đi, rồi phát ra ánh hào quang của tác giả mà dặn dò: "Đừng nói cho ai biết."
Liễu Dĩ Tư đồng ý ngay, lại hỏi: "Vậy là Cố Cảnh Hàm vì Lịch Lịch, mà tự mang thai hả?"
Hàn Bùi Vân phát hiện, đại gia chăn heo này đầu óc cũng có logic lắm đấy, thích nói lung tung chọc người ta vui vẻ.
Thế là thành công chiếm được một túi sủi cảo từ chỗ Hàn Bùi Vân, bảo hôm nào đến nhà lấy, Liễu Dĩ Tư hóng hớt được tin mới, thế là khịa Cố Cảnh Hàm, thế mà còn được túi sủi cảo của Phi Đại, hài lòng cúp điện thoại.
Cố Cảnh Hàm nhìn sủi cảo trên bàn với đầy sắc thái, đợi Hàn Bùi Vân dọn hết dĩa vào trong bếp, ngồi xuống với tâm trạng phức tạp.
Từ trong bếp vang lên tiếng xoong nồi, tiếng vo gạo.
Hàn Bùi Vân thu dọn nhà bếp, bưng ra một bát cháo trắng cùng một đ ĩa cải bẹ, đặt trước mặt Cố Cảnh Hàm: "Chị ăn chút đồ thanh đạm, sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Cố Cảnh Hàm ngửi trong hơi nóng có thoang thoảng mùi gạo, múc một muỗng thổi, chậm rãi ăn, dừng lại một lát, thả lỏng lông mày, tiếp tục ăn vài miếng.
"Người ta nói cái gì cũng tin hết là sao." Hàn Bùi Vân chống cằm nhìn Cố Cảnh Hàm ăn cháo, vừa nói vừa lắc đầu.
Cố Cảnh Hàm tao nhã ăn cháo, trong miệng không có gì mới mở miệng nói: "Omega không phải là từ gì hay sao?"
Hàn Bùi Vân không xác định được đây là từ hay hay dở, cô mở công cụ tìm kiếm, cho Cố Cảnh Hàm xem lời giải thích về ABO.
Cố Cảnh Hàm liếc nhìn và bước vào cánh cửa thế giới mới.
Omega – thường xuyên động d*c với khả năng sinh sản cao. Lúc trẻ tuổi thường kết đôi với một Alpha, hơn nữa còn phải dành cả đời để nuôi dạy con cái. Omega giống như đàn ông, thuộc nhóm hiếm.
Hàn Bùi Vân nhìn thấy biểu cảm của Cố Cảnh Hàm, từ lúc bắt đầu tò mò, sau đó chuyển sang một biểu cảm — [Người già trên tàu điện ngầm xem điện thoại.]
Lấy điện thoại lại đọc lại, phối hợp thêm vài biểu cảm xứng với vẻ mặt của Cố Cảnh Hàm, cuối cùng Hàn Bùi Vân biết tại sao Liễu Dĩ Tư lại thích ghẹo Cố Cảnh Hàm.
Rất là Coca cola
*Coca cola: khả khả ái ái – đáng yêu.
"Đại gia chăn heo nói không sai, có khi chị là Omega."
Biểu cảm của Cố Cảnh Hàm cứng đờ, "Tại sao?"
Hàn Bùi Vân chỉ vào trên màn hình điện thoại di động một hàng chữ nhỏ, trầm giọng nói: "Thường, xuyên, động, dục, với, tần, suất, cao...."
"Chị...." Cố Cảnh Hàm vừa mới khôi phục sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng như máu, xấu hổ cúi đầu húp cháo, chén trống rỗng, nhưng vẫn cầm thìa khuấy khuấy chén.
Có không?
Không có sao?
Cố Cảnh Hàm nghĩ nghĩ, lỗ tai nóng bừng.
Hình như là có. truyện teen hay
Nhưng vậy thì đã sao? Bây giờ cô thân bất do kỷ, đến hôn cũng chỉ được 5 giây.
Nghĩ đến đó, xấu hổ gì đó cũng bay biến, chỉ còn lại bực tức và bất bình.
Chờ 9 tháng sau, cô sẽ đòi lại hết mùa xuân đã bỏ lỡ!
Ăn cháo trắng xong, một cảm giác no ấm ấm áp lan tràn trong bụng, hơi ấm truyền đến tứ chi, Cố Cảnh Hàm thoải mái ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh Lịch Lịch và An Ca.
Trên TV đang phát một chương trình hài kịch trong chương trình đêm giao thừa, xen lẫn với rất nhiều câu nói thịnh hành trên mạng năm nay, Hàn Bùi Vân lướt weibo luôn không nhịn được cười, Cố Cảnh Hàm lại xem lại rất thích thú, dáng vẻ tựa như chưa trải sự đời.
Hàn Bùi Vân hỏi cô: "Đây là lần đầu chị xem chương trình đêm giao thừa à?"
"Hình như vậy." Ba mẹ cô đêm giao thừa không có việc gì làm, lúc xuống lầu liếc nhìn mấy lần, nhưng cũng không còn có ấn tượng gì nữa.
"Ôi trời." Hàn Bùi Vân nhớ đến cái gì, thở dài một tiếng: "Từ nhỏ đến lớn, giao thừa năm nào em cũng xem với ba mẹ, lúc còn nhỏ cảm thấy xem chương trình đêm giao thừa mới tính là ăn Tết."
Sau này một mình đón giao thừa, dù có tầm tô mì trên tay cũng phải ráng xem hết chương trình đêm giao thừa, tiếc là chương trình ngày càng dở, nhưng không xem lại thiếu cảm giác Tết đến.
Lúc đó cô nghĩ, bản thân đã không có nhà cho dù có dở đến đâu cũng phải xem.
Chứ nếu không bản thân sẽ không cảm nhận được một năm mới đang đến.
Biết Hàn Bùi Vân nhớ ba mẹ, Cố Cảnh Hàm và Lịch Lịch thì thầm vài câu, Lịch Lịch truyền đạt lại cho An Ca, hai nhóc con tự đếm trong đầu, dưới sự dẫn dắt của mẹ Cố, ba cái miệng đồng thanh nói: "Chúc mừng năm mới, mẹ yêu!"
"Bọn chị là người nhà của em." Cố Cảnh Hàm nắm tay Hàn Bùi Vân, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay của cô lên bụng mình.
Hàn Bùi Vân lại thở dài, lúc trước thật là tiếc nuối, nhưng lần này là cảm động.
Thời gian đã gần đến nửa đêm, trên TV bắt đầu đếm ngược, An Ca và Lịch Lịch đặt iPad xuống, đứng trên ghế sofa hưng phấn nhảy cẫng lên, cùng người dẫn chương trình hô: "Năm, bốn, ba, hai, một."..."
Chuông giao thừa vang lên lúc nửa đêm, hai cô bé lần lượt ôm mẹ vui vẻ nói: "Chúc mừng năm mới!"
Cố Cảnh Hàm lấy ra phong bao lớn màu đỏ đã chuẩn bị từ sớm, cho mỗi đứa một phong bao.
Đây là lần đầu tiên Hàn An Ca nhận lì xì từ người khác ngoài mẹ cô nhóc, cô nhóc cầm lấy bao lì xì dày màu đỏ, suy nghĩ một chút rồi chủ động đưa cho mẹ.
Cố Chỉ Lịch cũng bắt chước, đưa cho mẹ Hàn.
"Hai đứa không giữ tiền để mua đồ chơi à?" Trước kia tiền mừng tuổi của Lịch Lịch đều đưa cho dì Vương mua đồ chơi.
An Ca giải thích: "Để mẹ giữ, bọn con sẽ không tiêu tiền."
Cố Cảnh Hàm có dự tính, cười nói: "Vậy con biết lái xe không?"
An Ca xua tay: "Không ạ."
Hàn Bùi Vân lập tức hiểu được ý đồ của Cố Cảnh Hàm, thấy cô đưa chìa khóa xe ra thì mới kịp ngăn cản.
"Tặng An Ca một chiếc xe làm quà."
Mắt Hàn An Ca nhìn thẳng vào chìa khóa xe: "Là xe gì ạ?"
Cố Cảnh Hàm dẫn dắt: "Là chiếc xe đưa cho con chọn, con nhớ không?"
Hai mắt Hàn An Ca sáng lên: "Chính là chiếc hôm nay mẹ Cố lái tới phải không ạ?"
Cố Cảnh Hàm khẽ mỉm cười: "Đúng rồi nè."
Đúng như dự đoán, An Ca lập tức lấy chìa khóa, sờ tới sờ lui coi như báu vậy, sau đó đưa cho mẹ.
"Chị tặng cho An Ca, em giúp bảo quản nha." Cố Cảnh Hàm lo Lịch Lịch thấy bất công, thế là khẽ thì thầm giải thích với con gái, con gái lập tức hiểu ý cười rộ lên.
"Đợi đến khi nào con học lái xe, mẹ trả lại cho con." Ánh sáng trong mắt Hàn An Ca không thể dập tắt được.
Dù sao cũng là Tết, ai lại đi chọc trẻ con khóc chứ?
Hàn Bùi Vân tận tình khuyên nhủ: "Phải đợi đến mười tám tuổi mới được học lái xe."
Hàn An Ca nói cũng rất hợp tình hợp lý: "Vậy mẹ sẽ giữ nó cho con đến khi con mười tám tuổi đi ạ?"
Hàn Bùi Vân cạn lời, cười gượng, tay cầm chìa khóa xe càng lúc càng siết chặt.
"Chị tặng cho con gái, không có tặng cho em, em phải tôn trọng mong muốn của con." Cố Cảnh Hàm cười vì ý đồ của bản thân đã thành, không để Hàn Bùi Vân có thời gian phản bác, lập tức nói sang chuyện khác, hối hai đứa nhỏ đi tắm rồi ngủ.
Cố Cảnh Hàm vừa rời đi, Hàn Bùi Vân liền mở app ngân hàng ra, tính toán cân đối tài chính, cùng với các tài sản ngắn hạn.
Bọn nhỏ đều là Hàn Bùi Vân tắm, Cố Cảnh Hàm giờ là người cần được bảo vệ, hơn nữa lại không giỏi chăm trẻ con, nên giao chuyện này cho cô ấy, Hàn Bùi Vân không yên tâm.
An Ca và Lịch Lịch một khi gặp nhau đã không thể tách rời, trong phòng làm việc của Hàn Bùi Vân có chiếc giường nhỏ, cô trải chăn ga cho bọn nhỏ, rồi dỗ hai đứa ngủ xong mới quay lại phòng của cô, Cố Cảnh Hàm đã tắm xong, mặc áo vải bông ngồi ở mép giường.
Hàn Bùi Vân đến gần, Cố Cảnh Hàm đưa cho cô món quà năm mới cuối cùng trước khi cô mở miệng nói chuyện.
Mở một đoạn video trên điện thoại lên, trên đó có hai chấm nhỏ nhấp nháy, kèm theo âm thanh nhịp nhàng giống như tiếng tàu hỏa ngày xưa. Môi Hàn Bùi Vân run run, cô biết hai cái chấm nhỏ đó tượng trưng cho cái gì, cho dù có kinh nghiệm, khi nhìn thấy lại cái chấm đen quen thuộc đó, cô cũng sẽ không khỏi cảm động.
"Hôm qua bệnh viện bên Mỹ đã gửi đến, bảo bảo nhà chúng ta đã có tim thai."
Sự ra đời của sự sống thật kỳ diệu, bắt đầu từ một tế bào rồi tự có chính nhịp tim của nó.
Chẳng bao lâu nữa, sẽ có thêm hai sinh mệnh mới trên thế giới.
"Bên trái là Tiểu Long Bao, bên phải là Bánh Bao Chiên." Đến cả nhũ danh, Cố Cảnh Hàm cũng nghĩ xong rồi.
Hàn Bùi Vân dở khóc dở cười: "Chị nghĩ thế nào?"
"Không phải em thích ăn những thứ này sao?" Cố Cảnh Hàm tự tin nói, cho rằng đều có ý nghĩa.
Hàn Bùi Vân hỏi: "Vậy đứa bé chị đang mang tên là gì?"
"Bánh bao xá xíu." Cố Cảnh Hàm trả lời.
Hàn Bùi Vân cười hỏi: "Chị từng nghe qua một câu hả?"
Cố Cảnh Hàm: "Câu gì?"
"Thà sinh xá xíu còn hơn sinh con." Cô nhún vai hỏi: "Thế chị đã tưởng tượng được ra cảnh lúc dạy con lỡ nói thà sinh xá xíu còn hơn sinh con chưa?"
Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, quyết định: "Vậy kêu là xíu mại đi, em cũng thích ăn mà."
Hàn Bùi Vân không biết nên nói gì cho được, chỉ có thể vỗ tay tán thưởng: "Cả nhà chúng ta hợp lại như cái lồng hấp."
Cố Cảnh Hàm rất hài lòng, đang chuẩn bị đi ngủ, áo vải bông rơi xuống đất, ánh đèn đầu giường mờ ảo chiếu lên làn da trắng nõn của cô, Hàn Bùi Vân vừa nhìn đã cảm thấy choáng váng.
Bò xuống giường, từ trong tủ lấy ra một bộ đồ ngủ mới: "Cái này mua riêng cho chị, mau mặc vào."
Cố Cảnh Hàm mở ra thì thấy đó là một bộ quần dài tay, kiểu dáng bảo thủ.
Làm vẻ mặt phiền muộn thương lương với Khóc Nhè: "Mấy ngày nay, chị ở nhà ngủ với Lịch Lịch, không khoả th@n cho nên không ngủ ngon."
Hàn Bùi Vân che mắt lại, thành thật nói: "Chị ngủ khoả th@n bên cạnh em, em ngủ không được."
"Chị nằm bên cạnh em thôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến em, được không?"
"Không được, chị mà ngủ rồi thì hay dính dính lên người em lắm."
Cố Cảnh Hàm nghe được ý tứ trong lời nói: "Em không nhịn được à?"
Hàn Bùi Vân theo lời nói: "Đúng vậy..."
Nói xong, lại sợ Cố Cảnh Hàm nói lời cợt nhã, vội vàng cản lại: "Hoặc là chị mặc đồ ngủ, hoặc là em ra sô pha ngủ, chọn một trong hai đi."
Khóe miệng Cố Cảnh Hàm cong lên thành một vòng cung cực kỳ nguy hiểm, môi hơi nhếch lên: "Chị chọn không mặc đồ ngủ, ngủ trên sofa với em."