Đã nói hẹn gặp lại, tóm lại là muốn gặp lại.
Trầm Lương Sinh quả thực đã diễn thì phải diễn cho trọn, hoàn toàn buông bỏ dáng vẻ thiếu gia của mình, mỗi lần tới tìm Tần Kính đều mặc quần áo tùy tiện, cưỡi xe đạp, hẹn cậu đi cũng đều là những chốn bình thường, không dính nửa điểm xa hoa vàng son.
Tần Kính tuy rằng thường ngồi tàu điện đi làm, trong nhà cũng có xe đạp để không phủ đầy bụi, hiện tại lại lôi ra, hai người cùng nhau đạp xe qua những phố cổ nội thành, hai bên đường phủ kín cây ngô đồng trong khu tô giới.
Cuối tháng chín đầu tháng mười, nếu như không nổi gió lớn, đó là thời điểm tốt nhất phương Bắc này. Thời tiết có chút lạnh, lại tươi mát, trên đầu trời cao vô hạn, bánh xe nghiền lên lối đi nhỏ vương đầy lá rụng, tiếng xào xạc vang nhẹ tinh tế.
Trầm Lương Sinh cũng không hẹn Tần Kính ăn cơm ở khách sạn lớn, mỗi lần đều để Tần Kính chọn nơi. Các lần sau đều ăn ở các quán ăn nhỏ khác nhau, nơi Tần Kính thích nhất chính là tiệm bánh bao cách nhà mình không xa.
Tiệm bánh bao này là do ông chủ người dân tộc Hồi mở, chỉ bán bánh bao thịt bò thịt dê, hương vị so với thịt heo một chút cũng không kém. Vỉ hấp mở ra, hơi nước nóng hầm hập bốc lên, Tần Kính sẽ bị một màn sương mờ phủ đầy kính mắt. Trầm Lương Sinh thừa dịp này giúp cậu chấm bánh, ánh mắt nhìn chằm chằm cái đĩa dấm chua, dư quang lại dò xét hàng mi khẽ rũ xuống của Tần Kính, nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt, cả những ngón tay thon dài đang chà lau mắt kính kia nữa.
Cứ như vậy qua hai tuần, hai người tổng cộng gặp mặt bốn năm lần, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng chẳng ít, không khí khi ở chung hoàn toàn hòa dịu, so với bạn bè bình thường cũng không khác biệt lắm.
“ Cuối tuần có bận gì không?”
“ ….Không có.” Tần Kính do dự một chút mới trả lời, cũng không phải còn sợ cùng Trầm Lương Sinh gặp mặt, chẳng qua cuối tuần này là sinh nhật của cậu, Trầm Lương Sinh hỏi như vậy, Tần Kính cũng không hiểu được hắn là đã biết hay vẫn chưa biết.
“ Vậy đi dạo Trữ viên nhé?”
Phải như trước kia, Tần Kính chắc chắn trêu chọc Trầm Lương Sinh một câu, hai đại nam nhân nhàn rỗi không có việc gì mà đi công viên tản bộ? Mệt anh nghĩ ra được. Lúc này chỉ mỉm cười trầm mặc, lại cười khẽ, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Trầm Lương Sinh bị cậu cười đến chẳng hiểu làm sao, chớp mắt hỏi: ” Làm sao thế?”
“ Không có gì.”
Vì thế chủ nhật liền đi Trữ viên. Tên của công viên này chính là mang ý nghĩa “Vườn nuôi dưỡng sự ôn hòa”, bên trong hơn phân nửa là cảnh trí cổ điển, cũng trộn lẫn vài toà kiến trúc hiện đại, phía Đông Bắc còn xây dựng vườn bách thú, bên trong nuôi thật nhiều loài khỉ.
Hai người đứng ở lan can nhìn mấy con khỉ náo loạn một hồi, leo lên tháp Trí Viễn, bình phẩm một phen văn bia của Cục trưởng Cục đường sắt, lại từ các văn bia mà nói đến Cao, Kỷ rồi lại Học, Lương, vừa nói chuyện phiếm như có như không, vừa dọc theo hành lang dài ven hồ chậm rãi tản bộ.
“ Có muốn đi chèo thuyền?”
Mắt thấy đằng trước chính là đình cho thuê thuyền, Trầm Lương Sinh nghiêng đầu hỏi Tần Kính một câu.
“ Đi a.”
Tần Kính thế mà ngoài ý muốn không có dị nghị, hai người liền thuê thuyền mộc nhỏ, một mạch chèo tới giữa hồ.
Mặt nước Trữ viên chừng hơn một trăm mẫu, đang là thời điểm du ngoạn mùa thu, những thuyền gỗ đều tự phân tán ra mặt hồ cũng không quá chật chội.
Tần Kính khen Trầm Lương Sinh chèo thuyền không tồi, Trầm Lương Sinh nói đùa rằng mình còn từng là đội viên ngoài biên chế của đội đua thuyền trường học, chèo thuyền tất nhiên không thành vấn đề.
Thuyền tới giữa hồ, Trầm Lương Sinh ngưng mái chèo, thuyền nhỏ tùy theo sóng nước chậm rãi trôi, ánh mặt trời sau nười hai giờ vừa vặn, gió lại ôn hòa, người liền thoải mái đến mức có chút buồn ngủ.
“ Cậu cũng biết bơi sao?”
“ … Không.”
“ Ừ, người phương bắc sẽ không quá quen sông nước.” Trầm Lương Sinh tùy ý đáp một câu, lại bổ sung thêm, “Đừng lo, thuyền lật tôi cứu cậu.”
“ Tôi nói anh có thể hay không nói chút chuyện tốt đi?” Tần Kính nghiêng thân dựa vào mạn thuyền cười liếc mắt nhìn hắn.
Trầm Lương Sinh bị cái nhìn kia khiến cho có chút xúc động muốn tiến lại hôn cậu, nhưng nghĩ đến chưa phải thời điểm cũng liền nhịn xuống. Chỉ lại nhắc tới chuyện vụn vặt khi còn đi học, nói về Khang, Kiều, Kiếm, Hà, nói về hoa anh đào mùa xuân cùng liễu rũ mùa hè.
Tần Kính yên lặng yên lắng nghe, mắt cũng không tự giác mà nhìn xuống tay áo Trầm Lương Sinh.
Hôm nay Trầm Lương Sinh ăn mặc là kiện áo khoác vải nỉ màu xám lạnh, là năm đó khi còn đi học từng mua, cho rằng giữ lại chút hồi ức, cách năm, sáu năm rồi vẫn mặc vừa người, chỉ là có chút cũ, tay áo có điểm sờn màu.
Tần Kính nhìn cổ tay áo hơi sờn màu kia, nghĩ kiện quần áo cũ như vậy phỏng chừng là lôi từ đáy thùng ra, thật làm khó hắn còn giữ, cũng có thể tính là người biết hoài niệm luyến tiếc đồ vật đã dùng qua.
Nghĩ như vậy liền cảm thấy lòng có chút rục rịch, thực cảm thấy nếu như cứ như vậy mà quấn lấy thật không minh bạch, qua một thời gian, chỉ sợ mình giữ không được điểm mấu chốt cuối cùng kia. Lại cân nhắc đối phương cũng không bạc tình như mình nghĩ, một bộ quần áo có thể giữ đến từng ấy năm, một người… Nghĩ đến đây Tần Kính đột nhiên tỉnh giấc, tâm tư thật sự đã trôi quá xa rồi, xấu hổ cười cười, ánh mắt thu hồi đến trên mặt nước, thầm bảo nghĩ nhiều thế làm cái gì, có lẽ mấy ngày nữa đối phương liền chán, sẽ không tiếp tục đến tìm cậu nữa.
“ Cười gì vậy?”
“ Không có gì.”
Tần Kính liếc mắt nhìn Trầm Lương Sinh một cái, thấy hắn trên mặt khó được có vẻ mờ mịt, không khỏi nổi lên chút tâm tư vui đùa, chỉ vào mặt hồ lừa hắn: “Có cá, một con rất to.”
“ Chỗ nào đâu?” Trầm Lương Sinh thò người ra nhìn, hai người vốn là ngồi đối diện, hắn nhoài người tì lên thân thuyền liền khiến thuyền nghiêng ngả, Tần Kính ngoài ý chao đảo vịn lên mạn thuyền, chụp lên tay Trầm Lương Sinh.
Lòng bàn tay dán lên mu bàn tay đối phương, cảm giác được làn da bị gió thổi hơi lạnh, Tần Kính sửng sốt ngốc lăng, vội muốn rút tay về. Trầm Lương Sinh cũng không cho cậu cơ hội này, trước một bước trở tay cầm lấy tay cậu. Tần Kính muốn rút ra, lại chẳng thể, cảm thấy được giằng co như vậy thật khó xem, thiếu tự nhiên giống như nữ nhân dường như cũng không có ý nghĩa, đơn giản cũng không rút, cứ như vậy mặc hắn nắm, giương mắt chống lại ánh mắt của hắn.
Trái lại Trầm Lương Sinh sợ cậu giận, yên lặng, trước thả tay ra rồi nhẹ giọng nói: “Lại không ai thấy, trốn nhanh như vậy làm cái gì?”
“…….” Tần Kính cảm thấy được thân thuyền còn đang trái trái phải phải nhẹ nhàng đung đưa, giống như tâm tình chính mình lúc lắc bất định.
“ Tần Kính…” Trầm Lương Sinh lại lên tiếng, nhẹ giọng kêu tên cậu, nửa câu sau bất chợt đổi thành tiếng Quảng, “Nhĩ biết ngô biết ngã hệ độ câu nhĩ a?” (Cậu có rõ hay không tôi đang theo đuổi cậu a?)
Tướng thanh chú ý chính là mô phỏng theo ngữ âm, Tần Kính một ít phương ngôn Quảng Đông chỉ là dùng trên đài diễn xuất, Trầm Lương Sinh một câu tiếng Quảng nói nhanh mà mơ hồ, cậu cũng không thể nghe rõ hắn nói cái gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được ý tứ của hắn.
Ngữ khí như vậy có một chút tùy tiện, nhưng cũng tùy tiện đến vô cùng thân mật, vừa đúng gợi lên trong lòng người một chút kỉ niệm đẹp, phát giác một chút ngọt ngào thoải mái.
Tần Kính không dám suy nghĩ thêm nữa, che giấu tiếp tục trầm mặc nhìn chằm chằm mặt hồ. Trầm Lương Sinh cũng không nhắc lại, chỉ có giữa hồ một con thuyền nhỏ, đung đưa, đung đưa, rốt cục dừng lại.
Trong không gian tĩnh lặng, Tần Kính đột nhiên nhớ tới một vị văn nhân viết về mùa thu cố đô, nói thu ở Giang Nam là nhìn không ra sắc, nếm không rõ vị. Chính là mình rõ ràng đang ở miền Bắc Trung quốc, giờ phút này lại mơ màng tựa như đưa thân vào mùa thu Giang Nam. Loại cảm xúc này rõ nét như thế, quả thực hệt như từng một đời sống ở đó.
Bất quá lại có lẽ là bởi vì từ ngữ dưới ngòi bút người khác về ngày mùa thu Giang Nam quá mức phù hợp tình cảnh lúc này —- “Này đây tựa như hoa bán nở, như rượu bán say.”
Nước hồ mùa thu như vậy, cùng cậu và hắn tại đây trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng lại giống một đôi tình nhân bình thường, bình thường mà đàm luận một hồi yêu đương mông lung.
Một khắc kia, Tần Kính hoàn toàn hiểu rõ —- kỳ thật bản thân đã thích đối phương, mặc kệ cuối cùng đi đến cái tình trạng gì, cũng là muốn cùng hắn đi chung một đoạn đường.
Dù rằng biết rõ thế đạo khó lường, nhân tâm dễ đổi, nhưng ngay tại thời khắc này, trong lòng cũng không có một tia lo lắng.
Có lẽ là bởi ánh sáng trước mắt thực tốt đi.
Những muộn phiền trong tương lai không thể phỏng đoán bị ánh sáng rực rỡ giờ khắc này gột rửa hầu như không còn, trong lòng chỉ có ôn nhu không rõ. Giống một bộ quần áo khắc ghi hồi ức, nhiều năm sau nữa lại lấy ra, cổ tay áo cọ sát sờn màu cùng vạt vải áo đã xù lên đều tốt như vậy.
Ra khỏi Trữ viên, Trầm Lương Sinh hỏi Tần Kính muốn hay không đi xem phim. Tần Kính cười cười nhìn hắn, hỏi đùa: ” Vé đã mua sẵn rồi?” Trầm Lương Sinh thần sắc tự nhiên, không thấy nửa phần bị vạch trần xấu hổ, chỉ gật gật đầu, không biết ngượng hỏi lại: “Cậu cảm thấy tôi bây giờ là nên có chuẩn bị mà đến, hay là phòng trước tránh khỏi họa?”
“ Anh cứ nhiều lời đi.”
“ Gần mực thì đen, tôi đây cũng là bất đắc dĩ.”
Vé xem phim đương nhiên không phải Trầm Lương Sinh tự mình đi mua, là Chu thư kí thay hắn nhanh chân đi mua, khi xếp hàng trong đầu thầm nghĩ, bày đặt gì chứ, Đại Hoa rộng rãi không đi, cứ muốn đến Thiên Cung chen chúc, tâm tư vị thiếu gia này cũng thật khó hiểu.
Nguyên do tại sao Chu thư kí mặc dù không biết, Tần Kính lại vô cùng rõ ràng. Ngồi ở trong rạp hát xem phân nửa bộ phim, tâm tư lại phiêu tới nơi khác rồi, nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp mặt Trầm Lương Sinh. Lúc ấy nghĩ đến bất quá là bèo nước vô tình gặp nhau, kết quả rồi lại ngẫu nhiên gặp lần thứ hai, dường như thật sự hữu duyên. Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên hiện ra câu trong khúc Hồng Lâu Mộng, “Oan oan tương báo thực phi khinh, chia lìa tụ hợp giai tiền định”, thầm nghĩ như thế nào càng muốn nhớ tới câu điềm xấu như vậy chứ.
Nương ánh sáng nhạt màn ảnh, Tần Kính quay đầu liếc mắt một cái đánh giá người bên cạnh, thật là dù cho nhìn bất quá chỉ một bên mặt, vẫn đẹp tựa bức tranh Tây Dương. Vì thế lại nghĩ tới một câu của Giả Bảo Ngọc “Thần tiên muội muội”, phì cười thành tiếng.
“ Vừa cười cái gì?” Trầm Lương Sinh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn ảnh, thân mình lại nhích lại gần Tần Kính, thấp giọng hỏi một câu.
“ Không có gì.”
“ Vẫn cảm thấy cậu gần đây cười đến cổ quái.”
“ Trầm công tử, chúng ta đang xem hài kịch, toàn bộ người trong rạp hát, phỏng chừng chỉ có ngài là giữ cái mặt này.”
Trầm Lương Sinh nghe vậy lại kề sát vào một chút, mắt vẫn nhìn màn ảnh, sắc mặt như trước nghiêm túc, chỉ có lời nói trong miệng cùng tư thái đứng đắn hoàn toàn trái ngược: “Tần tiên sinh, không bằng ngài nắm tay tại hạ một lát, nắm đủ rồi, tự nhiên cũng liền nở nụ cười.”
“ ….”
Cách lần đầu tiên gặp gỡ đã hơn nửa năm, đầu xuân biến thành cuối mùa thu, Thiên Cung vẫn thập phần náo nhiệt. Trầm Lương Sinh một câu nói xong, tay đã từ phía dưới lặng lẽ dò xét qua, khe khẽ nắm lấy tay Tần Kính. Chung quanh đều là người, Tần Kính không tiện tránh, thành thật nói cũng không muốn tránh, cứ mặc kệ hắn nắm. Trầm Lương Sinh cũng quy củ, chỉ lẳng lặng nắm tay cậu, không làm gì quá.
Cứ như vậy qua vài phút, Tần Kính liếc nhìn sắc mặt Trầm Lương Sinh, nhẹ giọng trêu ghẹo: ” Không cười hả?”
Vừa dứt lời, liền thấy Trầm Lương Sinh xoay đầu lại, khóe miệng nở ra một nụ cười. Tuy chỉ là một cười mỉm, cũng làm cho Tần Kính cảm thấy thực chói lòa.
Bốn mắt giao nhau một hồi lâu, Tần Kính bỗng phát giác Trầm Lương Sinh mở tay của mình, ở lòng bàn tay từng nét từng nét viết ba chữ.
Tê dại khe khẽ từ lòng bàn tay truyền lên đầu, Tần Kính bị hành động tán tỉnh như vậy khuấy động có chút mơ màng ngẩn ngơ, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra toàn bộ ý chữ, vội vàng chuyển rời ánh mắt, tay cũng rút về, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm màn ảnh, nhưng quản không được trên mặt nóng lên, cuối cùng ngay cả bên tai cũng nóng.
Hắn, ở lòng bàn tay cậu viết —
[Muốn hôn em]
Phim kết thúc thì trời đã sớm tối, hai người lấy xe đạp, chậm rãi dọc theo đường số tản bộ. Đi ngang qua một của hiệu bán kính mắt, Trầm Lương Sinh đột nhiên ngừng bước chân, hỏi Tần Kính: “Hôm nay là sinh nhật của em, cho phép anh tặng em gì đó nhé?”
Tần Kính nghe vậy liền nghĩ, quả nhiên hắn biết, nhưng cũng chỉ hồi đáp một câu: “Tôi chỉ là ngày âm, khỏi đi.”
Trầm Lương Sinh gặp Tần Kính không chịu dừng lại, liền cũng đi theo lại hỏi câu: “Bao nhiêu độ?”
“ Sao?”
“ Kính mắt.”
“ Không cần.”
“ Nếu vô duyên vô cớ, anh cũng không dám tặng đồ cho em,” Trầm Lương Sinh giọng nói bình thản, trong lời nói lại dẫn theo điểm ý tứ ủy khuất, “Chỉ vì hôm nay phá lệ được không?”
“…….”
Tần Kính bị hắn cuốn lấy đau đầu, tâm nghĩ thầm người này chính là càng ngày càng lấn tới, ngay cả tỏ vẻ tủi thân khẩn cầu đều học xong, thật làm cho chính mình đối hắn hết cách. Cuối cùng thầm than, vẫn là thành thành thật thật khai báo số độ mắt kính, lại bổ sung: ” Có qua có lại, sinh nhật anh rốt cuộc là ngày nào, bây giờ có thể nói rồi đi?”
“ Sớm qua rồi, sang năm nói cho em trước tiên.”
Ra khỏi đường số , hai người cùng nhau đạp xe, Trầm Lương Sinh đưa Tần Kính về nhà, vẫn đưa đến đầu ngõ.
“ Bên trong tối, đường không dễ đi, tới đây được rồi.”
“ Ừ.”
Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh nói tạm biệt, dắt xe đi vào ngõ nhỏ, đi chưa được mấy bước, đã thấy đối phương đem xe dựng ở đầu ngõ, người theo mình đi vào.
“ Làm sao vậy?”
Tần Kính kinh ngạc hỏi, Trầm Lương Sinh lại không trả lời, chỉ đi đến gần cậu rồi dừng lại, lặng lẽ nhìn cậu.
Nơi hai người đứng vẫn có thể nương theo chút ánh sáng đèn đường, cũng có thể nghe được thanh âm người qua lại ngoài kia.
Có phu xe cao giọng mời mọc ‘Ngồi xe đi ngài?’, có xe đạp linh leng keng vang lên, còn có tiểu hài nhi tối rồi còn nghịch ngợm chơi đùa.
Trầm Lương Sinh đứng khuất sáng, Tần Kính thấy không rõ vẻ mặt hắn, chỉ nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, nghĩ đến lời tỏ tình vô thanh trong rạp hát, tâm tư không thể kìm nén mà càng ngày càng gấp.
“ Có người…” Cậu cho là hắn định hôn mình, ngoài ý thốt ra, lại lập tức cảm thấy được lời này quả thực là muốn còn cố ra vẻ cự tuyệt.
“…….” Trầm Lương Sinh vẫn không đáp, tiếp tục yên lặng nhìn cậu vài giây, rốt cục nghiêng thân lên trước, lại không hôn lên trên môi như Tần Kính nghĩ, chỉ hôn nhè nhẹ lên trán cậu, thanh âm nồng nàn nói câu ngủ ngon, liền xoay người rời đi.
Còn lại Tần Kính một người lẳng lặng đứng ở trong ngõ hẻm tranh tối tranh sáng, hãy còn nhắm hai mắt, trống ngực trong gió lạnh cuối mùa thu từng chút một bình tĩnh lại, thậm chí có chút hư không.